Đọc truyện Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn – Chương 20Quyển 1 –
“Đình Ngọ, Vị Đán là ai vậy?”.
Đình Ngọ dừng phắt lại, nhìn lom lom vào mắt ta, chắc là nét mặt của ta rất thản nhiên, hắn chần chừ hơn nửa ngày mới rầu rĩ trả lời: “Vị Đán là đại ca của chúng ta!”.
“Vị Đán…”, ta lặp lại một lần, cảm thấy cái tên này rất đặc biệt, không tự chủ được lại lẩm bẩm: “Vị Đán…”.
Sắc mặt Đình Ngọ lập tức trở nên rất khó coi, thô lỗ ngắt lời ta: “Bọn Thất đệ đều rất tốt, sao cô không để tâm đến Thất đệ hay Cửu đệ? Đừng nói là Hạ Mật cô thích Vị Đán!”.
Ta vội vã xua tay, cười ngây ngô, “Đâu có đâu có, chẳng qua là lúc ta nằm mơ đã từng gặp người này! Hiện tại nhắc tới cái tên này cảm thấy quen thuộc thôi!”.
Đình Ngọ lập tức kinh ngạc, hỏi: “Sao cô lại mơ thấy hắn? Cô không phải là Hạ Mật mà bọn ta quen, ta đã bảo Lão Thất đừng mãi nhung nhớ Hạ Mật, nhìn thấy ai cũng bảo là nàng ấy, khiến cho người khác rối tung hết lên! Ôi, thật là, sao bọn họ lại nhìn nhầm cô, cô đâu phải nàng ấy, cô là người vô tội, sao lại lôi kéo cô vào ký ức này cơ chứ!”, Đình Ngọ nhìn ta đầy thương cảm, tiếp tục lải nhải: “Thực ra, Hạ Mật à, ta cũng rất bối rối, nếu cô muốn nghe chuyện xưa, ta có thể kể tường tận cho cô nghe…”.
Ai rảnh đâu mà muốn nghe ba cái chuyện cũ rích lê thê chứ!
“…”, ta cúi đầu tôm, đi theo bên cạnh Đình Ngọ, cảm thấy không thể nào moi được thông tin từ hắn, con cháu Long gia bọn họ bá đạo quá rồi, cách suy nghĩ cũng bá đạo, ta căn bản không thể nào hiểu được.
Ta trở lại bữa tiệc, thấy không khí nơi đó càng lúc càng lạnh. Nguyễn Dương ngồi trong góc, khẽ mỉm cười, thấy ta đã trở về, hạ giọng hỏi: “Đi đâu vậy?”.
Ta liếc hắn một cái, thấp giọng trả lời: “Đi nghe kể chuyện xưa!”.
Người Thủy tộc nơi này sống lâu, tựa hồ ai ai cũng có một đoạn chuyện tình xưa muốn chia sẻ cho người khác, ít ra Nguyễn Dương vẫn tương đối tốt, ta quen hắn đã lâu như vậy, hắn không hề kể lể gì.
“Nguyễn Dương…”, ta gọi hắn một tiếng, đang định khen ngợi thói quen không lôi thôi dài dòng của bạn trẻ này, bỗng ngoài cửa náo nhiệt, người còn chưa tới, hương đã tới trước, làn gió thơm ùa tới khiến cho những lời khen ngợi của ta đều mắc nghẹn hết trong cổ họng.
“Là Dạ Thiến!”, Nguyễn Dương quay đầu nhìn ta, vui mừng cười: “Trước khi đến, ta đã báo với Dạ Thiến, bảo nàng ấy đem theo Thánh Thủy, dung mạo của nàng có hi vọng khôi phục rồi!”.
Ôi, chị đây sắp được biến thân hoa lệ rồi, ta nghểnh dài cổ, thấy Dạ Thiến nâng váy tím nhạt bước vào, đầu đầy trâm cài, toàn thân rực rỡ, bởi vì nghĩ rằng nàng sắp làm chuyện tốt, lúc này ta thật lòng cảm thấy nàng ấy rất đẹp.
