Đọc truyện Con Yêu! Chúng Ta Chạy Trốn Đi – Chương 5
– Em rất thích phản bác anh? Điều đó càng chứng tỏ em chột dạ. Hạ Thảo, anh tìm em rất cực khổ, em có biết không? Lúc cô tiếp tân nói không biết em ở đâu, bắt chuyến xe nào anh đã rất thất vọng. Sau cô ấy nói các bạn em vẫn còn ở lại, người cùng phòng em vẫn chưa chuyển đi làm anh mừng rỡ không thôi. Từ lúc biết em không còn ở khách sạn, anh đã nghĩ em bị sốc nên rất áy náy, anh sợ em không vượt qua được cú sốc này. Cầm thẻ lên gặp cô bạn em nhưng cô bé nhất định không cho anh số điện thoại của em, anh đã theo cô bé này lên Đà Lạt. Tưởng ở đây sẽ được gặp em, nhưng qua tìm hiểu thì bạn em lại chỉ về đấy thăm ông bà thôi, anh đã phải ra Hà Nội theo cô bạn em từng ngày chỉ để biết thông tin của em. Đến hôm em đến lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, anh nhìn thấy em là nhận ra ngay. Chuyện sau đó em cũng đã biết rồi đấy.
Tôi ngồi trầm mặc một lúc nghe Quân Tiếu nói, anh ta đúng là người có trách nhiệm nhưng tôi sẽ không phải vì thế sẽ kết hôn với một người mà tôi mới gặp ba lần. Dù sao tôi còn trẻ, tuổi xuân phới phới tôi đã chơi đủ đâu, vả lại tôi cũng muốn độc thân kìa. Ai như cái lão ngồi cạnh, vạn năm xử nam (à không, bây giờ bị tôi phá rồi), chắc không treo cổ được ở thân cây nào nên đến treo thân chỗ tôi. Tôi thở dài thườn thượt nhìn cây vạn tuế muốn nở hoa bên cạnh.
– Tôi nói này anh Quân Tiếu, với nhan sắc thượng thừa của anh thì tìm bạn gái dạng nào mà không được? Tôi không muốn có bạn trai, đặc biệt mới gặp mặt ba lần, tôi và anh không cùng đẳng cấp và cũng chẳng hiểu gì về nhau. Anh không nên suy nghĩ quá nhiều, giờ là thời đại nào rồi? Tôi không so đo, anh việc gì phải đòi chịu trách nhiệm..
Đang nói tôi chợt suy nghĩ: Có phải anh ta bị bệnh gì không thể nói nên mới bám theo tôi chịu trách nhiệm. Tôi bụm miệng lại thật chặt, mông không tự giác dịch ra xa một chút, ánh mắt càng cảnh giác nhìn Quân Tiếu. Thấy tôi đang nói mà dừng lại còn tránh xa ra, anh ta lại ngồi sát vào rồi cốc trán tôi. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn
– Suy nghĩ gì? Em bỏ ngay những ý nghĩ vớ vẩn đang ở trong đầu em đi. Nếu em ngại chúng ta gặp nhau quá ít thì từ nay về sau anh sẽ thường xuyên đến gặp em. Nếu muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi, chỉ cần em muốn biết gì về anh chúng ta sẽ tìm hiểu, được không? Chuyện chúng ta đi quá giới hạn là lỗi của anh, anh xin lỗi nhưng đó cũng là cơ hội biết nhau của chúng ta, bà xã tương lai ạ.
– Ai là bà xã anh?
– Em chứ ai.
– Tôi không thèm.
– Hạ Thảo, chúng ta là người của nhau.
– Tôi không phải là người của anh.
– Được, em không phải nhưng anh là người của em rồi. Em không thể phủ nhận em lấy mất đời trai của anh và em phải chịu trách nhiệm về điều đó. À, phải rồi, cả nụ hôn đầu của anh nữa.
– Phi.. Phi.. Phi.. Mỗi mình anh mất à? Tôi cũng mất, tôi đâu có bắt đền anh. Không biết xấu hổ.
Tôi hùng hồn phản bác mà quên mất tôi đã tự chui dầu vô lưới, bao lần phủi sạch quan hệ thế mà chính miệng tôi đã thừa nhận. Quân Tiếu thì nhìn tôi với nụ cười đầy ẩn ý, tôi tức nổ đom đóm mắt đứng bật dậy chất vấn.
– Anh lừa tôi?
Vừa bực mình nói lỡ, vừa tức bản thân ngu để anh ta xoay vòng, tôi vơ lấy cái gối dựa sô pha đập liên tiếp vào anh ta, miệng la hét đuổi.
