Đọc truyện Con Tim Rung Động – Chương 10
Cửa vừa mở ra, gió lớn đã lôi kéo theo từng lớp cát bụi bay mù mịt trong không trung mà cuốn tới.
Mặc dù trước đó Kiều Nhân đã chuẩn bị tư trang đầy đủ, nhưng cuối cùng vẫn là bị gió xẹt qua người, cả mặt cả cổ bị cát bụi dính vào khiến cả người cứng đơ.
Cô bị cuồng phong ngược đãi hai giây, còn chưa ra khỏi cửa đã vội rụt mình lại.
Một giây tiếp theo, gió lớn cùng cát bụi đều bị nhốt bên ngoài cửa.
Ngụy Dịch Liên nói cái gì cô cũng không nghe thấy, mới vừa mở cửa được nửa phút, ngay cả lỗ tai hình như cát cũng bay vào, kèm theo câu nói của cậu nhóc: “Em giới thiệu bạn trai cho chị đó nha.”, mọi thứ bỗng trở nên hỗn độn vo ve quanh tai cô.
Kiểu Nhân cảm thấy Ngụy Dịch Liên là cố ý hẹn cô ra đây. Còn giới thiệu bạn trai cho cô???
Người đi cùng là bạn học của Ngụy Dịch Liên, nhìn qua thì cũng chỉ mười chín hai mươi tuổi là cùng, nhìn kỹ còn có thể vẫn là tuổi vị thành niên, Kiều Nhân đưa tay lên xoa hai bên thái dương: “Bạn của em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Kém chị ba tuổi thôi.” Tâm trạng Ngụy Dịch Liên hôm nay cũng không tệ, gần như biến câu nói sau đó thành câu hát mà ngâm nga vần điệu: “Nữ sinh năm thứ ba đại học, người ôm một thỏi vàng nha.”
Kiều càng nghe càng thấy nhức đầu: “Im miệng.”
Đừng nói là không ôm được cục vàng.
Coi như nữ sinh đại học năm ba có thể ôm được thỏi vàng thì cái người được coi là thỏi vàng cũng chỉ là con trai kém tuổi cô đi.
-Chị nhanh tới đây đi, nếu không bắt được xe thì để em tới đón chị
-Em đang ở chỗ Nguyệt Lượng Hà đối diện quá bar đó, bao giờ chị đến gọi cho em.
Nguyệt Lượng Hà là một khu vô cùng yên tĩnh.
Bởi vì Kiều Nhân không thích những nơi quá huyên náo, cho nên Ngụy Dịch Liên đặc biệt chọn chỗ Nguyệt Lượng Hà vô cùng an tĩnh này làm địa điểm gặp mặt.
Vừa nói xong liền nghe thấy “Bíp” một tiếng, giống như là Ngụy Dịch Liên sợ nghe thấy câu trả lời không như mong muốn nên đã trực tiếp ngắt máy.
Kiều Nhân thở dài rồi than thở, thật sự là không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể đem khăn quàng cổ kéo lên tận lỗ mũi, còn mỗi đôi mắt là không che lại, chớp chớp mắt cho không bị khô, sau đó một lần nữa mở cửa đi ra ngoài.
Ngược gió mà đi, Kiều Nhân vừa mới bước vài bước đã bị gió thổi cho đứng bất động tại chỗ.
Bên ngoài còn có mấy chiếc xe cứu thương đang đỗ xe ở ven đường, đèn báo động vang lên vô cùng hỗn độn, rất nhanh đã có cáng được mang xuống.
Những tiếng khóc, tiếng than oán ồn ã khắp trời, vết máu kéo dài từ xe cứu thương đến tận cửa bệnh viện, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, có thể so sánh với hiện trường tai nạn thảm khốc.
Tầm mắt Kiều Nhân nhìn chằm chằm vào những cái cáng chở nạn nhân đi qua đi lại, trong lòng càng thêm run sợ, ánh mắt cứ theo phản xạ không thể khống chế mà nhìn vào những cái cáng đó.
Vừa muốn quay đầu nhìn chằm chằm vào cáng chở nạn nhân tiếp theo, khăn quàng liền bị người ta kéo từ mũi lên trên một cái, che kín cả hai mắt.
Giọng đàn ông vang lên bên tai: “Đừng xem.”
Trong lòng Kiều Nhân ngay lập tức thấy an tâm.
