Đọc truyện Công Chúa Ái Nữ Dong Ii FULL – Chương 1: Mối Tình Đầu 1
Mối tình đầu? Đi cùng với nó là mùi hương thoang thoảng của hoa anh đào, làn gió nhẹ nhàng, là vị chua xót lẫn đắng cay, hay là sự vui mừng.
Bất luận mối tình đầu có kết quả như thế nào, thì mọi người đều giữ lại những hồi ức đẹp đẽ của nó.
Mối tình đầu là kỷ niệm đẹp, là khi hai người trở thành người yêu, không ai muốn chia xa.
Nhưng, mối tình đầu của cậu không phải là mình.
Chương 1 thật chậm rãi…….Ai là mối tình đầu của ai?
* * * * *
Ngày hôm nay, công chúa có một chương trình phỏng vấn.
Nghe mọi người nói câu lạc bộ tin tức rất lợi hại, nhưng Diệp Nai không tin.
Nhưng mà lần này, mấy tay phóng viên có thể chai lì buộc công chúa nhận lời phỏng vấn, để Diệp Nại được mở mang kiến thức “câu lạc bộ tin tức thật sự lợi hại”(1).
Công chúa rất ghét những hoạt động phỏng vấn để lấy danh, những đám phóng viên đi rồi lại tới rất nhiều, đều bị công chúa từ chối.
Thế mà, cái đám nhà báo phóng viên đó lại có thể thành công, khiến người ta khó lòng tin nổi.
Diệp Nại nghiêng đầu, dù thế nào thì câu lạc bộ tin tức của trường thật lợi hại, nàng có chút ngưỡng mộ bọn họ.
Không biết họ dùng cách gì mà công chúa lại đồng ý nhỉ?
Bởi vì, người được phỏng vấn là công chúa của toàn trường, nên thời gian phỏng vấn là sau khi tan học.
Cho dù không bị ép buộc, nhưng cả đám học sinh vẫn không chịu về nhà, mà nhao nhao trong lớp chờ xem phỏng vấn.
Hôm nay là ngày Diệp Nại trực nhật, nàng cầm cái chổi lớn ra sức quét.
Hôm nay, có quá nhiều học sinh trong lớp, nên quét lớp thật tốn sức.
Diệp Nại cầm chổi, đôi lông mày đẹp đẽ thanh tú nhíu lại một chỗ như chữ bát.
Nàng ngẩng đầu, nhìn một thứ gắn phía trên lớp học, đã rất lâu rồi chưa được sử dụng.
Cả lớp đang chăm chú theo dõi màn hình TV, Tang Linh đang ngồi, trước sau như một nở nụ cười chết người không cần đền mạng, trả lời phỏng vấn.
Diệp Nại bó tay.
Hzai ~~ cái phỏng vấn kia khi nào mới xong vậy? Cứ thế này, quét lớp rất khó, thật sự rất khó đấy.
Chút nữa lại không biết khi nào mới về tới nhà.
“Diệp Nại, sao động tác của cô lại chậm chạm quá vậy?” – Trong lớp học sẽ có vài thành phần ngạo mạn, tiếp theo sẽ có vài trường hợp xem thường đứa xấu xí, hoặc nữ sinh gia đình nghèo…..
Diệp Nại nhìn học sinh nữ đứng trước mặt, đồng phục được cách tân, đang nhíu chặt đôi mày đẹp đẽ.
Ờ, cô gái này tên là Cao Hiểu Tinh, là loại người thích bắt nạt học sinh nữ.
Có điều không giống như mọi người nghĩ, nàng và Cao Hiểu Tinh chẳng có tý liên quan, dính líu gì đến nhau.
Thông thường, trong mắt của học sinh toàn trường, Diệp Nại là người luôn bị công chúa ăn hiếp(2), nên không có học sinh nữ nào dám bắt nạt nàng.
Mà chẳng hiểu tại sao, dạo gần đây Cao Hiểu Tinh lại bắt đầu kiếm chuyện với Diệp Nại, lại còn quấy rầy nàng rất nhiều lần.
Chả biết chuyện gì, mà nghĩ hoài cũng không thông.
