Đọc truyện Công Chúa Ái Nữ Dong Ii FULL – Chương 85: Chuyện Tình Của Tiểu Thư Từ Sương Giáng 1
Lời trước khi vào truyện: Phần này tác giả dùng giọng của Từ Sương Giáng để viết, nên văn phong có hơi bất cần và ngạo mạn.
Hay ta nói là “sang chảnh” ấy ^^! Nếu có gì không phải mong mọi người bỏ qua.
* * * * *
Từ Sương Giáng sinh ra trong một gia đình rất giàu.
Thật ra, khi còn bé Từ Sương Giáng không biết nhà mình có cái gì đặc biệt.
Dù sao với mấy đứa con nít, tiền là một thứ gì đó lạ lẫm.
Khi đó, cô bé thấy nhà mình cũng chỉ có một ba một mẹ, đâu có gì đặc biệt? Tại sao họ cứ nói nhà cô bé và nhà họ không giống nhau?
Số đào hoa của Từ Sương Giáng vô cùng tốt, ngày nào đến nhà trẻ, thì cô bé cũng được rất nhiều bạn vây quanh.
Còn nhỏ mà, cô bé đâu biết “tranh thủ tình cảm” là cái gì, chỉ thấy được cả đám con nít bu quanh thật vui.
Khi đó, Từ Sương Giáng là cô bé xinh đẹp nhất nhà trẻ, nên rất được nhiều bạn nhỏ yêu thích.
Chuyện bình thường, đâu có gì đặc biệt.
Từ từ lên cấp một, Số đào hoa càng nở rộ, ngày nào cũng vậy, Từ Sương Giáng đi đến đầu thì người bu đến đó.
Cô bé đã từng cười thầm rất nhiều lần vì vận đào hoa quá tốt.
Sau đó lên cấp hai, Từ Sương Giáng đã biết định nghĩa “tình bạn”.
Nàng cũng hiểu, người ta vây quanh nàng vì muốn lấy lòng, chứ không phải thật sự thích nàng.
Khi đã hiểu được “tình bạn” là gì, thì nàng biết, trên thế giới này còn rất rất nhiều thứ nàng chưa biết.
Họ vây quanh bạn, không có nghĩa là họ thích bạn, cũng không phải vì muốn kết thân với bạn.
Họ có rất nhiều lý do để đến gần bạn, như tiền tài, địa vị…….Đó không phải là tình bạn, mà là lợi dụng lẫn nhau.
Nàng cũng từ từ nhận ra, gia đình của nàng khác hẳn những gia đình khác.
Tuy rằng ba mẹ ai cũng chỉ có một, nhưng ba mẹ của nàng có địa vị, có thế lực, và có rất nhiều tiền.
Đó chính là sự khác nhau giữa ba mẹ của nàng và ba mẹ người khác.
Và cũng vì hiểu được những điều đó, Từ Sương Giáng bắt đầu bước vào giai đoạn nổi loạn của tuổi dậy thì.
Nàng không thèm học, kết quả tụt dốc không phanh.
Cha mẹ dù biết tình hình đang xấu đi, nhưng vì bận làm việc nên họ cũng không thèm để ý, thời gian gia đình họp mặt cũng chả được bao nhiêu.
Vì thế lo lắng thì lo lắng, việc thì phải làm, vậy đó.
Bởi vì, sản nghiệp của Từ gia quá lớn, có rất nhiều nhân viên.
Nên cha mẹ của Từ Sương Giáng không phải vì sản nghiệp mà còn suy nghĩ cho những nhân viên bên dưới.
Nếu công ty xảy ra chuyện, sẽ có rất nhiều người bị thất nghiệp.
Có điều, Từ Sương Giáng muốn làm vui lòng cha mẹ, nên đã trải qua được thời kì bốc đồng ấy.
Nàng đi học đều đặn, kết quả học tập cũng tăng, từ từ trở thành một học sinh ưu tứu.
Chỉ là, Từ Sương Giáng càng lúc càng lạnh lùng, không quan tâm người khác.