– Anh ra khỏi nhà tôi, từ giờ trở đi đừng xuất hiện trước mặt tôi. Cái vẻ mặt quan tâm của an là áp lực đối với tôi. Anh đi ra ngay lập tức cho tôi.
Thật không có đứa nào như tôi nói mấy câu đã lộ đuôi chuột, chẳng trách con bạn thân suốt ngày gọi tôi là thần kinh thô. Mới có một tý vắng nó thế mà tự leo lên giường dâng hiến, tôi muốn đâm đầu vào đậu hũ chết đi cho xong. Ế, sao tôi phải chết nhỉ? Tôi mới có hai mươi mốt xuân xanh, hai tháng nữa mới bước vào hai hai, việc gì tôi phải chết cho phí đời.
Tôi giận tím mặt kẻ đầu sỏ cho nên tôi nhất quyết kéo anh ta ra khỏi nhà tôi. Tôi không muốn gặp anh ta chút nào, vừa kéo vừa đẩy mà cái tên mắc dịch này sao không nhúc nhích nhỉ? Quân Tiếu nhìn bộ dạng xù lông của tôi thì chỉ mỉm cười không nói gì. Bỗng anh ta đứng dậy ôm ghì lấy tôi.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn
– Cuối cùng em cũng thừa nhận. Hạ Thảo chúng ta sẽ tìm hiểu nhau dần dần được không? Anh hứa sẽ luôn đối xử tốt với em.
Người hứa sẽ được đối xử tốt là tôi thật muốn khóc đây này. Anh trai à! Tôi chỉ muốn anh cách xa tôi hàng nghìn, mà không hàng vạn vạn km ý chứ. Tôi là chủ nghĩa độc thân, tôi còn nhỏ lắm á.
– Quân Tiếu, sự quan tâm của anh là một áp lực lớn đối với tôi. Tôi có thể xin anh buông tha ngọn cỏ là tôi không? Anh có thể tìm các cây cổ thụ như anh vậy?
Sau khi nói hết câu tôi cảm nhận ra cơ thể Quân Tiếu cứng nhắc và run rẩy. Cái quái gì vậy? Tôi nói sự thật mà, tôi chỉ là một ngọn cỏ trong vô vàn ngọn cỏ, thực sự là không thể sánh với cây vạn tuế muốn nở hoa được. Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài, sau đó trên trán tôi đã được in lên một nụ hôn nhẹ nhàng mà ấm nóng. Bây giờ cơ thể cứng ngắc lại là tôi đây này, sao anh ta có thể?
Quân Tiếu buông tôi ra, anh nhìn sâu trong mắt tôi như muốn xác nhận điều gì đó. Tôi không hiểu nổi và cũng nhíu mày đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn lại anh. Quân tiếu vuốt nhẹ má tôi và thủ thỉ.
– Hạ Thảo, cho anh cơ hội. Anh sẽ chứng minh cho em thấy sự lựa chọn của em sẽ không sai. Anh về đây, chúng ta gặp nhau sau. Anh sẽ không buông tay em vì vậy em chỉ cần cho chúng ta cơ hội là được rồi.
Quân Tiếu ra về trong sự ngơ ngác của tôi, phải mất một lúc sau tôi mới phục hồi lại tinh thần. Cái gì cơ hội chứ? Tôi làm gì có thứ đó, anh không buông tay là việc của anh còn việc của tôi là tránh xa anh càng tốt. Ngẫm nghĩ tôi gọi cho con bạn thân, sau một bài nhạc chờ hết sức là sướt mướt thì nó cũng chậm rãi nhấc máy.
– A lô! Mất tiền cho nói trước.
– Đại ca! Cứu em.
– Chuyện gì? Ai u.
Ở đầu điện thoại bên này tôi nghe thấy tiếng con bạn rên, đừng nói là nó cụng đầu vào đâu rồi chứ? Ui, đừng xảy ra chuyện gì, Tôi có một rắc rối to lớn cần giải quyết đây này.
– Đại ca không sao chứ?
– Tao mà không sao hả con kia? U một cục rồi, nói nhanh, có chuyện gì? Em yêu em cần suy nghĩ cẩn thận trả lời đại ca. Nếu không phải lý do chính đáng thì em hãy cầu nguyện xem đại ca sẽ xử nhẹ em như thế nào? Đại ca không tin không chữa trị được loại thần kinh thô như em.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn
Tôi bật cười vì con bạn đã u một cục còn không quên uy hiếp tôi. Nhưng việc cấp bách là giải quyết nạn đào hoa nát của tôi đã, vì vậy tôi kể hết lại mọi chuyện ngoại trừ việc bản thân đã đi toi thời thiếu nữ. Tôi mà kể ra, đảm bảo con bạn thần kinh của tôi sẽ làm um lên và tìm Quân Tiếu tính sổ. Ôi tôi là người phải đứng ra dàn xếp, vì vậy nghe vào trong tai con bạn tôi chỉ là vụ đào hoa thôi, có điều lần này hoa đào đã bay vào nhà tôi và được bố mẹ tôi rất đồng ý.