“Dạ Thiến, Dạ Thiến!”, lúc Dạ Thiến đi ngang qua ta, ta đứng lên nhếch miệng cười ngốc nghếch với nàng.
Dạ Thiến tựa như không nhìn thấy ta, lướt thẳng qua đi tới trước mặt Nguyễn Dương, dừng lại nhìn hắn cực kì ai oán.
Nguyễn Dương cười ôn hòa khen ngợi: “Ngươi không mặc quần áo đỏ rực quả thật xinh đẹp hơn, nhưng mà cài trâm nhiều như vậy, có vẻ nặng nề quá!”.
Gương mặt Dạ Thiến chuyển từ đen sang xanh mét, nước mắt sắp ứa ra đến nơi, đôi mắt nhấp nháy: “Nguyễn Dương, ngài cần phải nói những lời này để khiến cho lòng ta khó chịu sao?”.
Nguyễn Dương nhíu mày, vẫn ôn hòa nhìn nàng.
Nàng bẹt miệng, đột nhiên nhào tới, lớn tiếng khóc: “Nguyễn Dương, ta bị hứa gả cho Tháp Khánh ở hải vực Tây Vực! Vì sao ngài không cầu tình giúp ta?”.
Nguyễn Dương giơ đôi tay, thấy nàng nhào tới, trốn cũng không được, không né cũng không xong, đành giữ lấy nàng khuyên nhủ: “Tháp Khánh là người thành thật đáng tin cậy, nếu ngươi gả cho hắn, sẽ không còn cô độc một mình nữa…”.
Dạ Thiến không nói gì nữa, chỉ nước mắt rưng rưng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Dương.
Nguyễn Dương khẽ đẩy Dạ Thiến ra, ôn hòa nói: “Dạ Thiến, ngươi là cô nương đã sắp gả đi, tuy rằng ta trưởng bối của ngươi, nhưng vẫn phải chú ý nam nữ thân cận!”.
Dạ Thiến lại biến sắc, ngơ ngác nhìn Nguyễn Dương hơn nửa buổi, bẹt miệng, nhưng lại không rơi lệ nữa, đứng thẳng lên bình tĩnh nhìn Nguyễn Dương rồi đột nhiên quỳ gối cúi đầu với hắn: “Đa tạ Nguyễn hoàng thúc chỉ dạy, Dạ Thiến nhớ kỹ!”.
Sắc mặt nàng rất lạnh lùng, không dài dòng với Nguyễn Dương nữa, tìm một góc một mình chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng ánh buồn, tựa hồ đã tuyệt vọng.
Ta ngày ngày đêm đêm nhớ mong bình Thánh Thủy, dựa người qua nghiêm mặt hỏi Nguyễn Dương: “Ngươi có muốn giúp ta lấy Thánh Thủy trước rồi mới nói chuyện trưởng bối không?”.
Bạn trẻ này đừng có làm hỏng chuyện tốt của ta chứ, ta còn trông cậy vào bình Thánh Thủy kia để khôi phục dung mạo, lúc đó chị đây muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mặc kệ hắn muốn dạy dỗ mấy con rồng con tính cách ngang ngược này thế nào.
Nguyễn Dương cười thản nhiên, nói: “Ta đã lệnh cho tiểu đồng đến rồi!”, tiểu đồng hắn nói chính là người hầu trong phủ Ngũ hoàng tử, chuyên đi theo thu xếp mọi chuyện cho Đình Ngọ, thông minh lanh lợi, hiện tại Đình Ngọ đang nói chuyện phiếm với các hoàng tử khác, tiểu đồng bị Nguyễn Dương sai đi hỏi bình Thánh Thủy kia.
Ta kích động đến mức cả người run run, thấy Dạ Thiến lạnh lùng nhìn ta, cụp mắt, thong thả lấy ra một cái bình tinh xảo đeo bên hông, đầu ngón tay chậm rãi dừng trên nắp bình, đột nhiên khóe môi cong lên, nở nụ cười cực kì quỷ dị.
