Đọc truyện Công Chúa Ái Nữ Dong Ii FULL – Chương 91: Du Xuân 1
Chuyện xảy ra vào mùa xuân, khi trăm hoa đua nở.
Trên phố Bỉ Ngạn, treo áp phích quảng cáo rất bự, viết chữ rất to – Khai Mở Du Xuân Ngắm Hoa Trên Núi Mạc Tà.
Trên đường lớn, rất nhiều nam nử tươi cười phát tờ rơi giới thiệu các hoạt động mới trên núi.
Trường Sakura.
“Du xuân?” – Diệp Nại cầm hộp cơm, ngồi dưới tán cây anh đào, nhìn chằm chằm công chúa đang nhàn nhã ăn.
“Ừh, chúng ta nha.
Đi leo núi.” – Công chúa dựa gần Diệp Nại, híp mắt cười hình như rất vui.
“Leo núi….”
“Hoa anh đào trên núi Mạc Tà nở rất đẹp, không phải tiểu Nại vẫn rất muốn ngắm hoa sao?”
“Ừ thì đúng……nhưng mà….không biết cuối tuần này có bận gì không đây.”
“Yên tâm, mọi chuyện để mình lo.
Tiểu Nại, cậu muốn đi không?”
“Được, chúng ta đi.”
“Vậy, quyết định cuối tuần đi nhé.”
* * * * *
“Hả? Leo núi?” – Hạ Mạt ngồi trước máy vi tính, nhìn cô gái đeo kính trước mặt.
“Hiếm thấy cuối tuần được rảnh, sao lại không đi một chút?” – Cốc Vũ ngồi trên giường của Hạ Mạt, cầm sách, mặc cái áo sơmi màu xanh đậm, nhìn Hạ Mạt cười.
“…………..” – Nhìn thế nào Cốc Vũ cũng giống như con mọt sách vậy, Hạ Mạt khó chịu.
Ai có thể tưởng tượng được người đó lại đè được khủng long nhà ta chứ.
“Sao? Cậu không muốn đi hả?”
“Không phải.” – Suy nghĩ cẩn thận.
Rất hiếm nhà lớn yên tĩnh như vậy, chứ bình thường thì cả đống chuyện đáng ghét đập vào mặt.
Gần đây thời tiết lại rất đẹp, ra ngoài chơi cũng tốt thôi.”
“Vậy thì cuối tuần chúng ta đi.”
“Tùy.”
* * * * *
“A~~~” – Lâm Hiểu nhìn chằm chằm thứ cần trong tay, cau mày.
“Hiểu Hiểu, xong rồi, về thôi!” – Lạc Nhạn cầm áo khoác, đi ra.
Nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang ngồi đó, chăm chú xem cái gì đó.
Nàng đi tới: “Em nhìn gì thế?” – Yêu thương vuốt tóc.
Lâm Hiểu quay đầu, mở to hai mắc nhìn Lạc Nhạn: “Là tờ rơi lúc nãy em nhận được.”
“Hử? Tờ rơi gì?”
“Nói là núi Mạc Tà gần đây hoa đào nở rất đẹp, nên tổ chức du xuân ngắm hoa.
Còn rất nhiều hoạt động.”
“Em muốn đi hả?” – Lạc Nhạn hỏi.
“Ừ…..thì….em muốn xem thử.”
“Vậy thì cuối tuần chúng ta đi.”
“Hể? Thật sao!” – Mừng rỡ.
“Tất nhiên là thật.”
“Hoan hô!!!!”
* * * * *
“Lễ hội cosplay?” – Tô Thiến ngồi trên bàn, nhìn Lục Vi ở trước mặt trêu tức: “Ở đâu?”
“Ở trên núi Mạc Tà gần đây đó~~~” – Lục Vi bắt đầu tán tỉnh.
“Làm…..làm gì nhìn mình như thế?” – Tô Thiến đổ mồ hôi.
“Sao? Có muốn đi chơi với tiểu Lạc không?”
“Mình….mình ứ thèm!”
“Tiểu Thiến àh…..Cậu đúng là kẻ vô tình mà!”
“Hứ! Ai mượn cậu lo!”
