Công Chúa Ái Nữ Dong Ii

Chương 38: Xin Người Cứ Mỉm Cười 2


Đọc truyện Công Chúa Ái Nữ Dong Ii FULL – Chương 38: Xin Người Cứ Mỉm Cười 2


Hạ Mạt liên tục la hét, một giây cũng không ngừng.

Nàng cứ đứng đó hét, sẵn tiện mắng te tua những học sinh muốn bỏ đi.

Làm hại những người muốn đi, cũng không có gan mà đi.

Bị ép ở lại, nghe khủng long gầm thét.
Đau khổ! Đúng là, đau khổ quá!
“Tại sao chúng ta phải ở lại đây?”
“Xuỵt! Cậu không muốn sống nữa à? Ai bảo Hạ gia có quyền có thế, ngoại trừ công chúa và Cốc Vũ học tỷ, không ai dám cãi cô ấy.

Nên ngoan ngoãn ở lại đây đi, nếu không sẽ nếm mùi cay đắng…..”
“Hzai~~~ Người đẹp nhưng tính tình như bà chằn.”
“Thì đó! Khó hiểu nhất là Cốc Vũ học tỷ và Hạ Mạt học tỷ lại là bạn tốt của nhau.”
“Tính cách hai người cũng đâu có hợp.”
“Cốc Vũ học tỷ thật đáng thương ~~”
Rất nhiều những âm thanh bàn luận vang lên.
“Này!” – Hạ Mạt quay lại, hét lớn: “Các người không xem thi đấu, mà nói cái gì đó! Xem thi đấu kìa!”
“Oa! Bị phát hiện rồi!”
“Thảm thật!”
“Xuỵt!”
Chung vai sát cánh với trận đấu tennis dài đăng đẵng, là tiếng hét không có điểm dừng của Hạ Mạt.

Những học sinh bị ép ở lại theo dõi trận đấu, âm thầm thở dài.
Trận đấu vừa kết thúc, Hạ Mạt liền nhìn Cốc Vũ đứng trên sân hét lên: “Ai cho phép cô đi, cấm nhúc nhích! Đứng im đó cho tôi! Cô có nghe không!? Nếu cô dám nhúc nhích, tôi lột da cô!”

“………..” – Cốc Vũ đứng im đó, nhìn Hạ Mạt, không nói gì.

Nhưng những học sinh đứng bên ngoài lại bắt đầu thì thầm bất mãn.
“@*&^#*&……” – Này này này, trận đấu vừa mới kết thúc, vậy mà không cho Cốc Vũ học tỷ giải lao, cũng không cho chị ấy uống nước, còn bắt chị ấy đứng dưới trời nắng thế này…..
Quá đáng! Thật là quá đáng!
Hạ Mạt trừng mắt nhìn đám học sinh đang nói linh tinh, rồi lập tức đi tới chỗ Cốc Vũ.
“Cởi giày ra!” – Hét to.
“…………” – Cốc Vũ nở nụ cười nhạt nhạt, cởi giày.
“Cô làm gì! Đừng có dùng sức! Aiz, cô không muốn cởi thì để tôi cởi dùm.” – Hạ Mạt ngồi xuống trước mặt Cốc Vũ, vừa la hét vừa hành động.

Cẩn thận từng li từng tí, cởi giày Cốc Vũ ra.
“Cậu đến xem mình đấu.” – Mỉm cười.
“Chuyện đó không có quan trọng!” – Hạ Mạt khó chịu nói.
“…………..” – Thế nhưng, đối với Cốc Vũ nó rất quan trọng.
“Quả nhiên!” – Gót chân của Cốc Vũ đã bị rách da.

Hạ Mạt liền mắng: “Không phải tôi nói cô lùi xuống sao? Bóng sẽ không chạm lưới, nên không cần lao lên trên! Cô cứ thích lấy tiếng như vậy!” – Hét to! Lấy ra miếng băng cá nhân từ trong túi.

Hạ Mạt ngồi chồm hỗm trên đất, cẩn thận từng tí một dán lên vết thương sau gót chân của Cốc Vũ.

Nàng phát hiện, đám người kia vẫn không ngừng to nhỏ, liền tức giận: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy người đẹp à!”
Cốc Vũ nhìn người ngồi trước mặt, đang băng vết thương giúp nàng.

Chính là cô gái lúc nào cũng nóng như lửa.
[Có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có cậu phát hiện chân của mình không ổn.

Rõ ràng cậu nói không đến, nhưng cuối cùng lại xuất hiện.]
“Băng cá nhân này, là cậu mua cho mình sao?” – Vữa nãy nghỉ nửa hiệp đầu, không thấy cậu là vì đi mua thứ này?
“Đừng có mơ, đúng lúc đem theo thôi.”
“…………….”
Thật ra, người khác có đến xem hay không, Cốc Vũ chẳng quan tâm.

Điều nàng quan tâm, là Hạ Mạt có đến hay không?
Buổi tối.
Cốc Vũ đang trong phòng đọc sách, có người gõ cửa.
“Vào đi!” – Cốc Vũ đang đọc sách, không ngẩng đầu lên.
“Tiểu thư.” – Một hầu gái, cầm trong tay đôi giày tennis nhìn Cốc Vũ mỉm cười, nói: “Theo lời dặn của tiểu thư, tôi đã ngâm giày trong nước nóng.”
“Giày của tôi?” – Cốc Vũ ngẩng đầu lên.

