Đọc truyện Công Chúa Cầu Thân – Chương 12
Ngày
thứ hai, mọi người tiếp tục lên đường. Cả một ngày trời “sơn trại nghỉ
mát” không có động tĩnh gì. Tôi cứ băn khoăn không biết nội gián bên cạnh
mình là ai ? Rồi làm cách nào chạy trốn?
Gần tối
thì đoàn xe đến một thôn nhỏ – thôn Ngũ Ngưu. Đại bộ phận kỵ binh đóng trại
ngoài thôn, chỉ có một số thị vệ thân cận cùng chúng tôi vào trong thôn. Những
người không có phận sự trong thôn bị quân tiền trạm đuổi đi từ sớm còn dân bản
địa cũng không được phép tùy tiện ra ngoài bởi thế trong thôn yên tĩnh không
một tiếng động.
Khách
trong quán bị đuổi đi, đến cả trưởng quầy cùng tiểu nhị cũng bị nhốt lại canh
giữ, ăn uống đều không cần đến họ phục vụ. Xe tuy tiện nghi nhưng đi cả ngày
trời làm đầu óc tôi nôn nao khó chịu. Ngồi trong quán trọ tốt nhất của thôn rồi
mà tôi vẫn thấy mình đang lắc lư như thể vẫn đang ngồi trên xe, cái cảm giác
này giống như ngồi tàu chẵn ba ngày ba đêm.
Hoàn
Nguyệt lấy gối mềm lót sau lưng, lại có tiểu cung nữ kịp thời bóp chân cho tôi
nữa. Còn Tố nhi thì sắp xếp những đồ dùng cần thiết. Tôi dựa vào tường, im lặng
nhìn mấy người đang bận rộn trước mắt, không biết ai là con cáo đội lốt cừu cho
đến khi Tố nhi đi đến cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Công
chúa, mời dùng bữa. Mệt cả ngày trời, buổi tối nghỉ sớm một chút.”
Tố nhi
vừa nói buổi tối tôi mới giật mình nhớ ra lời “sơn trại nghỉ mát” nói
tối qua, đưa tay xuống ngực một cách vô thức. Bà đây tuyệt đối không phải hạng
ngồi chờ chết. Hôm nay thế nào cũng phải đề phòng: đầu tiên không ngủ một mình,
gọi mấy người bọn họ vào ngủ cùng?
Hơi bất
bình thường tí, gọi hai người thôi.
Nhìn
bàn thức ăn tôi chợt nảy ra ý…, hỏi: “Tố nhi, có tỏi không?”
“Tỏi?”
“Ừ,
đi lấy cho ta một ít.” tôi dặn dò.
Tố nhi
nét mặt khó xử, còn có phần không hiểu, “Công chúa muốn cái đấy để làm gì?”
“Tránh
tà.” tôi trả lời. “Mau đi! Hỏi nhiều thế làm gì?”
Tố nhi
nghe giọng tôi gắt gỏng, không dám hỏi thêm, vội vã đi ra, một lúc sau quay lại
trên tay đã cầm mấy củ tỏi. Tôi cầm lấy bóc vỏ, nghiến răng rồi ăn chỗ tỏi sóng
cùng màn thầu.
“Công
chúa!” Hoàn Nguyệt nhìn thấy tôi ăn tỏi, đồng thanh kêu. Tôi nhìn bọn họ
mà mắt cay cay, tỏi nòng làm cay mắt chết mất thôi. “Sơn trại nghỉ
mát”, nhớ đấy, món nợ này bà nhất định đòi lại.
Ăn xong
ngay lập tức có người thu dọn mọi thứ mang ra ngoài. Tôi nằm lên giường, tối
qua bị “sơn trại nghỉ mát” đè, hôm nay lại ngồi xe cả ngày, lưng có
cảm giác sắp gãy làm đôi.
“Công
chúa, mời uống trà súc miệng”, Tố nhi vội vã bưng tách trà lại, tôi lè
lưỡi lắc đầu, súc miệng? Làm thế có mà phí công ăn tỏi.
Liếc mắt
lên thấy Hoàn Nguyệt đang sắp xếp thư án, trên bàn bày bút, mực, giấy, nghiên
đột nhiên nhớ đến tối hôm trước “sơn trại nghỉ mát” hỏi tôi về
“Sỏa Tử” bèn hỏi: “Hoàn Nguyệt, lần này có mang sách ta hay
xem?”
Hoàn
Nguyệt nghe thấy quay người lại, buông tay đứng, hỏi một cách cung kính:
“Đều mang theo. Công chúa muốn xem quyển nào?”
“Có
mang “Sỏa Tử” không?” Tôi nghĩ sỏa tử không giống tên sách lắm,
mười thì phải tám, chín phần là mình nghe nhầm nên cũng không dám nói rõ ràng,
cố nói nhanh cho qua.