Mẹ ơi, vị muội muội này chắn chắn có âm mưu!
Đừng hoài nghi trực giác của chị đây, chị đây thường ngày mê xem phim drama Hàn, mô típ nữ phản diện thế nào chị đây thuộc làu làu, nếu còn chần chừ sẽ không lấy được bình Thánh Thủy kia.
“Hạ Mật, đi!”, bạn trẻ Nguyễn Dương này cũng không vừa, ánh mắt sắc bén không kém chị đây, chắc là đã nhìn thấu ý đồ của Dạ Thiến, vỗ vỗ lên đầu khích lệ ta bước lên.
Ta xắn tay áo, hùng dũng oai vệ chạy qua, Dạ Thiến vốn dào dạt đắc ý, thấy ta bừng bừng khí thế chạy đến như vậy, có chút ngây người, bàn tay chần chừ mở nắp bình.
Ta hệt như gió lốc cuốn tới, vội giữ lấy tay nàng không để nàng đổ đi, trực tiếp nghiêng bình đổ hết Thánh Thủy vào miệng.
“Viên mãn! Biến thân đi… Athena…”, ta lệ rơi đầy mặt, nắm tay Dạ Thiến ngửa mặt lên trời một góc bốn mươi lăm độ cười mãn nguyện.
Bàn tay Dạ Thiến giãy dụa, đôi mắt to tròn ẩn chứa hận ý nhìn ta.
“Cám ơn, cám ơn! Cô là người tốt!”, ta rất kích động nắm tay nàng, chị đây là kiểu người lấy ơn báo oán, đối xử người khác rất hòa khí.
Nàng gắt gao mím môi, hung tợn nhìn ta, oán hận vung tay ra khỏi gọng kềm của ta, lần đầu tiên bày ra vẻ mặt ác độc của nhân vật nữ phản diện: “Đồ xấu xí, đừng làm bẩn tay ta!”.
Ta nhếch môi nở nụ cười, hai chân nhịp nhịp như nữ lưu manh, lại cầm lấy tay nàng lắc lắc: “Mỹ nữ, ta rất thích cô thẳng thắn! Ta đây cũng thẳng thắn, nên nói thật ra là thế này, ta xấu ở ngoài, nhưng mà mỹ nữ cô thì xấu ở trong, cô xem cô một đầu cắm đầy trâm cài có khác gì cột kẹo hồ lô không…”.
Lúc chị đây có tâm trạng tốt, ngay cả một đống phân chó ta cũng có thể nói thành vàng, lòng khoan dung chính là ưu điểm của chị đây.
Khóe miệng Dạ Thiến giật giật, oán hận kéo tay, đột nhiên nở nụ cười âm hiểm: “Cô đừng có đắc ý, cô tưởng rằng nửa bình Thánh Thủy này có thể trị được nội thương của cô sao? Ta đã đem nửa bình tặng cho Tháp Khánh rồi…”.
Ta yên lặng sờ sờ mặt, a, chị đây thỏa mãn, vuốt lên sống mũi thấy làn da mịn màng trơn láng, nõn nà hệt như đậu hủ non.
Nhưng chỉ được từ mũi trở xuống, còn từ mũi trở lên thì vẫn…
Ta quyết định sẽ làm một cái mặt nạ vũ hội hóa trang, tuy chỉ khôi phục được một ít, nhưng có còn hơn không, ưu điểm khác của ta chính là dễ dàng thỏa mãn.
Nghĩ đến đây, tâm tình ta vẫn hào hứng như cũ, lại chộp lấy tay Dạ Thiến, cảm kích nàng: “Cám ơn cám ơn, cô quả là người tốt, nửa bình còn lại ta sẽ đi xin Tháp Khánh!”.
Dạ Thiến đen mặt, nhịn không được hỏi ta: “Cô thực sự không để bụng sao?”.