Nét mặt nghi ngờ nhìn người hầu: “Đôi giày nào của tôi?”
“Chính là đôi giày tennis mới tiểu thư để trong balo.

Hôm nay, sau khi tan học, Hạ Mạt tiểu thư liền chặn đường tôi nói, giày tennis của tiểu thư quá cứng.


Dặn tôi phải dùng nước nóng để ngâm, đợi nó mềm thì mới được phép cho tiểu thư mang.”
“………..”
“Đúng là, Hạ tiểu thư vẫn giống hệt trước đây.

Tràn đầy sức sống.” – Người hầu gái nói mà như bị ép.

Thật ra, cô bị khí thế của Hạ Mạt dọa sợ thì đúng hơn.
“Cảm ơn.

Vất vả cho cô rồi, tiểu Cúc.” – Cốc Vũ cầm lấy đôi giày, nụ cười mềm mại lờ mờ xuất hiện.
[Cậu chính là vậy……..Chỉ là tất cả mọi người không ai biết.

Mình hi vọng, hi vọng vĩnh viễn, mãi mãi không ai phát hiện ra, những mặt tốt của cậu.]
Một năm sau.
Chuyện xảy ra vào một ngày chủ nhật đẹp trời.
Lúc nào cũng bận rộn, rất hiếm khi hai người có một hai ngày nghỉ.
“Tiểu Mạt, ra ngoài chơi đi.” – Ở dưới gốc cây anh đào trong sân, Cốc Vũ đặt cuốn sách trên đùi, quay đầu nhìn người đang ngủ bên cạnh.

Cậu ấy là đại tiểu thư, nhưng chẳng có tý hình tượng nào.
“Không!” – Hạ Mạt không tình nguyện nói: “Trời thế này, nóng chết mất!”
“Thời tiết này, ở quảng trường sẽ có rất nhiều chim bồ câu trắng.

Chúng ta đi xem bồ câu đi.” – Người đẹp không hề từ bỏ, tiếp tục nói.
“Không muốn, chim bồ câu toàn là phân, phiền phức chết rồi.”
“………….” – Bây giờ nói thì hơi trễ, thế nhưng Hạ Mạt đúng là không biết lãng mạn.

Nói đúng hơn, là hoàn toàn chẳng có tý cảm giác lãng mạn nào cả.
Nếu buổi tối, Cốc Vũ mời Hạ Mạt đi ngắm trăng, thì 90% đáp án của người khó chịu đó, là: “Mặt trăng có gì đáng xem? Tiếp tục nhìn mặt trăng, thì mặt mình cũng biết thành mặt trăng luôn, thế cậu nhìn cái gì?”
Nếu như mời Hạ Mạt đi xem đom đóm, 90% đáp án nhận được là: “Đom đóm có gì đáng xem? Mình ghét nhất là sâu! Nó với mấy con sâu róm khác gì nhau?”
Thế đấy, nói chi là đến mấy chú bươm bướm gì đó.


Nếu Cốc Vũ nói, tám phần mười Hạt Mạt sẽ trả lời: “Xem chúng nó đẻ trứng, rồi ấp ra mấy con sâu to to xanh lè.

Xem lúc đó cậu còn thích không.”
“………..” – Cũng may, xưa nay Cốc Vũ chưa từng hỏi mấy câu thiếu thông minh như vậy.
Vì Hạ Mạt như vậy, nên Cốc Vũ đành bó tay chứ làm sao đây.
Đến tột cùng là nàng đã tạo ra tội ác gì vậy? Tại sao, lại thích con khủng long này!
Bó tay! Thật sự bó tay!
Cốc Vũ lại cầm cuốn sách lên, nàng luôn có cảm giác bất an khi quen Hạ Mạt.

Trong lòng Hạ Mạt, nàng là cái gì đây? Yêu? Có thật là cậu ấy yêu nàng không? Từ trước đến nay, cậu ấy chưa từng nói “mình yêu cậu”.

Lúc nào cậu ấy cũng khó chịu khi nhìn nàng.
[Như vậy, có thật là cậu ấy yêu mình không?]
“Chán chết rồi.

Ra ngoài chơi đi.” – Thế là, Hạ Mạt bên cạnh đột nhiên ngồi dậy: “Đi những nơi cậu muốn ấy.”
Cốc Vũ buông xuống cuốn sách trên tay: “Vậy chúng ta ra quảng trường nhé.”
Tại sao nàng lại thích bá vương long này? Cậu ấy chẳng bao giờ hiểu ý người khác, đây cũng là chuyện làm Cốc Vũ mệt vì suy nghĩ quá nhiều.
Tính khí không được, tính cách kém cỏi, ai nhìn cũng ghét và sợ.

Cậu ấy có đẹp không? Cậu ấy rất đẹp, nhưng nói về đẹp, vì công chúa đẹp hơn con khủng long này nhiều.

Thông minh? Mình còn thông minh hơn cậu ấy.
Xem ra, mắt thẩm mỹ của mình đã kém đi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.