Con Tim Rung Động

Chương 15


Đọc truyện Con Tim Rung Động – Chương 15

Đầu Kiều Nhân nóng lên, giống như sợi dây bị đứt đoạn rơi lộp bộp gây ra rối loạn trong lòng.

Chút nữa thôi cô liền cho rằng Kỷ Hàn Thanh sẽ hôn mình.

Dưới tình huống này, nếu có thể ổn định bình tĩnh ngay tức khắc thì chỉ có quỷ mới làm được, Kiều Nhân nháy mắt, cảm tượng như tiếng tim đập thình thịch lấn át luôn cả tiếng nói của mình: “Chú Kỷ…”

Đầu lưỡi trở nên lắp bắp, nói ra mấy chữ mà líu cả vào, cô khẽ cắn nhẹ vào đầu lưỡi để bình tĩnh lại, định nói thêm gì nữa thì tay phải của người đàn ông đã duỗi qua người cô, kéo lại dây an toàn rồi cài lại cho cô.

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã kéo ra không ít.

Mi mắt anh rũ xuống thấp, lông mi anh rất dài, ánh đèn đường lồng lên nhau phát ra ánh sáng hắt hiu, khiến gương mặt của anh ôn nhu hơn bình thường: “Em lái xe của tôi về nhà mình đi.”

-Vậy ngày mai chú…?

-Buổi sáng ngày mai em lái xe đỗ dưới bãi đậu của tòa soạn là được.

Kỷ Hàn Thanh khẽ kéo dây an toàn vài cái, thấy không có vấn đề gì mới ngồi lại về chỗ của mình: “Chiều mai tôi tới lấy xe về.”

Kiều Nhân lúc đầu muốn hỏi anh sáng mai đến toàn soạn kiểu gì, kết quả mới nói ra vài từ đã bị anh chặn miệng giải quyết vấn đề, cô “À” lên một tiếng rồi cắm lại chìa khóa xe vừa mới rút ra.

Người đàn ông mở cửa xe ra, vào lúc chuẩn bị đóng cửa xe thì anh quay lại hỏi: “Hôm nay có mệt không?”

Kiều Nhân hạ thấp tầm mắt lắc đầu một cái, rồi lại gật đầu.

Nói không mệt là lừa đảo.

Chỉ chạy đông chạy tây đã mệt rã rời rồi, còn gặp phải tình huống phát sinh với người nhà bệnh nhân cáu bẩn khiến cảm giác bất lực nảy sinh trong lòng.

Cả một buổi chiều tốn nước bọt, miệng đắng lưỡi khô mà không thu được thành quả gì, loại cảm giác này, so với mấy trò chơi phụ thuộc vào sức mạnh thể chất ở mấy gameshow hài còn mệt mỏi hơn rất nhiều.

Điều kinh khủng nhất, chính là hôm nay mới là ngày đầu tiên cô tới làm việc ở tòa soạn.

Lòng bàn tay cô chống lên ghế ngồi: “Thực ra thì cũng có thể chấp nhận được.”

Chủ yếu là nếu không tự tiếp nhận thì sẽ chẳng còn biện pháp nào khác, cô đã gạt người thân của mình để đi làm công việc này thì chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường này tới lúc chết.

Tay Kỷ Hàn Tay đặt trên cửa xe đơ lại mấy giây, sau đó không biểu cảm gì cả, chỉ nhẹ gật đầu một cái: “Vậy nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau đó cửa xe đóng lại, bóng hình người đàn ông mỗi lúc một xa.

Kiều Nhân thu hồi tầm mắt, cô sờ tai một cái, hạ hết cửa kính xuống, sau đó quay xe đi về hướng nhà mình.

Kỷ Hàn Thanh nói Kiều Nhân lái xe tới gửi ở bãi đậu xe của tòa soạn chiều anh sẽ tới lái về, kết quả là chiếc xe đó vẫn nằm im lìm một chỗ trong bãi ba ngày liền.

Kiều Nhân đã không gặp lại anh ba ngày rồi.

