Đọc truyện Conan Đồng Nhân – Mộng Cảnh Nhân Sinh – Chương 72: Rối ren
Akito mở di động mới phát hiện ra trên đó là hàng loạt cuộc gọi khẩn cấp từ Eri và dì Kikyou. Có lẽ khi tiến vào vùng đất Vĩnh hằng, mọi liên lạc với thế giới này đã bị cắt đứt. Anh đơn giản gọi lại cho dì Kikyou kêu người tới đón. Cho tới khi trở lại tổng bộ của hình cảnh quốc tế, Akito mới biết được tình hình đêm qua sau khi anh rời đi, Lưu Phi đã nổi điên gây sức ép thế nào.
Dì Kikyou sau khi nhìn thấy Akito ôm Yue từ trong xe ra liền nhíu mày. Hình ảnh này quá quen thuộc đối với bà, mỗi lần Yue nằm trong lòng Akito nếu không phải đột ngột trở bệnh thì cũng là bị thương thảm thiết. Bà lúc đầu kinh hãi sau đó cũng quen dần. Lần này chỉ hỏi
“Đêm qua hai đứa cả đêm không về khiến dì rất lo lắng, con bé làm sao vậy?”
Akito khẽ lắc đầu, lách người ôm Yue vào phòng ngủ. Sắp xếp xong xuôi cho cô, anh mệt mỏi ngã xuống sô pha, nhếch mép cười khổ, tay dùng lực ấn chặt hai bên thái dương không ngừng để giảm bớt cơn đau buốt không ngừng trong đại não. Đây không phải là lần đầu tiên Akito sử dụng chìa khoá không gian để đi chuyển tới một không gian khác, nhưng mỗi lần sử dụng nó đều khiến thân thể anh chịu phụ hà rất lớn. Tuy rằng anh mang một nửa linh hồn thần tử, nhưng suy cho cùng thân thể này được cấu thành từ huyết nhục nhân loại. Sức ép của các chiều không gian, năng lực cường đại của chiếc chìa khoá tất cả đều có thể giết chết anh bất cứ lúc nào. Lần đầu tiên sử dụng chìa khoá không gian, anh trực tiếp ngã quỵ, nếu không phải có linh tuyền thủy của Subaru và sự điều khiển của Bạch Hạo không biết anh đã bị xé tan thành bao nhiêu mảnh vụn trôi nổi trong không gian vô tận rồi. Tiếp sau đó, anh tuy rằng có thể dần khống chế được thân thể mình nhưng sức mạnh chìa khoá không gian quá lớn, anh vẫn chưa thể khống chế nổi nó. Anh cảm thấy bất lực trước mọi chuyện.
Sau khi rơi vào vùng đất vĩnh hằng, Akito càng nhận ra cuộc sống của anh và Yue bị số phận ràng buộc và khống chế như thế nào. Nỗi bất hạnh của Yue, sự bất lực của anh khiến cho anh gần như phát điên rồi. Yue có thể biến mất khỏi cuộc đời anh bất cứ lúc nào mà anh không thể cứu vãn được. Cứ việc Bạch Hạo giao cho anh thần vật là chìa khoá không gian thì sao? Anh đâu thể xông vào địa ngục đem Yue trở về dương thế nếu cô rời đi? Linh hồn Yue sẽ biến mất, thân xác trở về với cát bụi của thế giới này. Có thể là rất lâu sau này, cũng có thể là ngày mai, ngày kia thôi.
Akito xiết chặt tay, nhắm mắt. Anh không muốn tiếp tục đối diện với những rối rắm thế này. Anh mệt mỏi. Trái tim kiên định của anh không biết từ lúc nào đã bị Yue lấp đầy và lòng dũng cảm của anh từ khi gặp Yue đã tiêu ma gần như không còn nữa, anh sợ hãi mọi thứ liên quan tới sinh mệnh của Yue.
Cô như một ánh nến mỏng manh chập chờn trong đêm tối giá lạnh, yếu ớt tới mức bị bóng tối nuốt chửng. Sợi tơ của vận mệnh trói chặt lấy cô, nhấn chìm Yue vào bóng tối vô tận đó; không có ai nhìn thấy được, không có ai chạm tay tới, không có ai có thể giải cứu Yue. Cô giãy giụa trong đó, đau thương không ai thấu, không ai hiểu được. Sự thương hại của người đời cũng bị ngăn cách. Một mình cô độc trong bóng tối, từ khi sinh ra chờ đến lúc lụi tàn, Yue bị khoá kín trong một chiếc hộp tối, mà anh, người duy nhất phát giác ra cô lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn cô bước chân vào vực thẳm.
