Bạn đang đọc Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử – Chương 42
Chap 44 :
– Là do cậu không nhanh chân thôi .
Lời nói đó nhờ thanh âm của loa phát thanh phát ra . Bên trong một thân ảnh bước ra . Dáng người cao , mảnh mai ,bước đi kiêu hãnh của một bậc quý tộc cao sang . Mỗi bước chân của cô làm cho thời gian như ngừng trôi .
Mọi người sững sờ nhìn vào bên trong . Giọng nói ấy vừa dứt từ bên trong cánh cửa một người bước ra .
Hắn nhìn nó , đôi mắt vui vẻ lạ thường .
Hộp quà trong tay cũng vui vẻ . Miu cười ,cười thay cho tiếng khóc ,cười cho nó . Nhỏ ôm chằm lấy nó.Miệng không ngừng cười nói .
– Cảm ơn cậu ở lại .
Nó khẽ nhìn hắn, khựng lại vài giây bởi nụ cười của hắn . Giống lắm,giống nụ cười của người trong giấc mơ .
Nó quay sang nhìn Bảo đang cầm trên tay hộp khăn giấycho Miu lao nước mắt nhưng có lẽ giờ không cần nữa , một tay cậu cầm lấy hộp trên ghế chờ đưa cho nó , nó quay lại cũng là vì hộp này . Sáng bà quản gia đưa cho nó nói là có mấy khung hình , vài thứ cần cho nó . Nếu sao này muốn tìmtới sẽ không phải tốn thời gian nên nó mới cầm ai ngờ đâu lại bò đây , tính là sẽ bỏ lại nhưng biết đâu sao này cần dùng nên mới quay lại lấy . Thả nhỏ ra đi tới chỗ của hắn , hắn cứ nghĩ là nó đi mất rồi . Cứ nghĩ là mình chậm một bước.
– Cậu ở lại phải không .
– Không có ,chỉ quay lại lấy đồ thôi .
– À , tặng cậu . – hắn đưa nó hộp quà trên tay mình .
– cảm ơn . – nó nói rồi cười với hắn , hai mà lúng đồng tiền của nó khoét sâu trên gò má trong thật đáng yêu . Đôi mắt xanh da trời nhìn người con gái chạy từ xa đến . Trên người cô ta đầy mồ hôi . Mồ hôi ướt chày xuống mắt cay xoè . Vừa chạy tới vừa thờ gấp vừa hỏi hắn . Chiếc mũ lưỡi trai cụp xuống che khuất gương mặt nhưng lại khiến nó ngờ ngợ vì nó giống gì ấy .
– Vỹ anh bỏ em lại sao .
– Ai vậy – miu thấy cô gái lạ liền hỏi .
Nhỏ thật sự muốn biết là ai . Hắn dám đi tạm biệt nó mà dẫn gái theo thì thể nào cô ta cũng tan sát với nhỏ cho coi . Chưa kịp làm gì thì nhỏ một phen kinh hồn khi cô gái ấy tháo nón ra . Nó cũng khựng lại . Là gương mặt ấy . Gương mặt của nó .
Nhếch mép cười nhạt một cái . Nó khua tay trước mặt hắn . Hắn giờ đang trong trạng thái chết lâm sàn . Nhìn trân trân lấy Sally .
Miu hắng giọng hỏi ngay .
-Cô là ai .
Cô gái ấy ngước lên , tháo chiếc nón ra khỏi đầu .
Mọi người một phen ngạc nhiên khi cô gái ấy tháo nón ra . Là gương mặt ấy , gương mặt giả tạo của nó . Cười nhạt một cái . Nó biết người này là ai rồi . Hắn và Bảo rơi vào trạng thái chết lâm sàn ,đứng yên như người bất động . Miu sao pohút ngỡ ngàng cũng quay lại chờ câu trả lời của cô ấy lạ .
– Tôi á ,tôi là Sally là hôn thê của Vỹ
– Anh có hôn thê rồi à . – nó nghe Sally nói thế liền hỏi hắn . Sally giờ mới chú ý tới nó , gượng mặt cô bắt đầu trắng dần ,vẻ mặt sợ sệt đó hiện rõ trên từng cử chỉ . Nó thấy vẻ mặt ấy chỉ cười . Nụ cười đẹpnhư mặt trời của mùa thu nhưng lại đầy tia nguy hiểm .Nhìn hắn nó hỏi .
– Tôi ….chỉ mới biết thôi . – hắn sao khi dẹp đi nét mặt ấy thì quay lại trả lời nó .
Nó nói gì chỉ gật gù tỏ vẻ hiểu . còn Sally thì đi tới chào nó. Cô ta cúi đầu thấp xuống hơn một tí nhưng vẫn cảm nhận thấy ánh mắt cuả nó đang nhìn mình . Nó chỉ giơ tay ra hiệu cho cô ta không cần làm thế .
Miu trợn mắt nhìn nó, một cái giơ tay , Sally đã ngứoc lên , tính tò mò lại trỗi dậy trong nhỏ , bất giác nhỏ hỏi
– Cậu quen cô ta à .
– Ừ , cô ta là Sally , quận chúa của Nam tước Chirt . Trứoc đây từng quen nhau , còn suýt là ngừoi nhà nhưng giờ thì không phải .
Nhỏ chỉ gật gù tỏ vẻ hiểu , nó cũng không nói gì chỉ ôm lấy mọi người chào tạm biệt . Tới lượt Sally thì ghé sát tai cô ta nói nhỏ .
– Mọi người chờ cô ở Anh Quốc nhé . Ngày 23 , tuần sau nếu không có mặt thì đừng trách . Chuyện này tới tai dì thì tôi không chắc đâu nhé .
Mọi người vẫy tay chào tạm biệt nó . Bóng nó khuất dần . Mọi người cũng ra về . Duy chỉ có Sally là đứng đó . Giọng nhỏ đay nghiến nhìn theo nó rủa thầm
” Dám đem nữ hoàng hù dọa tao sao . Đồ đê tiện
“