“Thật là, mình không hiểu sao hai người quen nhau được đó.
Mình cá, trước giờ hai người chưa từng hẹn hò.”
“Mình…mình bận….đi trước.”
“Chuồn nhanh thế á?” – [À, cậu ấy cầm tờ rơi chạy mất rồi! hờ hờ.]
* * * * *
“Tiểu Thu, mai chúng ta cùng leo núi nha.” – Trong phòng vẽ, cô gái thất thường lại bắt đầu chơi xấu.
“Sao….tự nhiên……” – Thu Phân cầm cọ vẽ, quay đầu nhìn Từ Sương Giáng đang làm người mẫu cho nàng, ngạc nhiên.
“Chúng ta đi ngắm hoa anh đào.”
“Hở?”
“Nghe nói hoa anh đào trên núi Mạc Tà nở rất đẹp, rất nhiều người trong trường cũng muốn đi xem.”
“Nhưng, ngày mai câu lạc bộ có hoạt động………”
“Cậu lại ở cùng lớp trưởng sao?” – Ghét.
“Ha ha….ừ thì…….phải.” – [Từ Sương Giáng, cậu ấy nhạy cảm thật.]
“…………”
Không vui!
“Thì…….cũng không có chuyện gì quan trọng……..chúng ta cùng leo núi nha.” – Xem ra rất có thành ý: “Ha ha………Ha ha ha aaa~~~”
“Vậy thì được.” – Vui lại chưa?
“A! Vậy ổn rồi ha.” – Dạo này Từ Sương Giáng hay bám dính người…….
* * * * *
Cuối tuần, thời tiết cực kỳ đẹp, dù dự báo thời tiết nói là sẽ có mưa rào.
Nhưng…..nhìn xem, ánh nắng chan hoàn, ngàn dặm không một bóng mây, hơn nữa còn là mùa xuân, nghĩ sao mà nói có mưa? Gạt người.
Thế là, 10 người không thèm tin dự báo thời tiết, xuất phát thôi! Chỉ có Thu Phân là cẩn thận, đem theo cái dù nhỏ.
Tuy là không có hẹn trước, nhưng 10 người đều xuất phát cùng lúc.
Bởi vì là du xuân ngắm hoa, nên núi Mạc Tà chật ních người.
Chỉ xếp hàng vào cửa thôi, cũng tốn gần cả tiếng.
Có lẽ vì quá nhiều người, lại thêm hôm nay đi leo núi nên công chúa chỉ tùy ý mặc cho thoải mái, nên không có ai bấn loạn vì nhan sắc của nàng.
Lúc này, chính là thời điểm hoa anh đào nở rộ.
Khi vào mùa, khắp đồi núi đều bao phủ một màu hồng của hoa anh đào, từng đóa tỏa hương nhàn nhạt.
“Tiểu Nại, cậu có mệt không?”
“Không mệt.” – Diệp Nại đứng giữa rừng hoa anh đào, nhìn Tang Linh cười.
Tang Linh nở nụ cười dịu dàng, đẹp rạn ngời như những đóa hoa anh đào đang nở rộ.
Trong nháy mắt, Diệp Nại thấy mình như bị ảo giác.
Năm trước cũng vào thời điểm này, gương mặt của người được hoa anh đào điểm sắc hồng.
Dù người không còn ở đây, nhưng hoa đào vẫn cười đùa với gió xuân.
Thi sĩ muốn hạ bút, viết hàng ngàn câu thơ.
“Tiểu Nại, mặt mình có dính gì sao?” – Người đẹp đang cười, hỏi.
“Không….không có.” – Lắc đầu, nắm lấy tay công chúa.
“Tiểu Nại xem ra rất nhiệt tình nhỉ?”
“…………..”
Hai cô gái, tay trong tay không phải chuyện hiếm thấy, nên không ai để ý.
Du khách liên tục bấm máy ảnh, làm đủ tư thế, cứ như cả đám điên.
* * * * *
Tô Thiến phát hiện mình bị theo dõi.
Dù xung quanh có rất nhiều người, nhưng nàng vẫn cảm giác được có một tên con trai cứ lẻo đẻo theo nàng, cách đó cũng không xa.