Chìa khóa xe cô vẫn để lay lắt trong ngăn kéo bàn làm việc, kéo một cái là có thể thấy chìa khóa ngay lập tức, vừa nhìn thấy đã muốn hỏi Kỷ Niệm xem anh trai cô đang ở đâu.

Kết quả lại bận rộn quá nhiều việc, thường xuyên gặp phải tình trạng vừa mới suy nghĩ tới việc gọi cho Kỷ Niệm thì thầy Vương đã kêu đi làm việc tiếp, cứ bận bịu như thế nên quên hỏi luôn.

Phải đến tận trưa thứ năm, khi “thiên thời địa lợi nhân hòa” mới có cơ hội.

Kiều Nhân từ trên giường bò dậy, thấy đồ của Kỷ Niệm vẫn đang bày bừa khắp nhà.

Mấy buổi tối gần đây cô đều phải đến bệnh viện tổng hợp những bản ghi âm lại với nhau sau đó ngồi viết thành bản thảo, một bản ghi âm được đánh máy ra tốn gần mười trang word, đã liên tục mấy ngày nay cô đi ngủ lúc hai giờ sáng.


Cô và Kỷ Niệm không giống nhau chút nào, Kỷ Niệm bình thường là do viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị quá nhiều nên không dám ngủ, còn Kiều Nhân là muốn ngủ cũng không có thời gian mà ngủ.

Ban ngày muốn xông pha ra ngoài đường chạy tin tức thì chỉ có thể dùng thời gian nghỉ ngơi buổi tối ở nhà mà hoàn thành công việc.

Vì thức đêm trong một thời gian dài, bọng mắt đen hơn bình thường, cô từ buồng vệ sinh đứng ra trước gương, phủ một lớp kem che khuyết điểm, rồi lại thêm một lớp nữa, Kiều Nhân đi ra, chỉ vào trong gương đặc biệt khoa trương nói: “Kiều Nhân, sao cậu có thể dùng hết một nửa lọ chỉ trong một lần chứ?”

Kiều Nhân dang tay đập vào ngón tay Kỷ Niệm: “Đi ra đi mà.”

Vì thế Kỷ Niệm đi ra tủ quần áo lựa trang phục, vừa chọn vừa nói: “Cùng là người với nhau cớ sao anh trai tớ thâu đêm mà mắt vẫn không có quầng thâm?”

Kiều Nhân lại bôi thêm kem che khuyết điểm ở bọng mắt: “Anh cậu cũng thức khuya sao?”

-Nói nhảm!

Kỷ Niệm khinh bỉ nhìn cô một cái: “Cậu có biết hai năm trước ở nước ngoài có một du học sinh bị giết hại không? Thời gian đó, anh tớ chỉ ngủ có bốn tiếng một ngày, nửa đêm thường bị gọi dậy tới cục bởi vụ án lại có thêm tiến triển.”

Kiều Nhân gật đầu một cái, “Như vậy không mệt sao?”

Đêm hôm khuya khoắt ngồi trên xe cảnh sát đi tới cục, bên ngoài mặt thì ngáp nhưng đầu óc thì phải suy nghĩ, lục soát loại mọi vấn đề xảy ra, Kiều Nhân suy nghĩ đến cảnh tượng đó, tứ chi đã cảm thấy vô lực, mí mắt cũng bắt đầu vùng lên tranh đấu, hai ngón tay cô chống đỡ lấy đôi mắt đang sụp xuống, tiếp tục đề tài: “À đúng rồi, mấy ngày nay anh trai cậu không ở miền Bắc sao?”

“Đi công tác ở Hồng Kông rồi.” Kỷ Niệm cầm điện thoại lên nhìn ngày tháng: “Khoảng hai ngày nữa mới về.”

Cũng không biết Kỷ Niệm nói đúng hay không.

Dù sao thì vào buổi chiều thứ năm Kiều Nhân đến tòa soạn, chiếc xe kia vẫn nằm nguyên một chỗ chưa có rời đi.