Khăn quàng được may bằng len rất dày, chỉ có thể nhìn xuyên qua từng lỗ nhau li ti mà thấy được thế giới bên ngoài, Kiều Nhân “Ồ” lên, đưa tay lên vẫn không kéo được chiếc khăn xuống, cổ tay lập tức bị ai đó nắm lấy.
Người đàn ông rõ ràng là cố ý đi chậm, nên Kiều Nhân đi theo cũng tiết kiệm được không ít sức lực.
Trước mắt vẫn là một màu xám xịt, Kiều Nhân dứt khoát nhắm mắt lại, để Kỷ Hàn Thanh cầm tay dẫn đường.
Sau đó là âm thanh của tiếng xe vừa mới được lái tới, cô liền bị ẩn vào ghế phụ bên cạnh anh.
Kiều Nhân sững sờ mấy giây, sau đó ý thức được mình đã ngồi trong xe nên kéo khăn quàng cổ xuống.
Người đàn ông bên cạnh đóng cửa, chuẩn bị khởi động xe, Kiều Nhân ấn cửa kính xe kéo lên sau đó nhìn ra bên ngoài, xe cứu thương hiệu suất công việc cực cao, vừa mới đỗ lại chưa được mấy phút lại tiếp tục lái đi.
Thời tiết cực kỳ tồi tệ, hôm nay còn xảy ra tai nạn khiến cho ngày hôm nay còn tệ hơn nữa.
Kiều Nhân chưa bao giờ thấy qua xe cứu thương lại bận rộn như vậy, cô hắng giọng, đợi xe lăn bánh rồi mới dựa người vào ghế.
Đêm bắt đầu buông xuôi, cả người đều mệt mỏi rã rời.
Kiều Nhân nhắm mắt lại giả vờ ngủ, ai ngờ chỉ mấy phút sau cô thật sự đã ngủ gục, đợi đến khi xe dừng lại ở ven đường, cô mới hoàn hồn tỉnh lại.
Quay đầu nhìn sang phía cửa sổ, đã có những bông tuyết bay bay trong gió.
Kiểu Nhân quay đầu nói cảm ơn, sau đó còn nói thêm một câu: “Chú có muốn vào cùng không?”
Kỷ Hàn Thanh đưa mắt nhìn cô, yên lặng mấy giây, sau đó cười híp mắt, đôi mắt lộ ra chút ám muội cực kỳ mãnh liệt, nói: “Vào cùng nhau.”
Kiều Nhân: “…”
Cô rõ ràng không có cái ý này!
Vừa nãy hỏi câu kia, cơ bản chỉ giống như khi nữ sinh được người ta hộ tống về nhà thì hỏi một câu tượng tượng: “Cậu có muốn lên nhà uống trà không?” thôi mà, người bình thường đều biết nên trả lời câu hỏi này ra sao, vậy mà cái người này hết lần này đến lần khác đều không bình thường chút nào, đỗ xe, rút chìa khóa rồi đi xuống cùng cô.
Kiều Nhân ngây người mấy giây, lúc xuống xe quá vội vàng, khăn quàng cũng không kịp kéo lên che mặt nên hứng trọn một trận gió lạnh: “Chú chú…”
Nói xong hai chữ này, đi bộ mới được một đoạn đã bị người ta che mắt: “Chị, đoán xem ai đây nào?”
Kiều Nhân: “…”
Câu hỏi thật thông minh ha.
Gọi cô là chị, suy đi tính lại cũng chỉ có một con người tên Ngụy Dịch Liên thôi.
Kiều Nhân kéo cái tay che mắt mình xuống: “Sao gọi chị ra đây làm gì?”
“Muốn gặp chị a.” Ngụy Dịch Liên dù gì cũng mới bước vào tuổi trưởng thành không được bao lâu, gương mặt người thiếu niên lúc này là biểu cảm khoa trương mang theo tinh thần vô cùng hứng thú, chỉ cần cười một cái là lộ ra đủ tám cái răng: “Và dĩ nhiên, trọng điểm trong buổi gặp mặt này là giới thiệu bạn trai cho chị.”
Cấp trên của cô còn đang đứng cạnh đây, nói chuyện yêu đương nam nữ cái rắm à.
Kiều Nhân nheo mắt: “Chị đây không thiếu bạn trai.”
Ngừng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Công việc là người yêu chị.”
Kỷ Hàn Thanh nhíu mày nhìn cô, môi hơi nhếch lên, cười như không cười.
Tiết trời hôm nay lạnh lẽo, ánh mắt người đàn ông này cũng lạnh lẽo giống như vậy, chỉ nhàn nhạt liếc qua Kiều Nhân một cái mà cô cảm tháy mình đã bị một lớp băng bao phủ khiến cả người đông cứng.
