Bạn đang đọc Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử – Chương 53
Thời gian trôi mau hơn . Mới đó đã một tháng trôi qua .
Mọi người mấy hôm nay bận tối mặt tối mày chỉ có cô gái cách nơi họ ở nữa đường chân trời lại rất thảnh thơi nhàn nhã , xem chuyện này như chẳng có gì đáng bận tâm . Nhưng thực chất lại thya đổi 180 độ .
Mấy hôm nay nó cũng chạy sắp chạy ngữa làm cho xong vài mẫu thiết kế . Thức trắng mấy đêm dài ,. Sức lực gần như tiêu hao hết . Vừa về đến nhà đã lao đầu vào một số việc của công ty thay các anh mấy hôm nay về Việt Nam phụ giúp Miu chuẩn bị đám cưới thay đó . Vậy mà có người thầm rủa nó qua lời điện thoại gọi đến khiến nó mệt lại càng thêm mệt .
Nếu lần này cô không về đó làm phù dâu thì chắc chắn thế nào cũng có người tuyệt giao với mình cho xem .
Chuyến bay của hắn cũng vừa đáp . Cũng may là về sớm hơn một ngày . Cả tháng nay hắn cứ vi vu bên Nhật ăn chơi , cứ cho là đi làm việc chứ thực chất là ăn với ngủ thôi .
Bận nhất là cô dâu chú rể , vừa lo tiệc cưới , vừa phải mời khách . Vừa phải sửa sang , chăm chút cho đám cưới của mình một cách hoàn hảo nhất .
Bộ tam Anh , Minh , Vũ thì bị nó bắt làm chân phục dịch về đây làm phụ , đương nhiên công việc của các anh nó kiêm quản lí , giải quyết tất cả .
Đầu óc nó cứ ong ong đến đau nhứt . Mấy ngày lao tâm khổ lực cũng xong hết tất cả .
Đôi mắt nó nhắm hờ lại cho bớt mõi , Tay day day hai thái dương .
Bộ đồ mặc nguyên ngày hôm qua cũng chưa kịp thay .
Dáng vẽ mệt mõi , xanh xao đến tùi tịu của nó khiến anh đau lòng . Vừa đáp máy bay anh về thẳng đây luôn vì nghe quản gia nói nó khá mệt . Luôn nhốt mình trong phòng mỏi khi đi làm về . Lại thức trắng mấy đêm dài làm việc
Vừa mở cửa bước vào . Thấy nó một tay chống lên bàn , một tay cầm cầm xem xem gì đó rất chăm chú . Nhưng đôi mắt lại phản chủ ,cứ khiến nó mệt mà nhắm lại . Dáng vẻ ấy lại lưu vào tâm trí anh khiến anh đau .
Anh ngốc lắm mới nghe lời nó về Việt Nam , để nó lại đây . Bây giờ nhìn cứ như ma không bằng . Bế nó trên tay đặt xuống giường . Nét mặt của nó ngày càng mệt mỏi càng làm anh muốn đánh nó thêm hà .
Ngồi nhìn ngắm con bé mãi lúc sau , điện thoại anh reo lên . Sợ làm nó thức giấc , anh đi ra ngoài ban công nghe .
Tắt điện thoại , anh quay vào trong . Nó đã thức từ bao giờ , Đôi mắt nhìn anh chăm chăm như sinh vật lạ ngoài hành tinh xuất hiện trong phòng mình . Mãi lúc sau mới lên tiếng .
– Anh về khi nào ,sao không ở đó giúp Miu .
– Mọi chuyện lo xong rồi . Chỉ cần ngày mai nữa là Ok . Anh về là đón em sang ấy đấy .
Nó không nói gì đôi mắt nhìn xa xâm về một phía nào đó . Nó sợ cảm giác đối mặt với sự thật rằng Vỹ hiện tại và Vỹ của quá khứ là một .
Nếu như hai ngày trước nó không làm rơi hộp quà từ giá đồ xuống thì sao có thể nhìn thấy sợi dây chuyền . Cả chiếc nhẫn trên tay cũng là một phần kí ức đau thương và mất mát .
Phải anh hai nói đúng . Là do nó quá vội vàng muốn nhớ ra tất cả sự thật . Là nó muốn nhớ lại tất để giờ ngồi đó gậm nhấm tất cả nỗi đau trước đây .
Tâm trạng nó hiện giờ khá rối , từng nghĩ một bộ óc với đầy chất xám . Luôn nhìn và nhận ra vấn đề một cách nhanh chống . Nhưng với việc này nó lại mù tịch . Như lạc vào mê cung đầy sương mù dày đặc không có lối ra .
Thấy nó trầm ngâm mãi , anh như hiểu ra tất cả vần đề . Ngồi xuống chiếc giường .
Bàn tay to lớn của anh kéo nó ngồi gần , khẽ xoa đầu nó nói .
– Nhớ hết rồi sao . Hai xin lỗi vì giấu em
Nó không nói cũng chẳng làm gì , mặc cho anh luôn miệng xin lỗi .
