Đọc truyện Công Chúa Ái Nữ Dong Ii FULL – Chương 97: Nơi Hoa Anh Đào Nở Rộ 1
Một ngày trời đẹp.
Nếu như không nóng đến vả mồ hôi, thì nhất định sẽ là một buổi sáng làm mọi người lưu luyến.
Nóng quá đi…………Trong phòng đã bỏ rất nhiều băng, nhưng vẫn nóng đến chịu không nổi.
Tang Linh xuống giường, bàn tay xinh đẹp vén bức màn quý giá.
Cửa phòng được mở ra, tất cả người hầu đã xếp thành hàng đứng ngoài cửa.
Đồng phục người hầu, ai cũng rất xinh đẹp.
Tang Linh đứng dậy, mặc váy ngủ thật dài, phủ quanh một nơi.
Những người hầu sợ Tang Linh bị nóng, nên lại bỏ thêm nhiều băng hơn.
Có vài người hầu gái bước tới, quạt cho Tang Linh.
“Công chúa, hôm hay hoàng tử nước láng giềng sang thăm.
Đức vua và hoàng hậu đang đợi ở ngoài.” – Hầu gái nói đến đây, hình như đang nhớ tới khuôn mặt tuấn tú của vị hoàng tử, mặt ửng hồng.
Tang Linh không cười, thâm sau nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu lại muốn ta kết hôn sao?”
“Đúng vậy ạ.
Công chúa, đức vua rất quan tâm người đấy.” – Người hầu giúp Tang Linh mặc vào bộ lễ phục, nhìn thấy nét mặt buồn thiu của nàng.
Lo lắng nói thêm: “Công chúa, người không được khỏe sao?”
Người đẹp lắc đầu, im lặng.
Thực ra, Tang Linh không phải là không muốn gả cho hoàng tử.
Chỉ là, cũng không biết yêu là gì, nên muốn nói với phụ hoàng và mẫu hậu: “Ta sẽ lập tức đến đó.
Nhờ ngươi nói lại với phụ hoàng và mẫu hậu, cho ta thêm một thời gian, được thoải mái một chút.”
“Vâng, công chúa.
Nhưng công chúa, người nhất định không được đến gian phòng, ở tầng cao nhất của lâu đài.” – Dù ăn nói rất khép nép, nhưng hầu gái cẩn thận dặn dò Tang Linh.
“Ta biết.” – Căn phòng ở tầng cao nhất đó không ai được vào, đặc biệt là Tang Linh.
Tại sao, chính Tang Linh cũng không biết.
Chỉ biết là từ khi nàng sinh ra, trong lâu đài đã có quy định như vậy.
Dù nàng là công chúa, cũng không được vi phạm.
Nhưng hôm nay, không biết vì sao, Tang Linh muốn xem.
Là con người, khi nghe ai đó nói “cấm đến gần”, hay “cấm nhúc nhích” gì đó, sẽ khơi lên sự hứng thú của bản thân.
“Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo”, câu này không phải nói đùa.
Thế là, từng bước từng bước thầm, Tang Linh đi đến căn phòng bị cấm.
Tay duỗi đến cái nắm cửa, nhưng còn chút do dự, thậm chí là còn hơi sợ.
Trong căn phòng này là thứ gì? Nếu như đẩy ra cánh cửa bị cấm này, chuyện gì sẽ xảy ra?
Dừng lại, cánh tay đã đặt lên nắm cửa bỏ xuống.
Cuối cùng, Tang Linh cũng không đủ dũng khí đẩy cánh cửa ra.
Chuyển động, định bỏ đi.
Qua khe cửa, truyền đến những làn gió mát lạnh.
Cái lạnh của mùa đông, Tang Linh chưa từng biết qua.
Trong đó là thứ gì?
Vốn định bỏ đi, rốt cục quyết định quay lại.
Tay lần nữa đặt lên nắm cửa, dùng sức đẩy.
, cánh cửa được mở ra.
Một cảm giác lạnh buốt đập vào mặt, cái cảm giác Tang Linh chưa từng trải qua.
Phóng tầm mắt nhìn tới, Tang Linh nhìn thấy khung cảnh nàng chưa bao giờ thấy.
Trên bầu trời, từng hạt li ti màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống.
Trên mặt đất, phủ một màu trắng xóa.
Giống như là tuyết, mà nàng từng đọc trong sách.
Đó là…..cái gì? Tại sao, bên trong lại có khung cảnh như vậy được?
Tang Linh đứng đó, mở to hai mắt.
Trên người nàng mặc quần áo mùa hè, đứng ở đây không lâu, liền cảm thấy lạnh thấu xương.
“A! Phát hiện tinh linh lạ!”
Người đẹp vẫn đứng đó, có ai đó phóng tới trước mặt nàng.
Hai mắt người đó mở to, nhìn nàng, tỏ rõ sự nghi hoặc, lại còn đang cười.
Tang Linh hoảng hồn, trong này…..có người sao?
Cho dù là ai, vào lúc này cũng khó mà tin nổi, đều sẽ sững sờ phải không? Vì thế, xin tha thứ cho công chúa, để nàng ngốc một chút đi.
Người con gái đang bay trước mặt Tang Linh.
Phải đó, cô ấy đúng là đang bay.
