Conan Đồng Nhân - Mộc Cảnh Nhân Sinh

Chương 62Cái Chết Của Chư Thần.


Đọc truyện Conan Đồng Nhân – Mộc Cảnh Nhân Sinh – Chương 62: Cái Chết Của Chư Thần.

Chương 62 Cái chết của chư thần.
“Khục….khụ khụ….. Phốc!!”
Yue cả người đều tựa vào lòng Akito run rẩy thở dốc, máu đen trong miệng không nhịn được nữa cuối cùng phun ra. Akito thậm chí còn thấy rõ trong bãi máu đen mơ hồ còn có cả nội tạng bị nghiền nát . Đầu óc anh quay cuồng dường như đình chỉ hoạt động, anh run rẩy lau đi vết máu bên khoé miệng cô đỏ mắt mà rống lên:
“Có cách nào ngăn độc tính hay không?”
Subaru xoay người tiếp tục gia cố kết giới của mình khoá chặt lấy Shittokami cùng lũ rắn hoàn toàn không rảnh để theo dõi bên này. Anh ta dùng máu của mình để vẽ đồ án khoá chặt kết giới lại không hề có ý định để Bạch Hạo xông vào.
“Chỉ cần tiêu diệt Shittokami chúng ta có thể lập tức rời khỏi đây. Kỳ thực độc của Shittokami không có thuốc giải. Nếu là người khác e là đã chết không dưới mười lần rồi. Yue có khả năng tự giải độc cho nên cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Shittokami vẫn không ngừng công kích kết giới của Subaru , anh ta vừa chật vật gia cố vừa kể lại những gì bản thân biết về cô.
“Yue từng nói cho cậu thân thề này không phải của cô ấy đúng không? Chính xác hơn là cô ấy cho rằng mình được sống lại trong thể xác này , dù thể xác có biến mất cô ấy cũng sẽ không chết đi. Kỳ thực đó là một loại ký ức giả tưởng mà Yue tự ám thị trong trí nhớ của mình. Thân thể này đích thực thuộc về cô ấy. Không lớn lên không già đi thậm chí là bị thương cũng sẽ không chết. Bất lão bất tử gánh lấy lời nguyền ngàn năm , bởi vì quá mức thống khổ, Yue lựa chọn quên đi hết mọi thứ. Đối với Yue mà nói đó là một sự dằn vặt không có cách nào diễn tả nổi. Sau khi Bạch Hạo chết đi, Yue đã nguyền rủa bản thân mình đồng thời tự phong ấn ký ức khiến cho toàn bộ trí nhớ của cô ấy bị gián đoạn. Những phần ký ức giả tưởng kia không rõ là thần số mệnh gieo vào hay là cô ấy tự ám thị với chính mình nữa.”
Subaru vừa nói vừa nhìn Yue cau mày thống khổ trong đau đớn, đôi mắt đen thẳm của anh không khỏi ánh lên vài tia tiếc thương. Chỉ là xẹt qua rất nhanh liền tiêu thất.
“Giải thích việc này có lẽ nên để Bạch Hạo nói cho cậu nhưng với tình thế hiện tại tôi nghĩ rằng bản thân mình nói ra thì tốt hơn. Tôi là chiến thần được thần không gian chọn lựa cho Bạch Hạo , trước khi phục tùng cậu ấy tôi đã ở bên thần không gian khá lâu. Hiểu biết của tôi về Yue cũng không ít. Yue là con gái của thần không gian và thần số mệnh, cô ấy được sinh ra để gánh vác vận mệnh vốn không thuộc về bản thân mình. Không biết có phải vận mệnh bị bóp méo hay không mà bản thân Yue sở hữu những năng lực mà Thần cũng thèm muốn tất nhiên đám ma vật cấp thấp kia cũng coi Yue trở thành mục tiêu. Có linh lực và khả năng tự chữa lành , cô ấy nhiều nhất chỉ phải chịu đựng đau đớn mà không cần phải chết. Có lẽ đây cũng chính là lời nguyền mà đôi mắt tử vong đem lại. “
Akito xiết chặt bàn tay ôm lấy Yue dường như muốn khống chế thân thể cô , giúp cô ngăn cản từng cơn đau đớn. Vết thương trên thể xác có thể lành lại nhưng những tổn thương trong tim thì không có cách nào khôi phục. Mỗi ngày đều chứng kiến đau khổ của tử vong lại không thể hạnh phúc như những người khác nếm trải cái chết một lần. Có lẽ sẽ không ai hiểu được đôi mắt tử vong đáng sợ thế nào ngoại trừ Yue.
