Đọc truyện Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng – Chương 15: Minh Khải tức giận
“Học trưởng…. nghe nói anh….. ” Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, tiểu Anh Nhi đột nhiên vừa lúc ngẩng đầu, đang định nói cùng Lí Hạo Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa lúc đụng tới Lí Hạo Hiên đang cúi đầu, cảm giác được bờ môi của học trưởng Lí Hạo Hiên đụng phải mặt mình, khuôn mặt trắng mịn của Anh Nhi phút chốc đỏ ửng lên, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhìn thấy cô bé trong ngực dường như bị dọa tới rồi, Lí Hạo Hiên bật cười thành tiếng, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại, còn thấy chưa đủ, nhưng chưa đủ cũng biết phải một vừa hai phải.
“Làm sao vậy?” Nhẹ giọng hỏi cô bé đang nép vào lồng ngực mình, lời nói của Lí Hạo Hiên có chút chiều chuộng.
“Ax…. tôi quên rồi…..” Trái tim nhỏ đập thành thịch dường như còn chưa tiếp thu được chuyện vừa xảy ra, bàn tay nhỏ bé chảy mồ hôi, gắt gao túm lấy áo Lí Hạo Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ hồng tựa như có thể luộc chín trứng gà, hồi hộp đến nỗi đã quên vừa rồi muốn hỏi chuyện gì.
“Haha, vậy khi nào em nhớ ra thì đến hỏi lại tôi nhé.” Lí Hạo Hiên biết cô đang hồi hộp, tâm trạng hắn rất tốt, cũng không có trêu trọc cô nữa, nhẹ nhàng bước đi tiếp.
__________
Tới đích rồi, miễn cưỡng buông tiểu Anh Nhi vẫn đang ngượng ngùng, để mọi người tự do hoạt động, nhìn cô bé đang chạy nhanh ra phía xa, Lí Hạo Hiên trong lòng cảm giác mất mát.
Tiểu Anh Nhi vừa vui vẻ đắp tòa thành, vừa nghĩ chuyện vừa rồi, trên mặt lại nóng lên, tiểu Anh Nhi đang thất thần tất nhiên không phát hiện Minh Khải cả người tỏa ra hơi lạnh đang đến gần mình.
Ngồi bên cạnh Anh Nhi trên tấm thảm, Minh Khải cau mày, nhìn thấy cô còn đang ngẩn ngơ, sắc mặt càng khó coi.
Cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt đang “bắn” vào mình, Anh Nhi phục hồi tinh thần, vừa nhấc đầu liền thấy Minh Khải đang nheo mắt nhìn mình, nhất thời cảm thấy xung quanh thổi tới một trận gió lạnh, đây là làm sao vậy, ai lại trêu trọc hắn tức giận? Tại sao nhìn bộ dạng của hắn cứ như chính mình là người đã khiến hắn nổi giận vậy? =.=
Chính mình? Ax… Chính mình hình như là trêu trọc hắn hả?
“Ax, Khải ca ca, anh làm sao vậy, không thoải mái sao?” Thật cẩn thận hỏi, vẫn là mau nhận sai đi, ai biết hắn sao lại tệ thế này, mình cứ nhận sai trước đã, vì thế Anh Nhi lấy lòng, nịnh nọt nhìn Minh Khải.
“….. Không sao….. “
Đợi nửa ngày, tiểu Anh Nhi đang nghĩ, mình nên mau mau chuồn đi chỗ khác, hay là ôm hắn làm nũng, cũng không biết làm nũng còn tác dụng gì nữa không, thấy khuôn mặt dọa người của Minh Khải, ngẫm lại đều sợ hãi, hay là mình cứ mau chuồn đi, nhưng mà….. mình hình như chạy không thoát nổi hắn đi, phỏng chừng nếu chạy, bị hắn bắt về sau đó còn thảm hại hơn, huhu, làm sao bây giờ?…… Rốt cuộc, “núi băng” nói chuyện, nhưng mà nói mà còn không bằng không nói, “không sao”, nhìn hắn thế này giống như là không sao lắm hả?
“Haha, Khải ca ca, anh ăn đồ ăn vặt không, tui chuẩn bị một cái bao to nè.” Nói xong liền đến trước mặt Minh Khải, lấy cái “bao nhỏ” của mình, tùy tiện lấy ra một túi đồ ăn vặt, định đưa cho Minh Khải, kết quả vừa thấy đó chính là món thịt bò khô mà mình thích nhất, nhất thời đau lòng không được, đang định “lặng lẽ” nhét lại vào trong bao, rồi lấy cho hắn cái khác, nhưng mà, nhìn ánh mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm, bàn tay cũng không dám nhét lại nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay mình không cam tâm đưa đến cho Minh Khải.
Huhu, thịt bò khô của mình….
Nhìn biểu tình sắp khóc đến nơi của Anh Nhi, Minh Khải cũng không vui vẻ, đó là cái biểu tình gì vậy? Mình ăn thịt bò khô của cô ta, liền luyến tiếc như vậy sao? Nhìn thấy cô như vậy, ăn chút đồ của cô ta còn khó chịu hơn giết cô ta? =.=
Túm lấy bàn tay nhỏ bé hướng đến lồng ngực, tiểu Anh Nhi liền ngã trên đùi Minh Khải, hắn bá đạo ôm lấy thắt lưng cô.