=========================
Kikyou khép cửa phòng lo lắng nhìn ERi lắc đầu. Bà là một người phụ nữ tinh tế, cho dù Akito không nói gì nhưng từ khi anh và Yue trở lại, bà rõ ràng nhận ra tâm tình của Akito rất hỗn loạn. Bà đã chứng kiến Akito từ nhỏ tới lớn, từ khi anh sinh ra tới lúc trưởng thành và trở thành cảnh sát ưu tú, Akito chưa từng biểu hiện ra ngoài tâm trạng suy sụp thế này. Đối mặt với áp lực xã hội, gánh vác trách nhiệm trưởng quản gia tộc, Akito đã thu liễm mọi cảm xúc cá nhân của mình xuống đáy lòng. Đau buồn, thương tiếc, vui sướng, phẫn nộ, bi ai. Không ai nhìn ra được những tình cảm đó trên gương mặt anh nữa. Tưởng chừng như mọi thứ đã chấm dứt ở đó, vậy mà Yue lại xuất hiện. Akito dần dần thay đổi, ý cười nhợt nhạt thường xuyên xuất hiện trên gương mặt anh. Tuy rằng chỉ là phù dung sớm nở sớm tàn nhưng ai cũng nhận ra trái tim Akito mềm mại đi nhiều lắm. Akito trở nên dịu dàng săn sóc, ngọn núi băng nay đã đón mùa xuân tràn về. Nhưng mà ngày hôm nay, ai cũng nhìn ra trên vai Akito có một áp lực vô hình đè xuống. Akito ngay cả thu liễm vẻ mệt mỏi cũng lười làm, một câu không nói lẳng lặng ôm Yue về phòng ngủ, nhốt mình trong đó.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”
Eri thở dài thườn thượt, nét mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt cô. Đúng lúc này, William chợt đi ngang qua. Anh ta cũng ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt tràn ngập tơ máu chứng minh một đêm không ngủ. William nhìn Akito và Yue trong phòng không tự chủ được lùi vài bước.
Quanh người Akito và Yue có khí tức không thuộc về thế giới này. Đặc biệt là trên người Akito, hương vị của tử vong gần như đã che lấp mùi vị của nhân loại đặc trưng. Hơn nữa, William che ánh mắt bởi vì đau đớn mà chảy nước mắt. Trên người Akito có thứ gì đó phát ra ánh sáng rất chói, khiến cho anh ta không thể nhìn thẳng được. Dòng máu của William mang một nửa thuộc về thiên thần, anh có thể nhìn thấy được những thứ không thuộc về thế giới con người. Anh đã thấy được rất nhiều thứ, linh hồn, ác ma, rất nhiều chủng tộc khác sống núp bóng dưới hình dáng con người. Nhưng đây là lần đầu tiên, anh không nhìn được bất cứ thứ gì. Ngoại trừ ánh sáng sắc lạnh như vô vàn mũi kiếm đâm vào ánh mắt anh.
Eri chạy lại đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của William lo sợ đến đổ cả mồ hôi lạnh.
“Anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ Will.”
William dùng sức bịt chặt hai mắt mình, lùi càng xa phòng của Akito.
“Đóng cửa lại. Mắt anh đau quá.”
Cường lực ánh sáng từ chìa khoá không gian khiến cho đôi mắt có thể nhìn được những thứ không thuộc về nhân loại bị tổn thương sâu sắc. Eri bối rối đưa William trở về phòng nghỉ ngơi, tạm thời bỏ qua lo lắng cho Akito và Yue.
Buổi chiều hôm đó, Akito đột nhiên ra khỏi phòng và tìm gặp Eri muốn cô mang về một vài liều thuốc ngủ. Eri không chút nghi ngờ đưa thuốc cho anh, không ngờ tới Akito trực tiếp tiêm thuốc ngủ cho Yue. Dì Kikyou tuy chẳng hiểu gì nhưng khi nhìn những hành động dường như mất kiểm soát này của Akito cũng nổi giận. Rất nhiều lần bà muốn nói chuyện riêng với anh đều bị Akito chặn lại ngoài cửa, nhất quyết không cho tiến vào phòng nửa bước.
“Rút cuộc con muốn làm gì? Không cho Yue tỉnh lại đến cùng là vì sao? Akito, mau mở cửa cho dì. Akito…..”
Yuu Kikyou ở bên ngoài đập cửa, cuối cùng nhịn không được nữa mà phá khoá xông vào. Trong phòng tối đen một mảnh, duy chỉ có ánh sáng mỏng manh yếu ớt từ chiếc đèn bàn hiu hắt chiếu ra. Dì Kikyou vốn định chất vấn Akito, nhưng bà ngừng lại, bởi vì bà nhận ra được quanh người Akito nhàn nhạt một tầng sát ý lạnh lẽo.