“Yue đáng lẽ không nên được sinh ra trên đời. Bởi vì sự có mặt của cô ấy chính là sự trừng phạt với tất cả mọi người.”

Đoàng!
Tiếng súng thứ hai vang vọng, lần này họng súng cư nhiên hướng về Subaru mà tới. Viên đạn thần kỳ sượt qua gò má anh ta tinh tế vẽ da một vết máu nhỏ, lại chẳng mảy may thương tổn gì tới Subaru. Anh ta kinh ngạc nhướn mày nhìn Akito đang phẫn nộ mà trừng mình.
“Câm miệng lại. Tại sao các người lại đổ lỗi cho Yue? Cô ấy chưa chịu đủ hay sao? Sinh ra đã mang đôi mắt này Yue có sự lựa chọn ư?! Tương lai là do chúng ta tự mình định đoạt ,bởi vì các người tin tưởng vào cái định mệnh vô tình kia cho nên các người vĩnh viễn không thoát khỏi trói buộc của nó. Một mình Yue chìm đắm trong đó đau khổ muốn chết không được muốn sống cũng không xong chưa đủ sao? Các ngươi cũng muốn đâm đầu vào cái vòng luẩn quẩn vô nghĩa này?
Định mệnh bị thay đổi thì đã sao, chỉ biết trốn chạy hậu quả của nó mà không có can đảm đối mặt vậy các ngươi làm thần để làm gì?!”
Subaru ngây người, Bạch Hạo vừa phá vỡ kết giới của anh ta xông vào cũng ngẩn người mà Yue rút cuộc chống đỡ không nổi đã chìm vào hôn mê.
Sợi dây vô tình của vận mệnh vừa giăng lên đã đứt đoạn trong câm lặng vô thức.
[Buông tha? Làm sao ta có thể buông tha cho được?….. Cho dù phải đối mặt với chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ không buông tay.]
[Ích kỷ thì sao? Là thần thì không thể ích kỷ ư? Vậy ngươi làm thần để làm gì?]
“Không thể can đảm đối diện với hậu quả mà bản thân tạo ra vậy thì làm thần để làm gì?”
Bạch Hạo vừa nhắc lại câu này, ánh mắt liếc nhìn Akito ôm chặt Yue trong lòng xẹt qua một tia cảm động cùng tự trách thở dài. Cung tên được tụ tập từ linh lực của Bạch Hạo biến ảo thành thực , Subaru vừa nhìn cánh cung đã biết được ý định của Bạch Hạo , anh ta dứt khoát chặn đứng một kích của Shittokami , dùng thân thể khoá chặt lấy hành động của ả. Bạch Hạo thoáng nhìn anh sau đó giao cung tên của mình cho Akito , đồng thời vươn tay chỉ về lỗ hổng tối đen trên ngực Shittokami mà nói
“Tôi muốn cậu bắn chết ả ta. Phong ấn lỗ hổng kia chặt đứt đường trở lại của Shittokami ở thế giới này.”
Bạch Hạo quỳ gối nâng một cánh tay Yue trân trọng mà hôn xuống. Akito há miệng muốn nói lại thấy Bạch Hạo buông tay cô, dùng dao nhọn rạch một đường trên cánh tay Yue. Máu đỏ chậm rãi chảy ra, Bạch Hạo dùng máu đó để tẩm lên mũi tên của mình. Mũi tên lấp lánh ánh sáng được hình thành từ lực lượng của Bạch Hạo sau khi được tẩm máu trở thành màu huyết dụ đẹp mà thê lương không sao tả xiết. Vết thương lành lại, Bạch Hạo lại nắm tay cô đặt lên cung tên. Anh đồng thời đặt cả tay mình và tay của Akito lên đó.

“Bắn đi, không thể trượt.”
Akito cảm nhận làn da man mát vô lực của Yue , bàn tay lạnh lẽo nhưng kiên định như băng của Bạch Hạo lại nhìn Subaru kiên trì giam cầm Shittokami phía xa kia hít sâu một hơi.