Cô ở trong phòng làm việc phân loại, sửa sang từng bản thảo của bên bệnh viện, dành thời gian gọi điện cho chủ doanh nghiệp có tấm biển quảng cáo rơi xuống gây thương tích người qua đường, kết quả còn chưa nói được câu gì ra hồn thì đầu bên kia đã trực tiếp ngắt điện thoại.

Kiều Nhân cũng không có gọi lại, cô ngồi viết báo cáo đến bốn giờ chiều, sắp đến giờ tan làm thì Lục Hạ gọi cô ra ngoài ngồi uống trà chiều nói chuyện phiếm với bà bác đại gia của cô nàng.

Gọi là đi ra ngoài cùng nhau tìm thông tin nhưng cũng không khác nào ngồi tán gẫu giết thời gian.

Địa điểm hẹn nằm ngay bên cạnh một khu biệt thự cổ ở trung tâm thành phố, Lục Hạ đưa thẻ nhân viên toàn soạn cho nhân viên an ninh, người nhân viên nhìn mấy lần, mặc dù có chút do dự nhưng vẫn cho cô vào.

Kiều Nhân lái xe đi vào, tìm chỗ đỗ xe sau đó xuống xe đi theo Lục Hạ đi vào khu biệt thự.

Khu biệt thự này trước đó Kiều Nhân đã nghe qua mấy lần, nhà giáo sư Từ ở ngay bên cạnh đây.

Kiều Nhân ngược lại không phải cố ý hỏi người khác chuyện này, thật sự là vì trước đây học “Khái Luận Văn Học Báo Chí” tiết nào cũng bị giáo sư Từ chỉ đích danh.

Trong một thời gian dài, bạn học cùng lớp đều biết cô bị giáo sư Từ để ý, liền đặt biệt danh là “Người bị giám sát.”

Vì giáo sư Từ quan hệ gần gũi với cô hơn những người khác nên có bạn học nhạo báng cô bảo mang một giỏ trái cây tới thăm giáo sư, để phòng ngừa việc điểm thi cuối kỳ bị treo.

Kiều Nhân cứ như vậy mà biết được địa chỉ nhà giáo sư Từ qua mấy bạn linh thông nắm bắt tin tức.

Chỉ là cô một chút cũng không để trong lòng.

Giáo sư Tư tuổi đã hơn năm mươi, là một người phụ nữ hòa ái ôn nhu, trọng điểm là trong trường cô nổi tiếng là người trọng đạo đức, sẽ không bao giờ làm ra chuyện gây khó dễ người khác.

Huống chi Kiều Nhân chỉ là ngủ trong lớp có một lần thôi, không đến mức xảy ra tình cảnh bị tống vào lãnh cung được.

Sau khi có kết quả thi cuối kỳ, Kiều Nhân mang theo tâm trạng vô cùng kích động cùng thấp thỏm lo âu ấn vào web hệ thống nhìn một cái, quả nhiên cô không bị giáo sư Từ làm khó mà.


Không chỉ không bị giáo sư Từ gây khó dễ, mà thêm cả việc các bạn học trong lớp điểm lại thấp lẹt đẹt, Kiều Nhân cứ như vậy mà trở thành thủ khoa của bộ môn.

Nếu không phải vì vậy, Kiểu Nhân sẽ không có can đảm đi thăm giáo sư Từ.

Cô cùng giáo sư Từ có mối quan hệ vô cùng sâu xa, nếu kể thì cả nửa ngày cũng không nói hết được.

Nhưng Lục Hạ lại không biết điều này, vừa cúi đầu lục giấy bút từ trong túi xách vừa cùng cô nói chuyện bát quái: “Tiểu Kiều, cô là sinh viên Trung Truyền đúng không?”

Kiều Nhân gật đầu một cái.

“Tôi cũng là sinh viên Trung Truyền.” Lục Hạ vừa biết hai người cùng trường, nhất thời cảm thấy đây là khoảnh khắc đồng hương gặp đồng hương hai mắt rưng rưng, cảm xúc thân thiết ùa vào lòng, cô ngay cả giấy bút cũng không cầm, bước chân tiến vào khu biệt thự cũng chững lại, kéo tay Kiều Nhân hỏi: “Chắc cô từng nghe qua tên giáo sư Từ – Từ Thanh Mân rồi đúng không?”