“A! Xin chào!” – Vui mừng nói, lập tức kéo tay Tang Linh: “Cậu nhìn đẹp hơn tiểu Mạt.”
“Hở? Tiểu Mạt?”
“Phải đó!” – Híp mắt cười: “Mình tên Diệp Nại, là bạn của tiểu Mạt.
A…..hay cậu cũng làm bạn với mình nhé, mình sẽ giới thiệu tiểu Mạt với cậu.” Vui vẻ, kéo tay Tang Linh, lắc lắc.
“Ừ….mình tên Tang Linh.” – Dù không biết tiểu Mạt là ai, nhưng đầu tiên phải giới thiệu mới phải phép.
“Linh? Tên nghe hay thật.” – Cười.
Cô gái phát hiện vấn đề lạ, hỏi Tang Linh: “Ủa cánh của cậu đâu rồi? Bị té cây gãy cánh sao?”
“À…hả?” – Nghe Diệp Nại nói thế, Tang Linh mới phát hiện mình đang ở nơi rất kỳ quái.
[Cậu ấy…..]
[Có cánh!]
Là một đôi cánh mỏng, trong suốt như cánh chuồn chuồn.
“Hèn chi cậu không bay được, có đau lắm không? Nhưng không sao, tiểu Mạt rất lợi hại, cậu ấy sẽ giúp cậu làm một đôi cánh mới.” – Nói xong, Diệp Nại liền lôi Tang Linh đi.
“Hả? Cánh?……Không……” – [Mình đâu có cái đó, cậu ấy muốn đưa mình đi đâu?]
“Không sao, không sao.
Tiểu Mạt dù hơi hung dữ, nhưng cậu ấy rất tốt….yên tâm.” – Hình như thấy hơi chậm, Diệp Nại dừng lại, nhìn Tang Linh cười nói: “Hay, mình bế cậu đi nha.”
“Hở?”
“Không sao, không té đâu.”
“Chờ…….” – Chưa hết câu, người đẹp đã bị Diệp Nại bế ngang, bay lên.
Tuy hơi sợ, nhưng rất nhanh đã thay bằng sự vui thích.
Xưa nay Tang Linh chưa từng bay, từ trên cao nhìn xuống, thật sự rất đẹp.
Gió tuy rằng rất lạnh, nhưng từ nhỏ đến lớn, Tang Linh chưa từng trải qua mùa đông.
* * * * *
“Cậu bị ngu hả?” – Rống.
Hạ Mạt tức giận hét vào mặt Diệp Nại: “Cậu bị mù à? Cô ta đâu phải tinh linh.”
“Hể?”
Hạ Mạt không nhịn nổi, đập vào đầu Diệp Nại một cái.
“Ui da! Tiểu Mạt bắt nạt tinh linh!” – Hu hu….oa oa oa……
“Ngốc còn dám cãi.” – Đùng đùng nổi giận, Hạ Mạt quay sang nhìn Tang Linh đang tái mét.
“Cậu tìm thấy cô ấy ở đâu?”
“Ở bìa rừng.
Đang bay thì thấy.”
“Cậu mang cô ta tới đây làm gì?”
“Muốn nhờ tiểu Mạt giúp cậu ấy làm lại đôi cánh.
Cậu ấy bị té gảy cánh.”
Hạ Mạt thật muốn chẻ cái đầu Diệp Nại ra.
Nhưng nghĩ lại, nên nhịn.
Đã ngốc thế, đánh nhiều qua sợ bị ngu luôn: “Gảy? Cô ta vốn không có cánh, hiểu chưa?”
“Hở? Tại sao?”
“Con người làm sao có cánh.”
“Người?” – Ngạc nhiên: “Thì ra cậu ấy là con người! Hèn chi, đẹp đến vậy.”
“……..” – [Cái logic kiểu gì thế?]
Khủng long tạm dừng, nhịn, cười đẹp đẽ ánh mắt xem thường: “Cậu nên đưa cô ta đi nhanh đi, nếu bị tinh linh khác nhìn thấy sẽ rất thảm đó.
Huống chi, cô ta mặc quá ít, nơi này rất lạnh, con người không chịu nổi đâu.”
Tang Linh đã tái mét, mặt không còn một giọt máu, nhìn thôi cũng làm người ta thấy lo.
“Tại sao vậy?” – Diệp Nại không hiểu, bởi vì nàng chưa từng tiếp xúc với con người, chỉ nghe người ta kể thôi.
“Ngốc chết rồi, người không có phép thuật.
Cậu không đưa cô ta về chỗ cũ, cô ấy sẽ chết đó.”
“Oa oa~~~ Mình không muốn cậu ấy chết.”
“Thế thì nhanh đưa cô ta đi đi.”
“OK!” – Diệp Nại lập tức bay qua, ôm Tang Linh về nơi cũ.
“Cậu không được chết!” – Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Diệp Nại không ngừng truyền sang.
Dù lạnh, nhưng Tang Linh thấy rất dễ chịu.
Còn có một mùi hương nhàn nhạt.
Trước mắt Tang Linh càng lúc càng mơ hồ, dần dần, không còn thấy gì nữa.
Nàng không biết đây là thực hay mơ?
“Lại đến chơi nhé.
Đây là Đông Bất Lạc, nhớ đến nhé.
Tiểu Nại chờ cậu ở đây.”
[Là ai? Giọng của ai đang nói bên tai? Là ai?]