“Con muốn đưa Yue về Nhật. Lập tức. Cho tới khi an toàn về tới Hattori gia tộc, Yue cứ ngủ say như vậy là tốt nhất.”
Thanh âm của Akito vốn ôn hoà nhưng hiện tại thêm vào trong đó sự chiếm hữu mãnh liệt và điên cuồng mà Yuu Kikyou chưa bao giờ thấy được trong con người anh. Sát ý lạnh lẽo quanh thân càng thêm nồng đậm. Vì vậy, cho dù Akito có tận lực dùng âm điệu ôn hoà tới nói chuyện cũng vẫn khiến cho Yuu Kikyou cảm thấy kinh sợ. Giống hệt như cảm giác bị độc xà theo dõi chằm chằm, tóc gáy dựng thẳng.
Ngược sáng, Yuu Kikyou thậm chí còn nhìn thấy đôi mắt Akito chậm rãi biến hoá. Giống như ánh mắt của dã thú, đồng tử đen sâu thẳm như thâm uyên, đậm sệt như máu tanh nhìn không thấy hết tình tự bị nhấn chìm trong đó. Ánh mắt ấy phảng phất như muốn đem tất cả mọi thứ hủy diệt, sợ hãi từ đáy lòng dần dâng trào trong tiềm thức.
Từ bao giờ…..Akito đã trở nên thay đổi đáng sợ tới mức này? Đã có chuyện gì kích thích tới nó?!
***********************
Kazuha và Eri thay phiên chăm sóc William, nhóm hình cảnh quốc tế giám sát động tĩnh của Lưu Phi. Mọi chuyện tưởng rằng đã đi vào quỹ đạo nhưng hiện tại bọn họ đã rơi vào rắc rối lớn. Eri căn bản không thể nói với các đồng nghiệp tình huống của William hiện tại. Đôi mắt anh ta từ khi nhìn thấy Akito liền không thể mở ra được nữa. Mất đi sự chỉ huy của William, hình cảnh quốc tế như rắn mất đầu, chính diện giao phong với mafia Trung quốc chính là đi tìm chết. Trong tình thế rối ren như này, Akito lại đùng đùng muốn dẫn Yue rời khỏi đây khiến cho Eri căm giận chất vấn
“Akito! Chuyện tới mức này cậu có thể bỏ mặc tất cả moi người rời đi ư? Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cậu, William đã không có biện pháp chỉ huy trận chiến này nữa, ngay cả cậu cũng muốn bỏ đi? Không lẽ cậu muốn Lưu Phi mở rộng địa bàn tới Nhật Bản mới vừa lòng hay sao?”
Akito không quay đầu nhàn nhạt mở miệng, như thể mọi việc mà Eri nói không thể đả động tới tâm tình anh.
“Không có William em có thể gọi về tổng bộ điều người tới hỗ trợ. Có tôi ở đây hay không cũng không thể giúp đỡ gì. Tôi là cảnh sát Nhật Bản, không phải hình cảnh Anh quốc Eri. Nếu tôi tiếp tục ở lại đây Yue có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tôi khó khăn lắm mới có thể tìm thấy cô ấy, chẳng phải chính em cũng muốn thấy tôi hạnh phúc ư? Em có thể trơ mắt nhìn hạnh phúc trong tay tôi biến mất được không ERi?”
“Cái gì là Yue có thể gặp nguy hiểm khi ở đây? Cô ấy căn bản không hề thanh tỉnh, một người ngủ say có thể có nguy hiểm gì? Akito, anh….đang nói tới chuyện gì chứ?!”
Eri trừng mắt hỏi, ấn tượng của cô về Yue chính là lực lượng cường đại, thậm chí siêu Việt tưởng tượng của con người. Yue không phải nhân loại cho nên từ sâu thẳm trong tiềm thức Eri vẫn có một chút kiêng kỵ. Nhưng tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì khi đối diện với tình yêu và hạnh phúc của Akito. Eri từng yêu Akito tha thiết, nhưng cuối cùng cô lựa chọn tự do và William để lại trong lòng sự chua xót và đắng cay của mối tình đầu.
Yue và cô ở một phương diện nào đó khá giống nhau. Cường đại và kiên cường hoàn toàn không giống như trong lời nói của Akito yếu ớt cần phải được che chở. ERi không hiểu nổi đó là vì cô có chút gì đó ghen tỵ với Yue hay bởi vì Akito bao bọc Yue quá nhiều. Thực sự Yue có cần phải nhận lấy sự bảo vệ thái quá này hay không trong khi chỉ có mình cô ấy có khả năng trấn áp thủ hạ của Lưu Phi?
Eri suy nghĩ, vừa nhìn lên chỉ thấy Akito cười khổ khẽ gầm lên, trong mắt tràn ngập đều là bi thương cùng tuyệt vọng.