“Mang
theo “Thượng Tử””, Hoàn Nguyệt nói rồi lấy từ trên giá một quyển
sách xuống.
Tôi
không cầm lấy chỉ nói: “Ta mệt rồi, ngươi đọc cho ta nghe chương bảy mươi
ba.”
“Chương
bảy mươi ba?” Hoàn Nguyệt ngạc nhiên rồi cười, “Công chúa lại trêu nô
tì, “Thượng Tử” tổng cộng có bảy mươi hai chương, nô tì làm sao đọc
được chương bảy mươi ba?”
Tôi
sững người, nhớ lại vẻ gian manh nửa cười nửa không của “sơn trại nghỉ
mát” tối đó. Chết tiệt! Hắn lừa mình!
“Trời
cũng không sớm nữa, Tố nhi, Hoàn Nguyệt lưu lại hầu cận còn những người khác
lui xuống cả đi.” tôi dặn.
Các
cung nữ khác đều lui xuống chỉ còn lưu lại Tố nhi và Hoàn Nguyệt hai người.
“Khóa chặt cửa sổ.” tôi nói, phòng trộm, phòng cướp, phòng Thừa Đức.
Hôm nay nói gì cũng phải tránh hắn. Tố nho cìa xong cửa sổ, ôm chăn định dải
dưới đất, một người nằm canh giường, người kia nằm canh cửa.
Tôi
nói: “Thôi, hai người cũng đừng nằm đất. Trời lạnh cẩn thận lại cảm. Lên
giường ngủ chung với ta.”
Tố nhi
vội vàng đáp: “Nô tì không dám.”
“Có
gì dám không dám. Ta cho phép hai người rồi, đừng để ta phải nói nhiều.”
Tố nhi
và Hoàn Nguyệt thấy vậy cũng không dám nói gì, nhẹ chân nhẹ tay đến. Hai người
nằm xuống góc giường, cố hết sức nằm ra mép, sợ rằng sẽ chạm vào tôi. Tôi cười,
không thèm để ý đến bọn họ, nhắm mắt lại, chỉ lúc sau đã thấy buồn ngủ.
Đến khi
tôi mở mắt ra, trước mặt lại là gương mặt đáng ghét của “sơn trại nghỉ
mát”. Nhìn về cuối giường thì quả nhiên không thấy bóng dáng hai người kia
đâu. “ơn trại nghỉ mát” cúi đầu định hôn. Tôi nhìn hắn cười rồi lấy
hết sức hà hơi. Đúng như dự đoán, “sơn trại nghỉ mát nhăn mặt tránh xa
luồng khí độc.
“Sơn
trại nghỉ mát” thấy tôi hí hửng thì hiểu ra, nhíu nhíu mày, dùng một tay
giữ chặt hai tay tôi trên đỉnh đầu còn tay kia không biết kiếm đâu ra được cái
khăn nhét vào miêng tôi. Hắn cười, một chân đè chặt hai chân tôi, còn miệng thì
nhằm vai tôi mà cắn, tay lần vào áo trong, lần này không đi lên trên mà mò
xuống phía dưới.
Đừng!
Tôi khổ sở nói không ra tiếng. Thế này khác gì chữa lợn lành thành lợn què. Tôi
cố sức vũng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được.
Trong
lúc giẫy đạp chân vô tình chạm vào bộ phận mẫn cảm đã biến hóa của hắn làm tôi
sợ không dám động đậy, mắt bắt đầu ngấn nước.
Hắn ta
phát hiện tôi đột nhiên không động đậy, ngẩng đầu lên, con ngươi như thể phát
ra ánh sáng xanh đen.
“Còn
dám dở trò với tôi không?” , hắn khẽ hỏi.
Tôi vội
vàng lắc đầu liên tục.
Tên này
bấy giờ mới mãn ý gật đầu, vươn tay lấy cái khăn khỏi miệng tôi, đang định nói
thì nghe thấy tiếng thị vệ từ ngoài vọng vào: “Có thích khách.”
“Sơn
trại nghỉ mát” sững người, buông tôi ra nghiêng đầu lắng nghe. Bên ngoài,
tiếng la hét ngày càng lớn, lẫn cùng với tiếng kêu thảm thiết của thị vệ. Nét
mặt của “sơn trại nghỉ mát” ngày càng tối sầm, chỉ vội đứng dậy nhét
tôi xuống gầm giường dặn dò “Tuyệt đối không được chạy trốn. Đây không
phải Nam Cung Việt.” rồi chạy ra ngoài.
Nhìn
hắn biến mất ngoài cửa tôi vội bò ra. Không được trốn? Không trốn có mà dở hơi!
