Đọc truyện Công Chúa Ái Nữ Dong Ii FULL – Chương 27: Kẻ Ngu Si 3
Khi Diệp Nại sắp tốt nghiệp lớp sáu, thì lần nữa nàng gặp lại thằng ngốc kia.
Khi Diệp Nại học lớp sáu, không biết tại sao bên ngoài trường xuất hiện rất nhiều tên côn đồ cắc ké.
Những tên côn đồ cắc ké dọa nạt mấy học sinh có tiền, những học sinh nhỏ con gầy yếu, hay là các lớp năm nhất.
Vào lúc ấy, hành động này gọi là lừa đảo.
Bởi vì những tên cắc ké này đã lừa gạt rất nhiều học sinh, nên khi tan trường, sẽ có giáo viên đứng canh trước cổng trường.
Đảm bảo, học sinh được an toàn.
Diệp Nại biết chắc nàng sẽ không gặp chuyện như vậy, vì nàng không có tiền, mà nhìn nàng cũng chẳng giống người có tiền.
Nên nàng sẽ chẳng bao giờ đụng phải đám cắc ké kia, và bọn họ cũng không có hứng thú lừa gạt nàng.
Huống chi, sau khi đám cắc ké đó xuất hiện, thì công chúa đã kéo Diệp Nại lên xe đi chung.
Nên, nói đi nói lại, nàng sẽ không đụng phải bọn họ.
Rồi đến một ngày kia, Diệp Nại không biết tại sao công chúa lại tức giận.
Công chúa để Diệp Nại ở lại trường, rồi lên xe đi về trước.
Diệp Nại hết cách, đành lủi thủi đi về một mình.
Vì về hơi trễ, nên giáo viên canh cổng cũng đã đi về.
Diệp Nại nhìn thấy bên kia đường, đám côn đồ cắc ké đã đến rồi.
Có lẽ đám cắc ké không chắc thầy giáo đã đi chưa, nên không dám đến gần, chỉ đứng ở xa.
Nhưng, đó lại là con đường Diệp Nại đi về nhà.
Mặc dù nói Diệp Nại bộ dáng nghèo khổ, đám cắc ké không có hứng thú.
Nhưng nếu chỉ có một mình Diệp Nại ở đây, thì làm sao nàng có thể ung dung bước ngang qua tụi nó mà xem như chẳng có gì xảy ra.
Diệp Nại tự nhận, nàng không có lá gan to đến vậy.
May mà vẫn còn một con đường tắt.
Tuy rằng đã nhiều năm không đi qua, nhưng hôm nay không đi cũng không được.
Diệp Nại đeo balo rồi vội vàng bước vào con đường nhỏ, nàng muốn tranh thủ bọn chúng chưa nhìn thấy thì chuồn êm.
Xem ra, vận may của Diệp Nại không được tốt lắm.
Hay là ngày đó vì về quá trễ, hoặc bọn cắc ké ấy thiếu hụt mục tiêu.
nên nàng trở thành mục tiêu.
Từ trước đến giờ, Diệp Nại cũng không chú ý rằng, nàng chỉ là một cô bé.
Đến bây giờ, Diệp Nại cũng không biết.
Lúc đó, là do cái dáng vẻ vội vội vàng vàng của nàng, để người khác tưởng nàng “là người có tiền” hay sao?
Cho nên, chưa đầy năm phút, Diệp Nại đã phát hiện có người theo dõi.
Phía sau, Diệp Nại cảm thấy lạnh buốt sống lưng, có cảm giác rất nguy hiểm.
Tiện thể cũng nhắc nhở Diệp Nại, dù trong tình cảm nàng có hơi chậm tiêu, nhưng nàng vẫn rất hiểu chuyện.
Dù bình thường nhìn nàng rất ngốc, nhưng nàng rất mẫn cảm, ai bảo mọi thứ trên người nàng đều là của công chúa.
Cứ giống như đang bắt chước công chúa vậy.
Diệp Nại vác balo sau lưng, cảm giác người phía sau càng lúc càng gần, tim nàng bắt đầu đập nhanh.
Dù sao, đây là lần đầu trong cuộc đời, Diệp Nại gặp phải chuyện này.
Nàng không dám chạy, vì nàng biết, nàng chạy không nhanh.
Nhưng nàng lại không dám đi chậm, càng lúc bước càng nhanh.
Xung quanh, bóng một người lớn đều không thấy, chỉ là một con đường nhỏ, nhưng lại xa thăm thẳm.
Đó là một sự tuyệt vọng, một loại tuyệt vọng mong nhìn thấy ánh sáng.
Ngươi thấy được ánh sáng phía trước, nhưng ánh sáng đó càng lúc càng xa.
Xa tới nỗi, ngươi không thể nào tóm lấy được.
Rốt cuộc, Diệp Nại chọn cách chạy.