Từ Thanh Mân là tên đầy đủ của giáo sư Từ.

Kiều Nhân tiếp tục gật đầu, “Sao thế?”

-Thế cô có biết ngày trước có một bạn học tiết nào của giáo sư Từ cũng bị gọi lên trả lời câu hỏi không?

Kiều Nhân: “…”

Vậy ra biệt hiệu “Người bị giám sát.” của cô đã lan ra toàn trường rồi sao?

Lục Hạ rất hứng thú: “Thật sự rất muốn hiểu suy nghĩ của giáo sư nha, ngày trước trong giờ học, lớp của tôi cũng có những sinh viên nằm ngủ nhưng chẳng bao giờ bị cô gọi tên luôn…”

Kiều Nhân: “…”

Cô cùng rất muốn biết nha.

“Không biết bạn học đó có ma lực gì nhỉ?” Lục Hạ vừa nói vừa chọt chọt vào cô: “Cô thật sự không biết cái chuyện này à?”

Vừa nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo tới, Lục Hạ vừa dứt lời, đúng lúc Kiều Nhân đang nghĩ nên nói thẳng sự thật để được khoan hồng hay tiếp tục giả ngốc, thì bả vai bị một người vỗ nhẹ xuống, một giây tiếp theo chính là giọng nói cứ mỗi khi đến tiết “Khái Luận Văn Học Báo Chí” đều vang lên tựa như quỷ ám lấy cô: “Bạn học Kiều Nhân?”

Kiều Nhân và Lục Hạ đều sửng sốt một chút.

Người đi trước bị dọa cho ngây người, còn người đứng đằng sau thì hoàn toàn kinh ngạc, sững sờ mấy giây không thể phản ứng.

Dù Kiều Nhân không đi học, nhưng do điều kiện phản xạ, chỉ cần giáo sư Tư gọi tên mình một cái là đầu óc cô liên tê dại ngay tức khắc.

Cô luôn cảm thấy giáo sư sẽ lấy một phần kiến thức từ trong bài giảng ra để đặt câu hỏi cho cô, Kiều Nhân đứng tại chỗ còn căng thẳng hơn vừa rồi, cô nở nụ cười lịch sự và có chút lúng túng với giáo sư: “Giáo sư Từ khỏe ạ.”

Thái độ của cô thành khẩn chân thành, chỉ thiếu mức cúi người cung kính chào hỏi.

Lục Hạ đứng bên cạnh cũng lên tiếng chào, cô đã tới khu biệt thự này mấy lần nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy giáo sư Từ.

Thay vào đó ở trong khu này thì các bác lại nhận ra được cô, liền nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Lục mau tới đây đánh bài nào.”

Kiều Nhân quay đầu, thì thấy trên bàn đá là năm phần bài được chia đều.

Bên cạnh Lục Hạ gật đầu chào với giáo sư Từ, sau đó ôm túi chạy tới gia nhập vào hội bà bác của cô ấy.

Điểm của Lục Hạ ở môn “Khái Luận Văn Học Báo Chí” chỉ ở trong khoảng 60 điểm, không biết chừng được 60 điểm là giáo sư Từ đã nhân từ hết mức có thể, bài thi không đạt chuẩn nên đã cộng cho cô thêm mấy điểm để cô không đến mức phải thi lại.


Cô cùng Kiều Nhân không giống nhau, biểu cảm không tốt lắm khi ở trước mặt giáo sư Từ nên vội vàng rút lui.

Trên con đường đá bên ngoài khu biệt thự bây giờ chỉ còn hai người Kiều Nhân và giáo sư Từ, cộng thêm bên chân giáo sư là một chú mèo, cả thân thể là một màu trắng, trên tai có xuất hiện chấm đen, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Kiều Nhân nhìn đi nhìn lại mèo con, mang theo suy nghĩ đùa nghịch nên ngồi xổm xuống vuốt ve mèo rồi hỏi: “Cô đi ra ngoài tản bộ ạ?”