Đôi khi vui vẻ thì nói với ngươi vài câu, nếu không vui thì cái mặt ngươi nàng cũng chả thèm nhìn.
Nhưng vẫn không ảnh hưởng đến những người muốn tiếp cận nàng.
Cha mẹ của Từ Sương Giáng rất ít khi đến trường của con, nhưng khi rảnh rỗi cũng ghé qua một tý.
Họ nhìn thấy cả đám học sinh vây quanh Từ Sương Giáng lấy lòng, đủ để biết con gái họ ở trường rất được ái mộ.
Từ Sương Giáng cũng hiểu thêm một điều, chỉ cần nàng sống trong gia đình giàu có.
Thì nàng không bao giờ thoát được cảnh, những người muốn đến gần nàng để hưởng lợi ích.
Vì thế, thay vì đấu tranh, thì cứ xem đó là chuyện bình thường, tiếp tục sống tiếp.
Chỉ cần Từ gia không sụp đổ, nàng chỉ cần cố gắng giỏi như cha mẹ, chỉ cần Từ gia trong tay nàng càng lúc càng lớn mạnh, thì xung quanh nàng sẽ có rất nhiều “bạn”.
Tình bạn là cái gì? Lúc trước không có, không phải Từ Sương Giáng vẫn sống rất vui đó sao? Hiện tại, cũng chả có gì phải buồn.
Cô gái bình tĩnh chấp nhận hiện thực, vẫn ở trong cái gọi là “tình bạn”, cuộc sống từ từ trôi qua.
Cấp hai rồi đến cấp ba.
Sau đó, mọi người trong Từ gia bắt đầu lo lắng, tìm trường đại học cho Từ Sương Giáng.
“Tiểu Sương, con muốn học trường đại học nào?” – Hiếm hoi có một buổi sáng rảnh rỗi, cả nhà cùng ăn sáng.
Cha mẹ hỏi Từ Sương Giáng.
Từ Sương Giáng lười nhác ăn sáng, nói một câu “đâu cũng được”, rồi không thèm để ý.
“Mấy ngày trước, mẹ có nhận được thư mời của trường Sakura.
Tiểu Sương, con có muốn học ở đó không?”
“Ừ, được.
Trường Sakura không tệ.”
“Có điều, cha con cũng nhận được thư mời từ trường Chí Thủy.
Trường Chí Thủy là trường nữ, hơn nữa còn rất gần.” – Mẹ nói.
“Ờ, vậy thì cứ Chí Thủy đi.” – Từ Sương Giáng ăn sáng xong.
“Nhưng trường Chí Thủy không phải trường quí tộc.”
“Tùy đi, với lại học ở đâu cũng là học thôi.” – Từ Sương Giáng chẳng quan tâm cái gì cả.
Bởi vì dù thế nào, đi đến đâu cũng giống nhau cả thôi.
Mẹ nhìn Từ Sương Giáng.
Có lẽ sống trong môi trường cái gì cũng có quá lâu, nên con gái chả thèm quan tâm cái gì hết.
Con bé không thích thứ gì, cũng không muốn quản lý chuyện gì, cái gì cũng được.
“Vậy thì chọn trường Chí Thủy đi.” – Cha ngồi gần cửa sổ, cầm tờ báo, lên tiếng.
Quyết định cuộc sống 4 năm tiếp theo của Từ Sương Giáng.
“Nhưng điều kiện của Chí Thủy không tốt bằng trường Sakura.
Tại vì trường Sakura xa quá.” – Mẹ do dự.
“Cử để tiểu Sương sống như một cô gái bình thường đi.
Sau đó rồi tính tiếp, vậy đi.” – Cha nói xong, tiếp tục xem báo.
“Này tiểu Sương, con thấy sao?”
Con gái đứng dậy: “Không khác nhau, sao cũng được.”
* * * * *
“Từ Sương Giáng, cậu học ở trường Chí Thủy thật sao?” – Một cô gái đang hét vào điện thoại.