Mũi tên xé gió mà lao đi , Shittokami đình chỉ giãy dụa như một con diều đứt dây nặng nề ngã trên mặt đất. Mũi tên của Bạch Hạo cắm trên ngực ả xuyên thấu lồng ngực tan biến vào không trung, ánh sáng lấp lánh trên đó trở nên cuồng loạn hình thành một trận lốc xoáy nhỏ. Khói bụi mù mịt , cuồng phong gào thét bên tai, một cánh cửa nặng nề âm trầm hé mở, thể xác của Shittokami lập tức bị cuốn vào bên trong đó. Ngay lập tức, cánh cửa nặng nề khép lại, gió ngừng thổi. Trên nền đất chỉ còn lại mũi tên của Bạch Hạo nằm cô linh. Màu huyết dụ biến mất không còn, ánh sáng lấp lánh cũng bị cắn nuốt sạch sẽ. Bạch Hạo nhặt mũi tên lên cụp mắt xuống không hề nhìn được biểu tình trong ánh mắt anh nữa
Subaru thoát lực tựa vào trường kích của mình mới miễn cưỡng đứng vững, máu tươi lâm li nhuộm đỏ chiến phục đen tuyền của anh ta. Cung tên trong tay Akito biến mất, bàn tay lạnh lẽo của Bạch Hạo cũng ly khai. Bạch Hạo lưu luyến chạm lên gương mặt Yue lại giống như phải bỏng mà rụt về.
“Xin lỗi. Subaru tôi lại phá bỏ một lời hứa nữa rồi.”
Bạch Hạo cúi đầu, mái tóc hoàn toàn che khuất biểu tình trên gương mặt anh. Subaru thu hồi trường thương từ phía sau ôm lấy Bạch Hạo. Đôi chân run rẩy thoát lực gần như trong lượng đều dồn cả cho anh ta. Bạch Hạo trong lòng khẽ động, dường như còn có thể cảm giác được sức nặng sau lưng nặng nề đè lên trái tim mình. Subaru nhàn nhạt mở miệng , thần tình tràn ngập đau thương
“Tôi là vũ khí của cậu. Là tấm khiên bảo vệ cậu, là nô lệ trung thành nhất cho nên cậu không cần phải xin lỗi tôi. Một kẻ như tôi sao xứng đáng nhận được những lời này đây?”
Bạch Hạo hoảng hốt xoay người, Subaru mất đi lực chống đỡ bổ nhào xuống , Bạch Hạo lại nhanh nhẹn đỡ lấy anh. Nhìn thần tình u uất đau thương của Subaru không hiểu sao trong lòng Bạch Hạo cảm thấy nhói đau.
“Subaru , đừng nói như vậy. Tôi chưa từng coi cậu như những thứ này.”
Subaru cười khổ , vươn tay che đi sự yếu đuối vừa thoáng qua trong mắt. Bạch Hạo phá kết giới của anh xông vào nơi này chẳng phải là để gặp Yue một mặt hay sao? Bao nhiêu công sức của anh bị phủ nhận hoàn toàn, anh cũng không oán hận gì. Chỉ là…..tâm tư của anh , Bạch Hạo cứ như vậy vứt bỏ vì một người không còn thuộc về mình nữa. Anh cảm thất ủy khuất, cảm thấy ghen tỵ và cả sợ hãi nữa. Chiến đấu với Shittokami một khắc kia, ma vật ấy chưa từng ngừng nghỉ công kích tinh thần anh. Nó gieo vào trái tim anh sự oán hận và ghen tị , đồng thời làm sống dậy nỗi sợ hãi khi mất đi Bạch Hạo vĩnh viễn. Đường đường là một chiến thần bất bại anh lần đầu tiên cảm thấy uy hiếp từ một ma vật nhỏ bé. Anh sợ hãi năng lực của Shittokami , bởi vì nó làm sống dậy nỗi đau anh che dấu bấy lâu trong lòng.