Mấy tên côn đồ cắc ké vẫn đi theo phía sau, cũng lập tức đuổi theo.
Chân con gái rất ngắn, nên rất nhanh đã bị đuổi kịp.
Những tên côn đồ cắc ké chạy đến trước mặt Diệp Nại, bao vây nàng.
“………….” – Diệp Nại nắm chặt balo, cắn môi dưới, không lên tiếng.
“………….” – Những tên côn đồ cắc ké cũng không nhiều lời, bắt đầu giật lấy balo của Diệp Nại.
“Ư…….” – Diệp Nại không chịu buông tay, hai bên lôi kéo nhau.
“Còn không chịu buông, muốn ăn đòn phải không?” – Đám cắc ké tức giận hét lên với Diệp Nại, tay dùng sức.
“Không được………” – Đôi tay nhỏ bé vẫn không chịu buông.
Những tên cắc ké kéo cái balo về trước, Diệp Nại cũng bị kéo theo.
“Buông ra!”
“Không…..”
Tên cắc ké tức giận, nhưng cũng không muốn bắt nạt con gái.
Chỉ đẩy Diệp Nại sang một bên, rồi bắt đầu lục lọi balo của nàng.
Diệp Nại ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn mấy tên con trai đang lục lọi balo của nàng.
Rất muốn khóc, nhưng lại có gắng nhịn.
Trọng nháy mắt có chuyện xảy ra.
Bên trong bóng tối, có một người đột nhiên nhào ra, miệng kêu lớn “a a”.
Tiếng kêu như một loại gầm gừ, khiến người ta rùng mình.
“A a a! A a a a~!!” – Đó chính là thằng ngốc xấu xí, mà mọi người nói đã chết rồi.
Hắn rất xấu, xấu đến mức con nít nhìn thấy sẽ bị hù sợ chết khiếp.
Vẫn là cái dáng mập mạp ấy, vẫn là gương mặt đầy những khối u ác tính, một kẻ ngốc bị mù một mắt, từ trong bóng tối phóng ra.
“A a a!” – Thằng ngốc hét lên mấy tiếng.
Bình thường gương mặt hắn đã rất đáng sợ, bây giờ càng đáng sợ hơn.
Thằng ngốc giang rộng hai tay, phát điên từ trong chạy ra, đứng trước mặt đám côn đồ cắc ké.
Mấy khối u trên mặt run lên, những mụn nhọt mọng nước bóng loáng nổi đầy mặt.
Nhìn hắn giống như một con quái vật từ trong rừng chạy ra, tìm kiếm thịt người.
Hắn cứ gầm gừ, khiến người ta sợ hãi.
“A a! A a!”
“Á á~~~!” – Mặc dù là lưu manh, nhưng thật ra cũng chỉ làm một đám học sinh cấp ba.
Bọn chúng dựa vào bắt nạt mấy học sinh nhỏ hơn, để lấy ít tiền chơi game thôi.
Thằng ngốc bất ngờ lao ra, làm đám tiểu quỷ hoảng sợ.
Ném balo của Diệp Nại rồi bỏ chạy.
Thằng ngốc ấy vẫn còn sống.
Có phải, đây là thằng ngốc mà lúc nhỏ, ai cũng từng nghe qua?
Diệp Nại vẫn ngồi dưới đất.
Bởi vì thằng ngốc bất ngờ lao ra, nàng đang ngồi dưới đất, nên cũng không có cơ hội bỏ chạy.
Nàng vẫn ngồi đó, không nhúch nhích, chỉ là mở lớn cặp mắt, nhìn thằng ngốc trước mặt.
“A! A..a ….” – Thằng ngốc quay đầu, không ngừng ra dấu với Diệp Nại.
Xem ra hắn muốn cầm balo đến, trả lại cho Diệp Nại.
Nhưng lại e ngại, sẽ làm Diệp Nại sợ.
Diệp Nại lo lắng từ từ đứng lên.
Thằng ngốc thấy Diệp Nại cử động, lại càng sợ hãi lùi về sau.
Diệp Nại đi về trước một bước, thì thằng ngốc sẽ lùi về sau một bước.
Mãi đến khi, hắn lùi vào bóng tối, trong góc ngôi nhà cũ ấy.
Diệp Nại nhặt balo lên, ôm vào ngực.
Đứng im đó, nhìn vào bóng dáng trong góc tối ấy.
Thằng ngốc hiện giờ lại co rút lại, cúi đầu thật thấp.
Diệp Nại đứng bên ngoài rất lâu, nhưng hắn vẫn không ngẩng đầu lên.
“Này……” – Diệp Nại nhẹ nhàng hướng vào trong bóng tối, gọi một tiếng.
Bóng người giật giật.
“Này….này….” – Lại gọi.
Bóng người lại lần nữa run run.
Thằng ngốc đã chịu ngẩng đầu lên, dùng một con mắt nhìn Diệp Nại.