– Đại ca, em chỉ còn trông chờ vào mỗi đại ca thôi. Địch lần này rất giảo hoạt đã công thành phụ huynh rồi. Hoa đào này thật sự em muốn tránh xa. Đại ca nghĩ cách đi.
– Ngoan, thần kinh thô như em sao mà lắm hoa đào thế? Yên tâm, đại ca sẽ làm chủ cho em. Đợi tý đại ca qua liền. Trà sữa nhé?
– Vâng, đại ca.
Tôi ngồi vểnh râu chờ con bạn nối khố mang trà sữa và tham mưu lại cho tôi. Chúng tôi ngồi bàn bạc cả ngày, đến khi bố mẹ tôi trở về tôi ném quả bom đi xa cho ông bà.
– Ba, mẹ con quyết định đi theo Phan Ngọc vào Nha Trang làm việc và tích lũy kinh nghiệm. Ngày mai chúng con sẽ lên đường, chiều nay con đã đặt vé máy bay rồi ạ. Con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.
– Hạ Thảo, con không bàn bạc trước với bố mẹ mà đã quyết định?
Bố mẹ tôi sửng sốt trước những quyết định bất ngờ của tôi, sau khi lấy lại tinh thần bố mẹ bắt đầu hỏi về chỗ tôi sắp làm. Đến lúc này tôi để Phan Ngọc ra sân, phải nói con bạn thân thuyết phục bố mẹ tốt hơn tôi. Chẳng biết con bé ba hoa chích chòe thế nào mà bố mẹ tôi quyết định cho tôi theo nó vào Nha Trang. Thấy mẹ tất tả chuẩn bị đồ cho tôi mà lòng đau xót, tôi lại thầm nhủ trong lòng: Con xin lỗi vì việc riêng của con mà để bố mẹ phải lo lắng. Con không thể để bố mẹ có gánh nặng thêm về con.
Trong sự ngóng nhìn lo lắng của bố mẹ, tôi và con bạn vẫy chào mọi người đi về miền đất hứa và tránh xa rắc rối của tôi. Lúc tôi bước vào khoang cách ly hành khách lên máy bay, tôi quay lại nhìn mọi người thì thấy bóng dáng Quân Tiếu hốt hoảng chạy vào khu chờ. Tôi vội vàng kéo con bạn đi lên xe ngồi ra máy bay ngay lập tức, sao anh ta biết tôi ở sân bay chứ?
Trong lòng tôi đăm chiêu suy nghĩ về hình ảnh ấy mãi, Phan Ngọc nhìn thấy thì không khỏi cười nhạo tôi.
– Em yêu, nếu em đau lòng người ta, em có thể xuống máy bay và nhào vào lòng anh ta, sau đó nói không đi nữa sẽ để cây vạn tuế là hắn nở hoa mãi mãi. Cũng si tình phết, thông tin lại nhanh. Đại ca thấy thần kinh thô của em nên mài rũa được rồi.
– Đại ca, không phải thế.
– Không phải thế? Cái mặt đau lòng không nỡ thế kia là sao?
– Đại ca. Không phải đau lòng. Em không nghĩ anh ta sẽ biết và đuổi theo. Đây là giật mình, giật mình đại ca hiểu không?
Tôi cố gắng giải thích còn con bạn thì bĩu môi quay đi không thèm nghe tôi lải nhải. Chúng tôi lượn lờ hai giờ đồng hồ ở trên không mới thèm hạ xuống đất (bị bắt hạ xuống chứ tôi muốn ngồi sang hẳn Sing cơ). Chúng tôi vừa hạ cánh xuống lấy hành lý ra ngoài thì thấy người yêu Phan Ngọc ra đón, trong lúc tôi đứng làm bóng đèn bất đắc dĩ cho con bạn thân thì điện thoại tôi rung lên.
– Hạ Thảo, em lại chạy trốn anh?
Tôi đứng hình hốt hoảng tắt máy khi nghe thấy giọng nói Quân Tiếu. Má ơi! Anh ta có số điện thoại của tôi, chắc chắn là ba mẹ đã cho anh ta. Thật giảo hoạt, anh ta đã thu phục được ba mẹ tôi. Điện thoại reo lên liên tục, tôi không biết phải làm sao? Có nên nghe máy hay không? Cuối cùng tôi bắt máy và nói nhanh.
– Tôi đi làm việc, tôi không có lý do gì phải trốn anh. Thế nhé, không hẹn gặp lại.