Giáo sư Từ gật đầu một cái, giọng nói vẫn ôn hòa như đứng ở trên giảng đường: “Em tới đây tìm tin tức hả?”

Không đợi Kiều Nhân trả lời, giáo sư Từ lại thở dài, thanh âm mang theo tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là con trai cô hôm nay lại không ở nhà.”

“…”

Da đầu Kiều Nhân càng trở nên tê rần.

Hôm nay rõ ràng mặt trời không chói lắm, nhưng chỉ cần chiếu xuống đã khiến đầu cô nhức nhối, chóng mặt được ngay.

Kiều Nhân híp mắt, không lên tiếng.

Giáo sư Từ dắt mèo đi bộ, sau đó quay đầu lại nhìn cô: “Thầy hướng dẫn cho luận án tốt nghiệp của em là giáo sư Lưu sao?”

Kiều Nhân gật đầu: “Dạ đúng ạ.”

Cô cũng định thứ bảy quay lại trường để học tiếp, thuận tiện đi tìm giáo sư Lưu để xác nhận lại chủ đề của luận văn.

Giáo sư Từ cười một chút: “Giáo sư Lưu năm nay hướng dẫn cho khá nhiều sinh viên tốt nghiệp, cô thương lượng với em một chút, nếu không thì để cô hướng dẫn em một tháng đi…”

Kiều Nhân: “…”

Người phụ nữ này so với những người khác còn dễ gần hơn nhiều, mang theo nụ cười vô cùng bình dị chân thành, nhưng ánh mắt ấy đối Kiều Nhân lúc này thì cô cảm thấy mình tựa như nhìn ra một cái hố.

Người phụ nữ này đào một cái hố thật sâu cho cô.

Trong đầu Kiều Nhân nghĩ “Toi rồi”, giáo sư Từ thật sự có ý định mai mối con trai mình cho cô.

Cô ho nhẹ một tiếng: “Giáo sư Từ à…”

Giáo sư Từ đẩy kính lão: “Sao, không hài lòng à?”

Những lời Kiều Nhân nghĩ sẵn trong đầu giờ bị câu nói của giáo sư Từ đánh cho loạn lạc, cô há hốc miệng, thật lâu sau mới dám nói ra hai chữ: “Hài lòng ạ…” (trong này đúng là Kiều Nhân nói ra hai chữ “hài lòng” nhưng vì mình nghĩ giữa học trò và giáo nên có sự tôn trọng lẫn nhau nên đã thêm từ “ạ”)

Cô nào dám không hài lòng chứ.

Giáo sư Từ hỏi câu như vậy, cảm giác nếu cô dám nói “Không hài lòng” sẽ cho mèo xồ ra cào chết cô vậy.

“Có cái gì vẫn chưa hiểu thì cứ đi ra trường hoặc đến nhà cô hỏi là được.” Giáo sư Từ chỉ tay vào một tòa nhà bên trái: “Add WeChat của cô đi, cô sẽ gửi cho em lịch dạy của cô.”

Ý cô nói Kiều Nhân nghe qua đã hiểu.

Khi cô có vấn đề muốn hỏi, nếu có thời gian thì nhìn thời khóa biểu của cô để đến trường lúc cô có tiết mà hỏi, còn lúc khác thì có thể đến nhà để cô giải đáp.

Kiều Nhân đồng ý, mở điện thoại lên add WeChat của giáo sư Từ.

Một phút sau, kết bạn thành công, cô nghe thấy giáo sư Từ nói: “Thật nghe lời.”

-Ảnh đại diện cũng dễ thương.

-Tên cũng thật dễ nghe.

Kiều Nhân: “…”

Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, giáo sư Từ dắt mèo về nhà.

Kiều Nhân vừa muốn thở phào một cái, lại nghe thấy tiếng nói của người phụ nữ đang càng lúc càng xa truyền tới: “Cái chính là không biết có bạn trai hay không…”


Cả ngày hôm ấy, Kiều Nhân đều đi dạo cùng Lục Hạ.

Những thông tin bằng chứng hiệu quả thì không tìm thấy, trái lại lại luyện được kỹ năng chơi bài tuyệt đỉnh.