Anh hận không thể lập tức giết chết Yue. Anh ghen tị với cô ta, tại sao cô ta có thể được Bạch Hạo dốc hết lòng yêu thương còn anh chỉ có thể ngậm ngùi làm cái bóng phía sau Bạch Hạo , ngày đêm nhìn người mình yêu tưởng nhớ về người khác. Xen lẫn ghen tị và nỗi hận đó lại là sự thương tiếc cùng bi ai cho số phận của bốn người bọn họ. Shittokami dẫn dắt anh khiến cho anh bồi hồi giữa những cảm xúc đó. Subaru thậm chí cũng không rõ nếu như Bạch Hạo không phá bỏ phong ấn của anh mà xông vào liệu rằng anh có giết chết Yue và Akito hay không nữa. Bạch Hạo tiến vào một khắc kia Subaru cảm thấy mình vừa được cứu vớt cũng đồng thời bị đánh vào một vực sâu khác. Anh mệt mỏi quá, là chiến thần bất bại nhưng anh vẫn là một người bằng xương bằng thịt. Nỗi đau trên thể xác đâu có thống khổ bằng sự mệt mỏi tâm hồn cơ chứ.

“Vậy sao? Vậy thì cậu coi tôi là cái gì? Người thân hay kẻ thù? Bạch Hạo cậu hẳn phải biết rõ trong mắt tôi sinh vật tồn tại chỉ có hai dạng này. Hoặc là người tôi thừa nhận hoặc là kẻ thù của tôi.”
Bạch Hạo cắn răng nhìn thoáng qua Akito cùng Yue , anh hít sâu một hơi vứt bỏ đau đớn cùng giãy giụa trong lòng. Khi mở mắt ra lần nữa, trong đôi mắt đen thẳm ngoại trừ thấu triệt thanh minh thì không còn gì nữa . Bạch Hạo thậm chí còn nghe rõ từng lời mình nói giống như một lời thề khắc cốt minh tâm vĩnh viễn không thể xoá nhoà.
“Cậu là người duy nhất sẽ tồn tại trong sinh mệnh vĩnh hằng của tôi. Subaru.”
Anh lựa chọn buông tay. Từ bỏ mọi thứ, buông xuống tình cảm dành cho Yue, quên đi mục đích sống ban đầu của bản thân mình. Anh sẽ không phạm sai lầm một lần nữa, anh lựa chọn buông tay để cả bốn người họ đạt được sinh mệnh mới. Thần không gian đã nói là thần thì có thể ích kỷ. Nhưng anh cho rằng sự ích kỷ ấy trước hết nên phụ thuộc vào hạnh phúc của người mà mình trân trọng. Bởi vì thần không gian ích kỷ với tình cảm của bản thân khiến cho ái nhân của ông ta và cả cốt nhục của bọn họ rơi vào sự trừng phạt khủng khiếp của vận mệnh , kéo theo đó là vô vàn đau khổ, ngập trời bi thương. Trải qua ngàn năm thời gian, thần không gian vẫn ôm ấp tình cảm ích kỷ của mình khiến cho vận mệnh càng thêm rối rắm. Tình cảm của ông ấy cho tới hiện tại ngoại trừ đem lại đau khổ cho người ông ta yêu thì chẳng còn gì khác. Anh nhìn thấy tất cả. Những dằn vặt của họ, những giãy giụa của họ. Cho nên anh lựa chọn buông tay.
Yue nhất định sẽ hạnh phúc khi ở bên canh Akito. Chỉ có ở cạnh cậu ta cô ấy mới có thể trở thành một con người đúng nghĩa. Yue hạnh phúc, anh cũng thanh thản. Và trên hết Subaru cũng sẽ không còn cảm thấy tổn thương. Anh nợ họ quá nhiều , bởi một sai lầm của anh khiến cho cả bốn người đều không thể an bình. Vậy thì anh lựa chọn trả giá , dùng cả đời mình đổi lấy họ hạnh phúc an yên.
Anh thừa nhận bản thân mình không thể rời xa Subaru . Người nam nhân này ngạo nghễ bất khuất khiến anh vô thức dựa dẫm ỷ lại. Nhiều lúc anh cũng tự hỏi bản thân mình: nếu như có một ngày Subaru rời khỏi sinh mệnh của anh , anh sẽ phải làm sao đây? Mỗi lần câu hỏi đó hiện lên anh lại lập tức né tránh thậm chí là dùng mọi biện pháp khiến cho bản thân bận rộn để quên đi chuyện này. Thế nhưng câu hỏi ấy cứ như một cái gai đâm trong lòng anh. Nhổ ra thì đau mà để trong lòng thì nhức nhối không yên. Có lẽ sinh mệnh anh đã cột chặt vào người nam nhân bất khuất này mất rồi.