“Ừh.”
“Thế Thần Tịch phải làm sao?”
“Sao là sao?”
“Thần Tịch quyết định vào trường Sakura.
Hai người như thế, không phải nên học chung sao?”
“Không cần, đều như nhau.”
“Từ Sương Giáng, cậu không sợ Thần Tịch sẽ chia tay cậu à?”
“Chia thì chia.”
“Cậu cam lòng?”
“À………..” – [Bỏ không được? Tại sao lại không bỏ được chứ? Thần Tịch à? Hắn và cô cũng giống nhau cả thôi, toàn vì lợi ích của bản thân.]
Nếu như có thể ngốc một chút, cái gì cũng không biết, có lẽ Từ Sương Giáng sẽ cảm thấy tốt hơn.
Đáng tiếc, người thông minh sẽ không bao giờ cảm nhận được niềm vui của kẻ ngốc.
Câu nói nghe không tệ nhỉ.
Nói không có gì đáng kể, bởi vì lúc nào Từ Sương Giáng cũng tự nói với bản thân “không sao cả”.
Chắc vì thế…..
Mà trong lòng nàng luôn nghĩ, tình bạn chân thành là cái gì? Tình yêu chân thành là cái gì? Nếu như gặp được, nàng sẽ có cảm giác thế nào?
Từ Sương Giáng ngồi trong chiếc xe cao sang, nhìn ra ngoài đường.
Trời đang mưa lớn, ai cũng vội vàng.
Từng hạt mưa rơi trên cửa sổ, chảy dài xuống, tạo thành những giọt nước mắt.
[Nếu thật sự có tình bạn chân thành, thì nếu mình không có tiền, còn đứng dưới mưa, vậy sẽ có người đưa dù cho mình chứ? Nếu có tình yêu chân thành, vậy có phải nếu mình không có tiền, người đó có khoác thêm áo cho mình mỗi khi thấy lạnh không?]
“………….”
Tệ nhất là, cái gì Từ Sương Giáng cũng có.
Nàng không cần người khác đưa dù, cũng không cần người khác khoác thêm áo cho nàng mỗi khi trời lạnh.
* * * * *
“Từ Sương Giáng? Từ Sương Giáng? Tại sao lại chia tay?” – Chàng trai đập cửa xe, lớn tiếng gọi tên Từ Sương Giáng.
“Bây giờ đã tách ra, trước sau khì cũng chia tay.
Thôi thì chia tay sớm bớt đau khổ.”
“Mình không hiểu! Mình thật sự không hiểu! Từ Sương Giáng! Tại sao chúng ta phải chia tay? Có phải mình làm gì sai?”
“……………” – Từ Sương Giáng nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt, cố gắng tìm thấy cảm giác gì đó trong nét mặt của cậu ấy.
Có thể, nàng đang muốn nhìn thấy cái gọi là tình cảm chân thành, có thể nàng đang muốn nhìn thấy cái gọi là “tình yêu”.
“Cậu chẳng làm gì sai, là mình không tin cậu.
Mình cũng chưa bao giờ tin, tình cảm của hai đứa mình là tình yêu.”
“Từ Sương Giáng! Cậu đang nói cái gì thế hả?”
“Trường Sakura có rất nhiều con gái xinh đẹp, cũng có người giàu hơn mình.
Cậu nên đi với họ, có thể họ có thể làm cậu thỏa mãn.”
“Từ Sương Giáng!”
[Nếu như mình có thể ngu ngốc một chút, hay có thể xem tình cảm của hai chúng ta là tình yêu chân thật thì tốt biết bao.
Nhưng đáng tiếc……….Đáng tiếc vì đó chỉ là “nếu như”, vì mình biết mình không thích cậu, mình cũng biết lý do cậu tiếp cận mình.
Mình cũng biết, tại vì mình thấy cô đơn nên mới chọn ở bên cạnh cậu.
Nếu đã không thể níu kéo, thì cứ chia tay thôi.
Dù sao, kết quả cũng giống nhau cả thôi.]