Ta buông tay, thì cứ coi như là chỉnh hình nhiều giai đoạn, hôm nay chỉnh được một nửa, ngày mai xin được nửa bình kia xem như là chỉnh xong nửa còn lại.
Ta cao hứng phấn chấn lắc lư đầu quay trở về, làm một động tác bắn súng của cao bồi phương Tây với Nguyễn Dương, rồi ha ha cười to, che nửa mặt trên của mình cho hắn xem, “Này này này, có phải là xinh đẹp lắm không?”.
Nguyễn Dương cong mắt cười, bàn tay nhẹ xoa xoa đầu ta, ta nổi cơn vô lại muốn bàn với hắn về cái mặt nạ che mắt: “Để trở nên hoa lệ, phải có một miếng lụa thế này, phải có…”.
Nguyễn Dương chiều chuộng nhìn ta như một đứa trẻ, mỉm cười gật đầu: “Ừ, ta biết mà, ta từng nhìn thấy loại mặt nạ bảo vệ này trong mộng của nàng!”.
Ô, vậy sao, những giấc mộng của ta đều là những ảo tưởng màu hồng của thiếu nữ, chắc chắn không thiếu thể loại vũ hội hóa trang, ta vô cùng mong đợi, chờ Nguyễn Dương biến ra mặt nạ.
Ngay cả đám hoàng tử cũng ngưng nói chuyện, đổ dồn về nhìn hai người bọn ta.
Nguyễn Dương xoay ngón tay, từ trong không khí biến ra một vật, sau đó chìa tay về phía ta, ánh mắt dung túng, dường như đang chờ ta vui vẻ bổ nhào tới cám ơn hắn.
Cám ơn cái rắm! Giỡn mặt chị đây à, đùa kiểu gì thế?
Ta đơ mặt nhìn vật trong tay hắn, hận không thể đấm cho hắn một phát, cũng như nói giấy vệ sinh và băng vệ sinh tuy rằng đều họ Vệ, nhưng đâu có công dụng giống nhau!
“Có thích không?”, hắn nhìn ta dịu dàng.
Ta câm nín cầm lấy vật nhìn giống như đồ chụp mắt để ngủ hình con gấu mèo trong tay hắn, ném mạnh xuống đất, liều mạng giẫm đạp lên, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, tỏ vẻ sôi nổi: “Rất thích!”.
Khóe miệng Nguyễn Dương giật giật, vẫn còn khoan dung xoa đầu ta, dịu dàng hỏi: “Vậy chứ nàng thích thế nào?”.
Ta bi phẫn nhìn hắn, chu miệng dỗi, không biết cách miêu tả, chị đây là thiếu nữ văn thơ lãng mạn, thích nhất là kiểu trong phim Bóng Ma Nhà Hát, ngươi biết được sao?
Nguyễn Dương chậm rãi nhắm mắt lại, tay đặt trên đầu ta, chỉ chốc lát sau liền mở mắt ra, cười ôn hòa: “Ta biết rồi!”. Hắn chìa tay ra, trong tay quả nhiên là mặt nạ hóa trang vàng có vẽ hoa văn đỏ mà ta muốn.
Ta kinh ngạc, nhận lấy mặt nạ đeo lên mặt, hơn nửa ngày sau mới bình tĩnh nổi, nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi có thể đọc được suy nghĩ của ta sao?”.
Nguyễn Dương có vẻ lo lắng và căng thẳng nhìn ta giải thích: “Ta sẽ không sử dụng lại phép thuật này với nàng đâu, ta biết nàng không vui khi bị người khác đọc được suy nghĩ trong đầu…”.
“Bạn trẻ, khoan đã!”, ta hào hứng, kéo cánh tay hắn, cực kỳ kích động nhìn hắn: “Bạn trẻ à, ngươi nhìn vào mấy thứ trong suy nghĩ của ta đi, rồi biến ra cho ta mấy cái vòng tay vòng cổ giống như vậy đó, so với đống trang sức lung linh thì sự riêng tư chỉ là mây bay!”.