Ngụy Dịch Liên vô tư, không có chú ý tới người đàn ông lạ mặt đang đứng cạnh chị mình, kéo tay Kiều Nhân bước vào Nguyệt Lượng Hà: “Em mặc kệ, chị đã tới đây rồi thì cũng phải nhìn qua mặt người ta đã chứ.”
Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhìn cũng thuận mắt, không phải là không có cách nào ở chung một chỗ nha.”
Ngụy Dịch Liên đi bên cạnh chị gái càng nhiều lời hơn, cả đường đi đem hết mọi ưu điểm sở thích cá nhân của bạn học ra nói cho Kiều Nhân nghe.
Kiều Nhân kéo dài hai chân, cố gắng câu giờ càng nhiều càng tốt, kết quả còn bị thiếu niên kém mình ba tuổi lôi cổ xách vào không chút nhân từ.
Ngụy Dịch Liên đem cô ra thằng quầy bar: “Chị thấy không? Chị vẫn còn trẻ chán.”
Nơi quầy bar tụ tập rất nhiều người, bạn học kia ngồi trong một góc, tuổi tác không hơn kém Ngụy Dịch Liên là bao, vào lúc này đang cầm một ly nước lên khẩn trương uống.
Sau đó Ngụy Dịch Liên đi ra chào hỏi, cậu ta đã nhanh chóng từ ghế bật dậy, thiếu niên mới lớn hai tai đỏ ửng, giọng nói cũng bé xíu: “Em chào chị, em là bạn học của Dịch Liên, tên là…”
Vì nói quá nhỏ nên Kiều Nhân không nghe thấy gì, cô “À” một tiếng dài, sau đó giới thiệu: “Chị là chị của Dịch Liên.”
Một màn này, như là phần đầu của tiết mục xem mắt cô hay nhìn thấy trên tivi.
Nói ra thì có lẽ chẳng ai tin.
Kiều Nhân nhức đầu, day day hai huyệt thái dương, thừa dịp hai bạn trẻ kia vẫn còn đang nói chuyện với nhau, mắt khẽ liếc trộm ra phía cấp trên của mình – Kỷ Hàn Thanh khẽ tựa vào quán bar, trên tay cầm một ly rượu, biểu cảm như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Rượu vang đỏ thẫm, đựng ở bên trong chiếc ly trong suốt tạo thành từng lớp màu sắc vô cùng đẹp mắt, đầu ngón tay anh hờ hững cầm ly rượu rồi nheo mắt nhìn qua bên này.
Kiều Nhân lập tức quay đầu lại.
Cô đột nhiên nhớ tới hồi trước có một câu hỏi vô cùng hot: “Để cấp trên tận mắt thấy nhân viên của mình đi xem mặt thì như thế nào?”
Còn có thể bị làm sao?
Không có cách nào khác, chỉ đành nhắm mắt làm bừa.
Đứng bên cạnh là hai chàng trai mới lớn đang trò chuyện mấy câu, Ngụy Dịch Liên vô cùng tinh thông trong lĩnh vực xem mắt này nên lấy cớ đi vệ sinh rồi nhanh chóng rút lui.
Cậu nhóc nghĩ rằng buổi xem mắt này mình đã bài trí rất tốt, ban đầu muốn để cho hai người có một không gian riêng, kết quả là quên luôn một người đàn ông đi cùng chị gái luôn im lặng nãy giờ đang đứng đằng kia.
Mười phút sau, Ngụy Dịch Liên từ nhà vệ sinh bước ra, lúc đi về chỗ còn ngâm nga khúc hát quen thuộc, lại chỉ nhìn thấy mỗi bạn của mình tay cầm ly rượu ngồi thẫn thờ ở quán bar thì giật mình, cằm suýt chút nữa là rơi xuống:
-Chị tao đâu rồi?
-Bị cấp trên gọi đi rồi.
Ngụy Dịch Liên thở phào nhẹ nhõm: “Không sao không sao, vẫn còn cơ hội…”
Nhưng chàng trai kia vẫn buồn bực than thở: “Nhưng cái người cấp trên của chị mày nói nốt ruồi của tao không đủ tiêu chuẩn.”
“…”
Đúng là nốt ruồi không đủ tiêu chuẩn thật, mặc dù là ngay bên dưới khóe mắt, nhưng gò má của cậu ta lại quá cao.
Ngụy Dịch Liên nhìn chằm chằm nốt ruồi trên mặt cậu ta mấy giây, sau đó buồn bực thở dài.