Thời gian qua nó đã quên mất đi con người của mình . Là một lạnh nhạt với mọi thứ . Nhưng từ khi mất đi một phần kí ức nào đó . Nó lại vui hơn , sống thực với bản thân mình hơn .
.
.
.
.
Ngày trọng đại của Bảo và Trúc cũng đến . Từ sớm đã rất nhiều khách khứa đến . Hôm nay nhà thờ đông nghẹt như mở hội . Các cô dâu , chú rể phụ đều sắp thành một hàng dài bước đi theo từng căp với nhau .
thời gian trôi mau mới đó mà đã tới giờ làm lễ . mọi người trên môi ai cũng nở nụ cười thật tươi . Đặc biệt là chú rể .
Hắn đứng cạnh Bảo , khoác lên người bộ vest trắng nổi bật giữa một dàn nam toàn là đồ đen . Họ luôn có những màu sắc riêng nhưng màu đen trên bộ trang phục vẫn là chủ yếu .
Bảo hôm nay trong đẹp thật , Bộ vest màu trắng cách điệu với phần cổ áo làm điểm nhấn là màu đen . Trên túi áo cài thêm một hoa hồng đỏ thắm .
Cả nhà thờ như đang chìm dần trong sự hồi hợp . Mọi thứ gần như ngừng trôi vậy .
Vài cặp cô dâu , rể phụ cuối cùng tiến vào .
Những đứa trẻ cũng nổi bật hẳn , đặc biệt là ba đứa nhóc con của nó . Chúng giống như những thiên thần nhỏ bé . Màu trắng trên áo của chúng càng tô đậm nên nét tinh nghịch , trong sáng và hồn nhiên của tuổi thơ .
Đi đầu là Ann và Kate trên tay chúng là những giỏ hoa hồng chứa đầy cánh hoa . Mỗi cánh hoa được rãi đều hai lối đi của nhà thờ . Phía sau là Mike , cậu bé đi một mình . Trên tay là cặp nhẫn đang lấp lánh chiếu sáng .
Mọi người ai cũng hồi hợp chờ đợi sự xuất hiện của cô dâu .
Nhưng……………
Thời gian lại lặng lẽ trôi qua , cô dâu vẫn chưa xuất hiện .
Bảo ngày càng lo lắng hơn không biết có xảy ra chuyện gì .
Vẫn mãi là chờ đợi , cuối cùng cánh cửa cũng bật mở .
Cô dâu bước vào , hôm nay nhỏ khoác lên người bộ áo cô dâu do chính tay nó thiết kế . Dáng người nhỏ nhắn , lại thanh mảnh . Nước da trắng càng làm nổi bật hơn .
Đôi mắt nhỏ nhìn khắp như tìm kiếm ai đó . Nhưng là tuyệt vọng . Nó không có ở đây .
Chẳng lẽ nó xem lời nhỏ là trò đùa sao . Tuyệt giao nhất định là nhỏ sẽ làm thế .
Nặng nề lê từng bước lên , tâm trạng nhỏ bỗng khá vui lên khi cánh cửa nhà thờ bật mở . Rồi lại chìm vào sự thất vọng . Là anh Nhật Anh đến .
Anh cũng giống như hắn , khoác lên người bộ âu phục màu trắng , Nổi bật là chiếc khuyên đeo trên tai trái . Mái tóc bồng bềnh , Nhìn anh hệt như thiên sứ vậy . Anh nhìn nhỏ khẽ gật đầu . Đứng vào chỗ nhưng đôi mắt cứ dán chặt vào đồng hồ trên tay .
Nó sẽ đến chứ , nhất định sẽ đến chứ . Ai cũng hồi hợp cả . Nhất là hắn .
Cánh cửa bật mở . Từ phía cổng nhà thờ . Một cô gái với chiếc váy trắng , đang chạy vào . Dáng người mảnh khảnh , làn da trắng bốc . Cùng đôi mắt tinh anh rạng ngời . Gương mặt cô xinh đẹp như nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích vậy .
Nó đang sải những bước chân đi vào . Chiếc váy phụ dâu được thiết kế khá tinh mắt . Phần đuôi váy lại dài ra rất nhiều so với phần chân váy . Có thể nghĩ nó là một chiếc váy ngắn ấy . Để lộ ra đôi chân dài miên mang của nó cùng đôi giày khá cao .
Miu thấy nó liền cười thật tươi , Giờ làm lễ bắt đầu .
Hắn cứ đưa mắt nhìn nó từ đầu giờ đến giờ , Nó cũng chẳng né tránh hay chào đáp . Đơn giản chỉ xem hắn là không khí .
Bỗng chốc trong lòng hắn lại nhói đau khi thấy vẻ mặt hờ hững ấy , một tháng qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều . Hắn sẽ và mãi mãi chỉ yêu mình nó cưới nó làm vợ thôi . Ngoài ra chẳng còn ai có thể thế vị trí đó được .