Không nhân lúc loạn lạc thì còn chờ đến lúc nào?
Tôi vội
vàng lấy áo khoác ngoài, đeo túi đồ đã chuẩn bị sẵn định chạy ra ngoài. Chưa ra
khỏi cửahiểu nghĩ gì lại bỏ túi đồ đạc xuống, vất xuống giường. Bà quyết tâm ra
đi, không thèm màng tới tiền. Rồi bỏ giầy ra, vất một chiếc trong nhà một chiếc
ngoài cửa, chân không chạy ra ngoài.
Bên
ngoài toàn ánh đao kiếm, máu bay đầy trời. Tôi men theo tường định đi ra. Thị
vệ và những thích khách áo đen không ai để ý đến tôi. Nhưng bên ngoài quán trọ
cũng toàn thị vệ, tôi đoán mình chưa chắc đã chạy thoát được bèn đánh liều lần
mò đến phòng của “sơn trại nghỉ mát”. Tên này không có trong phòng,
thích khách và thị về mải miết đánh nhau trên mái nhà, lại thêm một số cứ nhảy
lên nhảy xuống lầu, thành ra chẳng ai thèm để ý tôi men theo cầu thang đi lên.
Mò vào
trong phòng, quả nhiên bày biện khác hẳn những chỗ khác, không sai, đây đích
thị là phòng tên đó. Chăn đệm trên giường chưa kịp giở ra. Tôi vội vã chui
xuống gầm giường. Tối nay bà sẽ ở chỗ này.
Bên
ngoài dần im ắng, tôi nằm bò trên nền gạch mà thấy toàn thân lạnh buốt. Haiz!
Quên béng không lôi chăn xuống. Đang hối hận thì nghe thấy tiếng bước chân, tôi
vội nín thở. Cửa bị đẩy ra, hai người trước sau đi vào. Qua khe màn rủ xuống
tôi chỉ thấy hai đôi giày đen, trong đó có một đôi đặc biệt tinh tế, mé giày
còn đính ngọc thạch.
Đúng là
đồ phá gia chi tử! Tôi mắng thầm.
“Tổng
cộng đến mười lăm tên, không tên nào sống sót, chắc uống thuốc độc trước khi
đến.”, một giọng nói khàn khàn vang lên, nghe có vẻ quen quen, hình như là
thị vệ mấy hôm trước đứng ngoài cửa gọi Thừa Đức rời cung.
Liền
sau đó nghe thấy Thừa Đức hừ một tiếng, “Xem ra đại ca không chờ được, đến
cả Phồn Đô cũng không cho ta quay về.” giọng nói đầy vẻ tức giận không lẫn
đi đâu được.
Người
đó thấy chủ nhân giận giữ không không dám đáp lời chỉ yên lặng đứng đó. Thừa
Đức bước mấy bước đến trước giường, tôi chỉ kịp thấy giường rung một cái, hắn
đã ngồi xuống. “Phụng Thiện, ngươi lui đi. Cái đám bộ hạ ngu xuẩn đấy
không thể làm gì ta được. Đem đống thi thể đi, xử lý sạch sẽ một chút, không
được lộ tin tức ra ngoài.
Người
bị gọi là Phụng Thiện khẽ đáp, đang định lui ra ngoài thì ngoài cửa vang lên
tiếng chân vội vã.
“Chủ
nhân!” một tiếng nói cuống quýt, sợ hãi vang lên.
“Vào
đã rồi nói tiếp. Đồ vô dụng!”, Phụng Thiện mắng.
Cửa bị
đẩy ra, một thị vệ vừa lăn vừa bò vào phòng, run sợ: “Chủ nhân, người bên
đó không thấy nữa.”
“Ai
không thấy nữa?” Thừa Đức hỏi.
“Phúc…
Phúc Vinh công chúa!” chắc vì quá sợ hãi mà tên thị vệ này lắp bắp nói mãi
mới xong.
“Gầm
giường rồi các chỗ khác trong phòng đã kiểm tra chưa?” Thừa Đức hỏi, giọng
bắt đầu run run.
“Đều
kiểm tra rồi. Không có”, giọng như muốn khóc.
Một
tiếng “choang” vang lên, Thừa Đức không biết ném cái gì, vật đó đập
vào người thị vệ rồi rơi xuống nền kêu “leng keng”. Tôi nhìn thì hóa
ra là gối ngọc trên giường, tiếc lấy tiếc để cái gối. Cái tên phá gia chi tử
này, chẳng biết xót của.
Cái gối
ném không hề nhẹ nhưng người đó không có không dám phản ứng gì, chỉ quỳ một chỗ
như tượng mặc cho máu chảy ròng ròng.
Yên
lặng một lúc lại nghe thấy Thừa Đức hỏi: “Còn thấy bao đồ bằng da màu xanh
trong phòng không?”