Yue thuộc về một nửa phần đời đã chết , cô ấy sẽ nằm lại trong ký ức không thể xoá nhoà của Bạch Hạo. Còn Subaru sẽ tồn tại vĩnh hằng cùng sinh mệnh bất diệt của thần.
Qua ngày hôm nay, anh không còn là Bạch Hạo nữa. Bởi vì Bạch Hạo đã chết. Người còn sống là thần không gian.
*******************************
Bạch Hạo không nhìn biểu tình của Subaru nhưng từ hành động của anh ta cũng đoán được Subaru kích động đến nhường nào. Anh thu dọn tàn cục hỗn độn trong căn phòng , chỉ sau một thoáng ngoại trừ nhiều ra một cỗ thi thể thì căn phòng cơ bản không hề thay đổi so với trước kia.
Akito phủ áo khoác lên người Yue, thực tự nhiên mà ôm cô ra ngoài. Vết thương ở cánh tay Bạch Hạo đã thay anh trị khỏi, trên người ngoại trừ vài vết máu cùng tro bụi hoàn toàn không có một tia thương tổn. Chỉ là Akito không yên lòng, Yue hộc máu hôn mê một khi cô chưa tỉnh , tảng đá trong lòng anh sẽ không buông xuống được. Tuy rằng đã biết Yue sở hữu một thân thể bất tử nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô không đau đớn. Máu đen cùng nội tạng bị hoà tan phun ra một khắc kia Akito thậm chí cảm thấy tim mình đã ngừng đập. Anh sợ hãi và hoang mang giống như bị bỏ lại bơ vơ nơi hoang vắng tìm không thấy lối về. Thứ trân quý nhất trên đời này biến mất không quay lại nữa , anh ngay cả dũng khí tiếp tục sống cũng không còn. Lần đầu tiên từ khi gặp Yue anh cảm thấy may mắn khi cô không phải là con người như thế.
Akito ôm chặt Yue ra khỏi nhà hát kịch. Subaru và Bạch Hạo đã lặng lẽ mở ra không gian chờ đợi sẵn bên ngoài. Yuu Ogasawara nhìn thất Akito ôm Yue rời đi trên người có vết máu chỉ thở dài , dùng đầu gối cũng đoán được sự tình đã xảy ra. Anh ta thực sự chỉ nhìn thoáng qua sau đó đau đầu ai thán , u uất nhìn theo bóng Akito như con cún nhỏ bị chủ nhân ruồng rẫy , nhãn tình tràn ngập bi thống.
Đáng chết. Đúng là lỗi của hắn khi không biết nhìn người. Năm xưa sao có thể có mắt như mù mà kết bạn với Akito để rồi luôn phải thu dọn tàn cục cho tên hỗn đản này chứ!!!!!!!!! Thật đúng là kết giao vô ý mà.

Cảnh viên có mặt tại nhà hát đều yên lặng thắp nến cho Yuu Ogasawara sau đó dùng một bộ biểu tình vui sướng khi người gặp họa nhìn anh ta. Yuu Ogasawara nóng nảy liếc cảnh cáo họ rồi cho người đi thu thập thi thể Saeko. Lần này dù muốn hay không thì vở nhạc kịch cũng bị hủy bỏ. Rất nhiều người phẫn nộ rời đi, nhân viên của rạp ai nấy đều thất lạc ủ rũ.
Việc Saeko có xích mích với Michiru không ai không biết. Chỉ là bọn họ không hề nói ra mà thôi. Không ai không thừa nhận sự cố gắng của Saeko nhưng họ đều hiểu được cả đời này Saeko không thể tỏa sáng trên sân khấu. Một phần vì dung mạo Saeko không bằng Michiru và khí chất của họ chênh lệch quá nhiều. Và hơn cả Michiru có thiên phú hơn Saeko rất nhiều. Nếu như Saeko dùng một tháng chăm chỉ luyện tập thì Michiru chỉ cần 2 tuần để hoàn thành xuất sắc vai diễn. Michiru có thiên phú hơn người, dung mạo và khí chất xa xa đều hơn hẳn Saeko. Vở kịch lần này là kết tinh công sức của cả đoàn kịch bao năm dù họ đồng cảm với Saeko cũng không ai tình nguyện để cô ta lên sân khấu khi mà có Michiru tồn tại.
Ông trời rất không công bằng và con người đều rất ích kỷ!