“Đúng không? Trong mắt mọi người Yue đều ổn. Nhưng tất cả ai cũng không biết Yue có thể biến mất bất cứ lúc nào. Em cũng biết mà, cô ấy không giống chúng ta; cô ấy không phải con người. Ngoại trừ Yue không ai có thể biết được đến tột cùng trên vai cô ấy đã gánh lấy bao nhiêu nỗi đau. Thân thể này, linh hồn này tuỳ từng lúc có thể rời xa anh. Eri, anh không thể chịu nổi cảm giác này em có hiểu không? Anh đã buông tay tình yêu của mình một lần, anh không thể dẫm vào vết xe đổ của mình lần thứ hai. Anh nợ Yue, cả kiếp trước và kiếp này. Cho dù đã muộn, anh cũng không thể để bản thân hối tiếc lần nữa. “
ERi trừng mắt nhìn Akito lảo đảo lùi lại vài bước. Người trước mắt cô khiến cô thật sâu cảm thấy bi ai. Akito mà cô quen biết, Akito mà cô từng yêu thương, Akito lãnh tĩnh hiện tại giống như một con thú, điên cuồng lồng lộn trong nhà giam chật hẹp, tràn ngập vết thương lại chỉ có thể một mình liếm láp.
Akito vuốt ve gò má của Yue cười rộ lên. Gương mặt lạnh lùng của anh đột nhiên xuất hiện nụ cười thoạt nhìn cực kỳ kinh diễm. Nhưng tất cả mọi người nhìn thấy đều run lên. Bởi vì họ biết Akito chưa từng nở nụ cười lạnh lùng mà tràn ngập uy hiếp thế này.
“Trước đây khi em lựa chọn rời đi, anh chưa từng cảm thấy khổ sở như lúc này. Bởi vì anh biết chỉ khi rời khỏi anh em mới có hạnh phúc. Nhưng Yue thì khác, cô ấy không giống em. Em có thể tìm được chân tình của cuộc đời mình mà Yue thì không thể. Cô ấy cho rằng bản thân mình chỉ đem lại bất hạnh cho người khác, thân thể và linh hồn của Yue đều phải nhận lấy trừng phạt. Cô ấy không hiểu yêu, không biết yêu càng không thể yêu. Yue cô độc hàng ngàn năm, cô ấy sống không bằng chết hàng ngàn năm từ khi chúng ta sinh ra, khi chúng ta chết đi và luân hồi. Cô ấy vẫn ở đó vẫn gặm nhấm bi thương và khổ đau một mình. Yue đã từng yêu một người, nhưng người đó để lại trong trái tim cô ấy vô số nỗi đau. Để lại trong linh hồn cô ấy vết rách không thể xoá nhoà. Eri, người đó là tiền kiếp của anh, là anh của hiện tại. Anh không muốn thừa nhận tình yêu hiện tại của mình được truyền thừa từ tiền kiếp. Nhưng anh không thể bỏ mặc Yue, càng không thể ngăn nổi trái tim mình. Anh cứ nghĩ dùng thời gian của mình có thể làm phai nhạt hình ảnh tiền kiếp trong ký ức Yue, kiếp trước, kiếp này và thậm chí cả vạn kiếp sau, Yue vẫn sẽ ở bên anh. Nhưng tất cả đều là giấc mộng Nam Kha của riêng anh mà thôi. Yue không thể bất lão bất tử, cô ấy sẽ chết, sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Anh không muốn Yue tỉnh giấc. Cô ấy nếu vĩnh viễn ngủ say thế này, ngủ yên trong lòng anh không hề rời đi là tốt nhất.”
Dì Kikyou che miệng kinh hãi, bàn tay run rẩy xiết chặt. Đây là lần đầu tiên Akito chịu tiết lộ thân phận của Yue. Tuy đã mơ hồ biết được việc Yue không phải con người nhưng bà không nghĩ mọi chuyện lại đến nước này.
“Con điên rồi sao? Đây đâu phải là điều mà Yue mong muốn? Con bé có quyền thanh tỉnh mà sống chứ không phải luôn chìm trong mộng mị.”
Akito quay đầu nhìn Yuu Kikyou, trong mắt tràn ngập tơ máu. Bị một ánh mắt như dã thú nhìn thẳng cả đám họ đều cảm thấy lông tơ dựng thẳng. Ngay cả nhóm hình cảnh vào sinh ra tử cũng không ai dám tiến lên cản Akito.
Anh xoay người mặc kệ họ mở cửa xe đặt Yue vào ghế sau, sắp xếp an ổn cho Yue liền lập tức lái xe rời đi. Chỉ là Akito cũng không được như nguyện. Trong mắt mọi người, chiếc xe anh đi dù đã được khởi động nhưng vẫn hoàn hảo đứng đó không mảy may di chuyển.