“…”, Nguyễn Dương bị ta làm cho hoang mang, cũng chỉ mỉm cười nhìn ta, không dám đưa tay lên đầu ta nữa.
Bạn trẻ này chắc là hiểu rõ bản chất ta thường ngày hay già mồm cãi bướng, nhưng hiện tại chị đây đang nói thật lòng cơ mà!
Ta đang định nhích tới gần giải thích cho hắn, bên phía Đình Ngọ lại có chuyện xôn xao.
Thị vệ từ ngoài cửa vội vàng chạy vào bẩm báo: “Điện hạ, bên ngoại có một vị sứ giả Tây Vực thỉnh cầu được vào tham gia yến hội!”.
Đình Ngọ ngẩn người, chợt hiểu ra rồi quay đầu lại nhìn Dạ Thiến, đột nhiên nở nụ cười: “Mời hắn vào đi, đều là người một nhà cả, là hôn phu tương lai của tiểu muội muội Dạ Thiến đây mà!”.
Ôi, nửa bình Thánh Thủy còn lại cũng đã tự dâng tới nơi sao? Một nhà Dạ Thiến thật sự là người tốt, ta phấn chấn nhìn sang Dạ Thiến đầy cảm kích.
Dạ Thiến lườm ta một cái, vẻ mặt tức giận, sau đó oán hận ngoảnh mặt đi, dường như đang lặng thầm nuốt cơn tức. Động tác quay đầu đi đó khiến cho đống trâm cài thoáng lung lay, ta nhìn mà thật lòng lo lắng cho cái cổ nàng.
Tháp Khánh gần như là chạy vào, vừa trông thấy Dạ Thiến, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ ửng, quay người hành lễ đúng kiểu châu Âu, thấy Dạ Thiến hờ hững với mình, cậu ta xấu hổ quay qua chào hỏi mấy người Nguyễn Dương: “Các vị điện hạ!”.
Nguyễn Dương khẽ cười, ta vẫy vẫy tay với cậu ta, cả người Tháp Khánh run run nhìn mặt nạ trên mặt ta, có vẻ tò mò: “Tôm bà bà, đồ che mắt này rất giống Tây Vực…”.
“…”, lại “tôm bà bà”, thằng nhóc chết tiệt này, ta rất muốn đập dẹp cái đầu cậu ta.
“Tôm bà bà, làn da bà…”, cậu ta kinh ngạc, chỉ vào cằm ta.
Ta chống nạnh, phóng đãng ha hả cười to, lại đây lại đây thưởng thức cái cằm mới chỉnh hình của chị đây đi, rốt cuộc cũng có người chú ý đến cái cằm của ta rồi.
Nguyễn Dương nhẹ nhàng ho khan một tiếng sau lưng ta, nghiêng người tới biến ra một quả nho, sau đó lặng lẽ bỏ vào trong miệng ta, ta đang cười đến ngoạc mồm, thế là nuốt chửng theo phản xạ, tiếng cười to lập tức im bặt.
Đình Ngọ cũng bị Tháp Khánh thu hút sự chú ý, ngay cả ánh mắt Nhật Tây và Cửu hoàng tử cũng đổ dồn về đây.
“Giống không?”, Đình Ngọ hỏi bọn họ.
Nét mặt Nhật Tây rất kỳ quái, cứ như là vừa thấy quỷ, quay qua nói với Cửu hoàng tử: “Không phải, nàng ấy không có đặc điểm của Hạ Mật…”.
Sắc mặt Cửu hoàng tử bình thản, lạnh lùng nhìn ta, hồi lâu sau lại lạnh lùng nói: “Bộ dạng điên khùng rất giống!”.
“…”.
Vì thế mọi người đều trầm mặc, dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá ta một lần nữa.
Ta liếc sang nhìn thấy Dạ Thiến góc bên kia lặng lẽ vẫy tay với Tháp Khánh, mặt Tháp Khánh lại đỏ lên, rón rén chạy tới.