Lần này đi xem mắt với một cục vàng còn thuận lợi hơn nhiều so với những gì Kiều Nhân tưởng tượng.
Kỳ Hàn Thanh dùng vài ba lời là đã giải quyết được người ta, chín giờ mười phút, Kiều Nhân đã yên vị ngồi bên cạnh anh trong chiếc xe ấm sực.
Một bên là Kỷ Hàn Thanh ngồi ngay bên đang đeo tai nghe chọn lọc đề tài, một bên là Kiều Nhân nhàm chán mở điện thoại chơi game, một bên tai thì dỏng lên nghe anh nói chuyện.
Giọng đàn ông vô cùng dễ nghe, tông giọng thấp mà trầm ổn, có lúc nói rồi lại im lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ “Ừ” mấy tiếng.
Phía trước chính là tiểu khu nơi Kiều Nhân ở, tốc độ xe chạy đã giảm xuống, tin nhắn của Ngụy Dịch Liên hiện lên: “Chị, chị không thích tuýp con trai như bạn em sao?”
Xe đã dừng lại nhưng Kiều Nhân vẫn còn đang cúi đầu gõ tin nhắn: “Không thích.”
“Hình mẫu của chị không phải là người có nốt ruồi lệ chi (*) sao?”
(*): nốt ruồi lệ chi là là nốt ruồi nhỏ dưới mắt, hiện khá rõ. Người đàn ông mang lệ chi nghĩa là người đó đã khóc than suốt ba kiếp, nước mắt ngưng đọng lại thành điểm chấm dưới mắt. Người có nốt ruồi lệ chi đa cảm, họ bị khá nhiều trắc trở trong tình cảm tuy nhiên lại là người rất nặng tình. (@Cass.Only5)
Kiều Nhân nhắn ngược lại: “Cái đó được gọi là nốt lệ chi sao?”
Vì vậy bên kia liền im như thóc, không còn động tĩnh gì nữa.
Kiều Nhân đúng là thích con trai có nốt ruồi lệ chi.
Thích chỉ vì một lý do khá đơn giản, hồi mới quen Kỷ Niệm, khi cô ấy viết tiểu thuyết trinh thám có dựng lên hình mẫu một nhân vật nam có nốt ruồi lệ chi, kỹ năng viết của Kỷ Niệm vô cùng tốt, khắc họa nghi can thành nhân vật bại hoại cặn bã, thành công soán ngôi nam chính trong lòng Kiều Nhân.
Suy nghĩ mông lung bị kéo về thực tại, Kiều Nhân hắng giọng, đang định nói cảm ơn rồi xuống xe, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt người kia đang chăm chú nhìn mình.
Người đàn ông này không biết từ lúc nào đã tắt điện thoại, lúc này một tay chống trên tay lái, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Ngày mai là thứ sáu rồi.”
Tầm mắt Kiều Nhân hơi dời xuống, thì thấy nốt ruồi lệ chi dưới khóe mắt phải của anh.
Thứ sáu là ngày mà tạp chí thông báo kết quả phỏng vấn.
Kiều Nhân mới vừa rồi còn đơ người nhìn chằm chằm vào nốt ruồi bỗng bừng tỉnh, bàn tay nắm lại khẽ gật đầu một cái.
Lông mi của anh rất dài, khi rũ xuống còn che cả nốt ruồi kia, mấy giây sau anh lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Căng thẳng sao?”
-Vẫn khá tốt… Nhưng đây không phải là biết trước kết quả sao…?
Kỷ Hàn Thanh tựa hồ không có ý định trả lời câu hỏi của cô, đổi câu hỏi: “Em có biết ai chọn em không?”
Kiều Nhân nắm ngón tay mình càng chặt hơn.
Tâm tư này không biết diễn tả thế nào, giống như là sự sung sướng sau khi biết mình thoát chết khỏi tai nạn, nhưng xen lẫn đó vẫn là tâm trạng khẩn trương ẩn sâu bên trong.
Kiều Nhân sửng sốt vài giây, đôi mắt chớp mắt một cái: “Ai ạ?”
-Là cái người mấy ngày trước em khen đẹp trai đó.
Tâm trí Kiều Nhân liền đơ lại, chưa đầy mấy giây sau đã nhớ lại buổi học bị giáo sư Từ gọi lên trả lời câu hỏi đó, cô ngập ngừng, bên tai đỏ như bị ngọn đuốc xén qua, nóng bừng: “….Là chú sao?”