“Cô cũng có làm gì đâu!” – Trong lòng Diệp Nại thầm mắng, [tại sao Cao đại tiểu thư không tự mình làm đi?].
Nhưng nàng vẫn nhịn, dù sao người ta có tiền có thế, nàng thì không.
“Cô còn dám mạnh miệng? Mấy chuyện trực nhật này, những người cao quý như bọn tôi sao có thể tự mình làm?”
Diệp Nại buông cái chổi cầm trong tay, rồi nhìn chằm chằm lên TV.
Phỏng vấn còn chưa xong nữa à?
“Vậy thì tôi cũng không làm.” – Diệp Nại trả lời, thật ra nàng cũng muốn xem phỏng vấn.
Diệp Nại nào có biết, Cao Hiểu Tinh mặt mày cau có, đưa tay nắm tóc nàng.
Trên TV, phóng viên đang hỏi Tang Linh về mối tình đầu.
Diệp Nại đứng trước màn hình TV, bị Cao Hiểu Tinh lôi đầu, kéo tóc đau kêu “oa oa”.
Xưa nay, trong trường không bao giờ xảy ra tình trạng nắm đầu bức tóc nhau.
Trường Sakura(3) có kỷ luật rất nghiêm, quản lý học sinh rất chặt, nên chuyện bạo lực học đường tuyệt đối không xảy ra.
Trước đây, Diệp Nại cũng chỉ đọc trong mấy cuốn tiểu thuyết, hay trên phim, không nghĩ hôm nay chính mình lại dính phải.
Tự mình thể nghiệm, quả đúng là rất may mắn.
Nói đúng hơn, từ trước đến nay, ngoài công chúa, chưa từng có ai đối xử như thế này với Diệp Nại.
“Đau! Cô làm ơn bỏ tay ra.” – Một tay cố gắng tháo gỡ cánh tay đang nắm tóc mình, một tay che chắn cái đầu.
Diệp Nại cố gắng giảm thiểu sự đau đớn.
Cao Hiểu Tình nắm chặt mái tóc ngắn của Diệp Nại.
Cũng chả biết tại sao, Cao Hiểu Tình rất căm ghét Diệp Nại: “Cô chỉ là đứa đầy tớ! Dựa vào cái gì dám giành giật với tôi.”
“Cô làm ơn buông tay ra.” – Diệp Nại rất đau: “Tôi đâu có tranh giành gì với cô.” – Nàng thật không biết mình có đụng chạm gì đến đại tiểu thư sớm nắng chiều mư này, cả hai còn không thường nhìn mặt nhau.
“Cô chỉ là đứa thấp hèn.”
“Cậu buông tay ra! Đừng có nắm tóc người ta” – Thấy hơi quá đáng, rốt cuộc trong lớp cũng có người ngứa mắt, đứng dậy quay về phía Cao Hiểu Tinh hét lên.
Diệp Nại cau mày, vươn một tay, nắm được cây chổi lúc nảy nàng bỏ một bên.
Nàng không quan tâm sự đau đớn trên đầu, cầm cán chổi tàn nhẫn đập tới tấp vào mặt Cao Hiểu Tinh.
“Á~” – Cao Hiểu Tinh bị đánh vào mặt, đau, nên buông tay che kín mặt.
“Công chúa, mối tình đầu của cô như thế nào?” – Phóng viên vẫn hỏi công chúa về mối tình đầu.
Tang Linh híp mắt, nụ cười đẹp lạ thường: “Là lúc còn trong nhà trẻ.
Khi đó, cậu ấy nho nhỏ, rất đáng yêu!”
Trong lớp học, Diệp Nại và Cao Hiểu Tinh vẫn đang say sưa đánh nhau, âm thanh bàn ghế đổ ngã vang lên không ngừng.
Cả hai người còn không biết tại sao, cứ đánh bạt mạng.
Những người đang xem tin tức cũng bị kéo vào.
Lúc này, một nam sinh từ ngoài xông vào lớp học.
Hắn nhìn hai người đánh nhau nằm lăn trên đất, liền kêu lên: “Hiểu Tinh dừng lại, chuyện này không liên quan gì tới cô ấy.”