Cả ngày thứ sáu cũng không có chuyện gì.

Kiều Nhân cứ theo thường lệ gọi điện tới người thân của nạn nhân trong bệnh viện, và cũng theo lẽ thường luôn bị ngắt máy.

Cả một ngày cô ngồi viết bản thảo, giữa chừng còn bị chủ biên trả về biên tập lại, cuối cùng đành giao từng bản thảo nhỏ, gửi hết đã là rạng sáng hôm sau.

Ngay cả cái người giờ giấc làm việc không theo quy luật, vô cùng bất thường Kỷ Niệm kia giờ vẫn đang say giấc nồng, Kiều Nhân bò xuống giường rửa mặt, vốn là muốn ngủ một mạch rồi tự tỉnh giấc, kết quả thì chuông báo thức đúng chín giờ sáng đã kêu inh ỏi.

Ngày hôm nay cô muốn đi đến trường nghe giảng.

Hiếm khi nào giáo sư Từ lại không gọi tên cô đứng lên trả lời câu hỏi.

Kiều Nhân lo lắng chống đỡ đến lúc tan học đã là năm giờ chiều, vừa mới ngồi ăn tối trong cửa tiệm ở trước cổng trường thì nhận được điện thoại của Lục Hạ gọi đến: “Tiểu Kiều, cô biết lái xe chứ?”

“Có biết lái.” Kiều Nhân chọc đôi đũa vào bát cơm: “Có chuyện gì thế?”

“Cô bây giờ đang ở đâu.”

“Ở cổng bắc của trường.”

“Vừa đúng lúc luôn.”

Qua điện thoại Kiều Nhân có thể nghe tiếng vỗ tay của Lục Hạ: “Vậy cô đi đón Kỳ tổng đi, anh ấy có vẻ uống say nên không lái xe được.”

Không thể lái xe thì tìm tài xế nào đó đi… Sao tìm cô làm gì?

“Kỷ tổng ở phòng trà đối diện cửa bắc trường mình đó. Cô đi ra ngoài là nhìn thấy xe anh ấy đỗ rồi.”

Kiều Nhân nuốt nước miếng, đáp một tiếng, sau đó trả tiền ăn rồi đi ra cửa.

Mới vừa rồi đi ra ngoài, quả nhiên thấy ở ven kia đường là chiếc Bently màu đen, Kiều Nhân đi qua nhìn hai lần, sau đó mở cửa xe phía sau.

Không mở ra được.

Sau đó cô gõ lên cửa kính xe, nhưng trong xe vẫn không có động tĩnh gì.

Hẳn là anh vẫn còn ở bên trong chưa ra.

Kiều Nhân chỉ có thể đi vào quán, nói tình huống với nhân viên phục vụ, sau đó phục vụ cho phép cô đi lên phòng riêng mà Kỷ Hàn Thanh ở bên trong.

Căn phòng nằm ở cuối hành lang tầng ba, lúc này chỉ còn mỗi anh ở trong, khắp phòng nồng nặc mùi khói thuốc lá.

Phục vụ rất nhanh liền rút lui, Kiều Nhân thở dài một tiếng, sau đó mới nhấc chân đi tới.

Người đàn ông dựa lưng trên ghế sofa, mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt hơi đỏ, hô hấp anh đều đều, giống như là đang ngủ.

Kiều Nhân ngồi xổm xuống, gõ gõ vào bàn nhưng người kia cũng không có phản ứng gì.

-Kỳ tổng?

Không thấy trả lời.

-….Chú nhỏ?

Vẫn là một mảng tĩnh lặng không người đáp.

Kiều Nhân thở dài rồi lại dùng lực gõ vào bàn, vừa muốn gọi anh thêm một lần nữa thì người đàn ông đã đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo mạnh một cái, vị trí hai người liền đổi chỗ cho nhau.

“Ừ.” Đôi mắt của Kỷ Hàn Thanh vẫn không mở ra, chỉ nhẹ nhàng ghé vào bên tai cô thốt ra hai chữ: “Đừng loạn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.