[Mịa nó, ở đây mà cũng gặp đầu trộm đuôi cướp à? Không lẽ trên mặt mình có khắc chữ, “Ta có tiền! Mau tới cướp đi!” sao? Nhiều người vậy không theo, dám đi theo bà à?]
Trong lòng thầm kinh bỉ kẻ theo đuôi kia, dù lý do gì, thì nhìn hắn cũng ốm tong teo.
Vóc dáng của Tô Thiến to cao thế này, không lẽ dể dàng bị cướp vậy sao? Hay….người hắn theo không phải nàng? Liếc mắt nhìn người bên cạnh, em ấy đang rất vui.
[Hắn đi theo Lạc Hà…..Chẳng lẽ cướp sắc sao?], Tô Thiến âm thầm siết chặt tay.
[Đánh thấy bà hắn!]
Tô Thiến bất ngờ quay đầu ra sau, nhìn thấy một tên con trai vóc người hơi nhỏ, gầy yếu, đang lặng lẽ núp trong cả đám người.
[Đầu óc thấp kém mà cũng dám theo dõi người khác? Xem bà đây trừng trị ngươi!]
“Học tỷ? Không phải chúng ta đi bên kia sao? Bên này đâu có ai?” – Thấy Tô Thiến kéo mình đến nơi hẻo lánh, Lạc Hà có chút khó hiểu.
“Nơi nó đông người, ồn quá.
Chúng ta tới nơi nào đó yên tĩnh một chút.”
“Chị muốn tới chỗ yên tĩnh làm gì?” – [Không lẽ…………], tự nhiên nghĩ đến việc “cần” làm ở nơi yên tĩnh, Lạc Hà đỏ mặt.
“Đừng có nghĩ nhiều.” – Tô Thiến đoán được Lạc Hà nghĩ gì, mặt đen thui.
* * * * *
Thu Phân đang cực kỳ vui, cầm máy ảnh bấm lia chia.
Cảnh sắc này với họa sĩ mà nói là vô cùng đẹp, là mẫu tốt nhất để phát thảo, nên phải chụp thật nhiều.
Người đẹp Từ Sương Giáng đang đứng đây, thế mà Thu Phân cứ lo chụp hoa anh đào là sao?
“Tiểu Thu!” – Giọng có vẻ giận.
“Ơ hở? Từ Sương Giáng, ở đây đẹp quá.” – Thu Phân cầm mấy ảnh kích động, lại bấm máy liên tục.
Hoàn toàn bỏ quên người đẹp đang không được vui.
“…….”
Hình như nghĩ ra cái gì đó, Thu Phân quay lại nhìn Từ Sương Giáng nói: “Phải rồi, Từ Sương Giáng.
Cậu để mình chụp vài tấm nhé.”
“………” – [Tự nhiên lại…..]
“Mình tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh, nên cần vài bức ảnh đẹp.” – Cô gái vui vẻ lấy lòng Từ Sương Giáng.
Nét mặt Từ Sương Giáng như muốn nói, “biết thế không thèm đến đây”.
Thế là Từ Sương Giáng đứng để, để Thu Phân mặc sức mà chụp.
Người đẹp chính là người đẹp.
Dù Từ Sương Giáng đứng ở đâu, khí chất lạnh lùng kia hòa với màu xanh biếc của từng chiếc lá, màu hồng của hoa, một từ thôi ĐẸP! Thế là, những người khác cũng tranh nhau chụp hình Từ Sương Giáng.
“Nếu như làm thêm vài tư thế, chắc đẹp hơn.” – Chả biết ai lại nói thế.
Từ đầu đến cuối không thèm để ý, giờ thì tới Thu Phân mất hứng.
Cứ như thứ đang thuộc về mình, bị người khác cướp đi.
“Mình không chụp nữa.” – Thu Phân tắt máy ảnh, kéo Từ Sương Giáng đi.
“Sao cậu không chụp nữa?”
“Vì không muốn chụp.” – [Dù sao trong máy tính của mình có rất nhiều, chụp hay không chụp cũng chả sao.]