Cao Hiểu Tinh hoàn toàn không nghe thấy nam sinh, vẫn tập trung đánh nhau.
Kết quả, cả hai bị mời lên phòng giáo viên để chịu phạt.
Đánh nhau trong khuôn viên trường Sakura hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nếu không thể giải quyết thì sẽ bị đuổi học.
Diệp Nại và Cao Hiểu Tình đứng trước bàn làm việc của thầy chủ nhiệm, trên mặt, trên người, trên đầu vẫn còn dấu vết của trận chiến lúc nãy.
Còn có một nam sinh đứng bên cạnh Cao Hiểu Tinh, gương mặt viết rõ hai chữ “lo lắng”.
Thầy chủ nhiệm nhìn Diệp Nại chằm chằm, thầy không thể tin nổi cô học trò luôn ngoan ngoãn, có thể làm chuyện này.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa phòng giáo viên, tiếp đó cửa được người bên ngoài mở ra.
Tang Linh đang thở hổn hển, dáng vẻ chật vật đứng ngoài cửa.
“Tiểu Nại?!” – Tang Linh vội vàng đến trước mặt Diệp Nại, nét mặt lo lắng cẩn thận nhìn: “Là cô ấy đánh cậu à?” – Công chúa luôn luôn mĩm cười, đôi chân mày nhếch lên, chỉ vào Cao Hiểu Tinh hỏi.
Gương mặt Diệp Nại hơi sưng, nở nụ cười ấm áp: “Mình cũng đánh lại cô ta rồi.”
“Nếu mình không nhận lời phỏng vấn là được rồi.” – Như thế, Tang Linh sẽ ngồi trong lớp học chờ Diệp Nại, rồi sẽ cùng nhau về nhà, Diệp Nại cũng sẽ không bị đánh như vậy.
Chỉ tại câu lạc bộ tin tức ra điều kiện quá hời thôi.
* * tác giả cách thì mình cũng cách * *
Công chúa đúng là công chúa, chuyện thế này mà chỉ cần vài câu đã giải quyết xong.
Nhưng thầy chủ nhiệm vẫn chưa được hài lòng, xem như nể mặt Tang Linh.
Đến khi cả đám ra khỏi phòng giáo viên, thì thầy chủ nhiệm lại lạnh nhạt như cũ.
“Cám ơn hai người, công chúa, tiểu Nại!” – Lúc ra cửa, nam sinh vẫn đứng bên cạnh Cao Hiểu Tinh, cúi người cám ơn Tang Linh và Diệp Nai.
Xem ra rất có thành ý.
Tang Linh vì hai chữ “tiểu Nại” mà không vui, nhíu mày.
Tiểu Nại? Hắn có quan hệ gì với cậu ấy, mà lại gọi thân mật như vậy? Tang Linh có chút không vui, kéo Diệp Nại ra sau nàng.
Có lẽ biết Tang Linh không vui, nên Diệp Nại chỉ gật đầu với nam sinh.
Nàng lập tức thay bằng bộ mặt tươi cười, nhìn Tang Linh nói: “Mình vừa học được một món của mẹ, rất ngon.
Về nhà mình làm cho công chúa ăn.”
Tang Linh cẩn thận quan sát nam sinh kia, khuôn mặt khá đẹp trai, khí chất cao quý, thái độ đối với người khác cho thấy được dạy dỗ rất tốt.
Tên này, là ai?
———-
(1) Câu lạc bộ tin tức: hay còn gọi là tờ báo của trường.
Ở VN chắc ít có, nhưng trường học bên nc ngoài thường có rất nhiều câu lạc bộ.
Clb tin tức, hay clb báo chí cũng giống như tên gọi, săn tin trong trường rồi viết bài dán lên bảng tin của trường, hoặc làm phỏng vấn, radio trong giờ giải lao của trường.
(2) Muốn biết rõ tại sao Diệp Nại bị công chúa ăn hiếp, xin xem phần 1.
Đừng hỏi mình, vì mình không có xem.
(3) Trường Sakura: trường học hoa anh đào.