“Có,
vất ở góc giường. Giầy và quần áo của công chúa đều còn nguyên.”
“Xem
ra bị bọn họ bắt đi rồi. Nếu như cô ta tự chạy trốn nhất định không đểỗ vàng
đấy.” Thừa Đức nói. Tôi đắc ý, may mà bà nghĩ ra sớm, không mang theo cái
túi đồ. Thừa Đức ơi là Thừa Đức, anh hơi bị xem thường tôi đấy!
“Xem
ra chúng ra trúng kế rồi. Mục tiêu của chúng là công chúa chứ không phải chủ
nhân.” Phụng Thiện nói.
Thừa
Đức chỉ “Ừ” một tiếng, “Nếu do đại ca làm thì chắc sẽ vội về
Phồn Đô, còn do người Chu làm sẽ đi về nam. Phái người làm hai nhóm, một nhóm
theo hướng Phồn Đô, nhóm còn lại hướng về Chu QUốc.”, Thừa Đức trầm ngâm
nói.
“Nô
tài tuân lệnh.” thị vệ vội vàng chạy ra ngoài.
“Quay
lại”, người tên Phụng Thiện quát. “Phái thêm hai đội nữa theo hướng
tây, đông truy tìm. Không được kinh động người khác, chỉ nói là trong nhà có
nha hoàn lấy trộm đồ của phu nhân rồi bỏ trốn.”
Tôi
không giấu vui mừng may mà mình không chạy ra ngoài. Bọn người này đúng là
thiếu đức, bốn hướng đều phái người đi tìm thế này thì chạy sao nổi.
Phòng
lại không một động tĩnh, nhìn đôi giày của Thừa Đức trước mặt mà tôi đến thở
cũng không dám thở mạnh. Sàn nhà lạnh mà người lại ướt đẫm mồ hôi.
“Bên
công chúa thì làm thế nào? Nếu chúng ta chậm trễ sợ cả bên Phồn Đô
cũng…” Phụng Thiện hỏi.
Thừa
Đức ngừng một lúc mới đáp: “Phong tỏa tin tức. Giám sát thị nữ thân tín
của cô ta, không cho phép bất kì ai tiếp cận. Ngày mai vẫn lên đường như bình
thường.”
Phụng
Thiện lui đi, chỉ còn lại Thừa Đức đang ngồi trên giường và tôi nằm dưới gầm.
Không nghe thấy tiếng anh ta cởi quần áo, chắc là để nguyên mà nằm. Tôi bò trên
nền nhà lạnh ngắt mà thèm thuồng chăn ấm đệm êm. “Sơn trại nghỉ mát”!
Chắc chắn có một ngày bà sẽ đòi lại tất cả! Tuy nói vậy nhưng tôi biết lần này
mà không thành công sợ rằng sẽ phải chịu hình phạt gì nữa, mà cho dù có thành
công thì cuộc đời này cũng chẳng có cơ hội để báo th
Thừa
Đức nằm trên giường quay qua quay lại liên tục, xem ra không ngủ được. Còn tôi
nằm phía dưới không dám động đậy, người tê liệt. Thế vẫn còn đỡ, lo nhất là mắt
ngày càng díp lại. Tuyệt đối không được ngủ. Lúc này rồi nhỡ ngủ quên rồi ngáy
thì có phải là lạy ông tôi ở bụi này? Cố hết sức tỉnh táo, tôi không dám thở
mạnh vì sợ người luyện võ tai mắt thính hơn người thường.
Ánh nến
dần mờ đi bên ngoài thì mờ mờ sáng. Có người vào phục vụ Thừa Đức rồi thấy đôi
giày đen ấy đi khỏi cửa. Bọn người hầu vào dọn dẹp các thứ trong phòng, may
không có ai chăm chỉ đến mức đi quét gầm giường.
Thừa
Đức đi ra xong, bên ngoài sau một lúc im lặng dần huyên náo. Tiếng người, tiếng
xe, thêm cả tiếng lừa, ngựa hòa vào nhau. Lại thêm một lúc nữa, tất cả những
tiếng động đấy biến mất, để lại một không gian yên tĩnh đến mức khiến tôi có
phần không kịp thích ứng. Tôi vẫn nằm dưới gầm giường, không, nói một cách
chính xác là cứng đơ người, tứ chi có vẻ như của người khác chứ không thuộc về
tôi nữa. Cho đến trưa, mới có người vào dọn dẹp. Nhìn giày là biết chắc là tiểu
nhị của quán trọ. Tôi vẫn không dám động đậy cho đến khi tiểu nhị ra ngoài rồi
mới mò ra.
Nguồn :
Vnthuquan
By :
Hayngungay