********************************
P/s :
1. Về phần tên chương của chương 63 này mình xin được giải thích cho rõ. Cái chết của các vị thần ở đây không phải sự chết đi về thể xác mà là tinh thần.
– Bạch Hạo từ bỏ thân phận của mình trở thành thần không gian chứng tỏ một điều anh ấy thừa nhận bản thân mình đã chết. Chết triệt để về cả tâm hồn và thể xác. Bạch Hạo hiện tại là thần không gian.
– Subaru – chiến thần bất bại chết vì anh ấy thừa nhận bản thân thua một ma vật nhỏ bé . Nếu đã thua thì đâu còn là bất bại nữa? Subaru không chiến thắng được Shittokami và sự sợ hãi trong lòng. Một chiến thần bất bại cứ như vậy chết đi chỉ còn tồn tại một Subaru hết lòng yêu thương Bạch Hạo ( thần không gian.)
– thần không gian : nhắc tới vị này mình chợt nhớ ra mình chưa từng khắc họa sâu sắc vị thần này thế nào. Ông ấy yêu thần số mệnh sâu sắc, yêu đến điên dại bất chấp mọi thứ. Và thậm chí ông ta còn không thể được coi là một người cha. Yêu một người cả đời lại chỉ đem lại thống khổ cho người mình yêu và cả một đứa bé vô tội. Thần không gian sống để nhận lấy trừng phạt cho riêng mình. Chia sẻ thần cách cho thần số mệnh, dùng lực lượng phong ấn không gian hư vô và bảo tồn sinh mệnh sắp lụi tàn cho người mình yêu thương. Chỉ có thể nhìn người yêu dằn vặt mà không có cách nào giúp đỡ hay chia sẻ có lẽ đây chính là cái chết đau đớn nhất dành cho ông ta.
– thần số mệnh. Kỳ thực ngay từ đầu mình đã có ý định để cho thần số mệnh cứu Yue và lệnh cho cô đi tìm các loại quỷ khí trên thế gian. Nhưng rồi càng viết càng đi xa quỹ đạo cuối cùng mình không thể không viết người này là mẹ của Yue được. Trên đời không ai cho không ai thứ gì và tất nhiên đạo lý này luôn luôn đúng. Mình tự hỏi tại sao thần số mệnh phải giúp cho Yue một cách vô lý như thế và dần dần cũng viết ra đây là cách cứu chuộc tội lỗi của bà ta dành cho con gái mình. Cái chết của thần số mệnh đã được dựng nên sẵn ngay từ khi không gian hư vô bị phong ấn. Đó là thế giới của bà , phong ấn rồi bà mất đi hết thảy năng lực chỉ còn là một người mẹ thương con, một người phụ nữ bất hạnh gánh trên vai lời nguyền của tộc loại lại không thể ngăn cản tình yêu của bản thân mà thôi.
-Yue . Trong vụ án này mình đã để cho Yue triệt để mất đi cơ hội làm người bình thường . Trước đây mình có ý định viết Yue là một người trọng sinh vào thể xác hiện tại. Nhưng rồi viết hoài thành ra thế này cuối cùng còn trở thành bất lão bất tử. Không thể chân chính chết đi. Chỉ có thể mất đi ký ức mà luân hồi. Có thể nói sau chương này Yue không còn khả năng chết nữa.
2. Vì giờ mình đã đi học lại rồi , lịch học của một sinh viên năm 2 như mình hơi nhiều lại chuyển từ buổi chiều lên buổi sáng nên tạm thời mình chưa phân bổ lại thời gian up chương mới được. Vì thế từ giờ sẽ chỉ có 1 chương/ tuần. Mình sẽ cố gắng quay về tiến độ cũ nhưng xem chừng khá là khó khăn.
Cảm ơn đã nghe mình lải nhải nhiều thứ vô nghĩa thế này. ^^ trong thế giới của mình mọi nhân vật đều có những suy nghĩ riêng và bọn họ thực sự sống. Cho nên mình nhịn không được đi viết ra giải thích về cái chết của họ. Suy cho cùng một số chết là hạnh phúc vì cuối cùng gánh nặng cũng được gỡ bỏ, một số lại không thể vui vẻ bởi vì cái chết là sự trừng phạt. Phần truyện này không biết mọi người nghĩ sao nhưng đây là vụ án nặng nề nhất mình viết. Ngược và ám ảnh. Nhưng rất nhanh sẽ kết thúc


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.