Đọc truyện Con Tim Rung Động – Chương 1
Đầu tháng 3, miền Bắc đón một trận tuyết rơi hiếm có.
Bầu trời âm u không một tia nắng, trận tuyết này không lớn, tuyết chỉ nhẹ rơi trong vài giờ tạo thành một lớp phủ mỏng manh trên mặt đất.
Đêm đầu xuân, một trận gió lạnh thổi qua khiến lớp tuyết bị cuốn lên giống như những con sóng bạc, mơ hồ để lộ ra những đường nét hoa văn trên nền gạch dưới đất.
Kiều Nhân đã đợi trên xe được nửa giờ.
Đồng nghiệp Tiểu Tạ lúc này đang tựa vào cửa xe, bất động nhìn chằm chằm vào câu lạc bộ ở đằng xa, hiếu kì lên tiếng: “Kiều Kiều, cậu đoán xem hai người họ đang làm cái gì ở trước cửa thế kia?”
Kiều Nhân vẫn như cũ cúi đầu chăm chú nhìn máy ảnh.
Lướt qua từng ảnh, sau khi xóa toàn bộ những tấm bị hỏng, cuối cùng chỉ còn lại khoảng năm tấm ảnh. Cô bận rộn suốt một tuần, cũng coi như miễn cưỡng có được vài tấm ảnh không tồi.
Tiểu Tạ đang bận rộn cũng phải quay đầu lại nhìn cô, ai oán nói:
-Kiều Kiều…
Kiều Nhân tỏ thái độ đặc biệt phối hợp, tiện tay đặt chiếc máy ảnh sang bên cạnh, quay đầu nhìn sang.
Trước cửa câu lạc bộ quả nhiên có hai người đàn ông đang nói chuyện với phục vụ. Từ trên xuống dưới một màu đen, vóc dáng rất cao, đứng quay lưng lại với các cô cho nên không thấy rõ tướng mạo.
Còn có thể làm cái gì nữa chứ?
Xuất hiện ở nơi này, vào giờ phút này, nếu không phải là những phú nhị đại ăn chơi thì cũng là loại trai “hành nghề” ban đêm. Các cô thực sự chưa từng tận mắt chứng kiến, cũng không dám nhận rằng bản thân rất rõ loại chuyện này nhưng dù sao cũng vẫn là biết sơ qua.
Đúng như dự đoán, không đợi Kiều Nhân trả lời, Tiểu Tạ đã cảm thán:
-Thời buổi hiện nay hành nghề này cũng khí chất tới vậy sao?
Rất rõ ràng, hai người kia được Tiểu Tạ xếp vào loại người thứ hai.
Khóe miệng Kiều Nhân trễ xuống, quyết định không lên tiếng.
Ngành nghề nào cũng đều có chuyên gia cả mà, cũng không phải là không có.
Tiểu Tạ đưa ánh mắt dán chặt vào hai người đàn ông kia, hai tay chống cằm, tràn đầy quyết tâm nói:
-Tớ nhất định phải kiếm thật nhiều tiền
-Nhiều tiền để kiếm đàn ông bồi ngủ à?
-Không ngủ không ngủ, chỉ ngồi nói chút chuyện phiếm, uống chút trà thôi..
-Hay tính chơi đấu địa chủ?
Tiểu Tạ im lặng chớp chớp mắt, giống như thật sự cân nhắc tới ý kiến này.
Lúc này cuối cùng mới yên tĩnh được một chút.
Kiều Nhân hạ cửa kính xe xuống một chút, lập tức một luồng gió lạnh tràn vào, thành công thổi bay cơn buồn ngủ của cô.
Tiểu Tạ tập trung nhìn về phía bên phải, đúng lậu cô quay đầu về hướng ngược lại, cầm điện thoại tựa người vào cửa xe, vừa mở khóa vừa dặn dò Tiểu Tạ:
-Đừng nhìn ngó lung tung nữa, chuyên tâm theo dõi Từ Giai đi.
Từ Giai là tiểu hoa đán mới nổi lên trong vòng hai năm trở lại đây, người cũng giống như tên, vóc dáng rất tuyệt, cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều nở rộ.
Mà vị tiểu hoa đán này, mấy ngày trước vừa trở thành mục tiêu theo dõi của hai phóng viên giải trí các cô.
Màn hình điện thoại sáng lên, Kiều Nhân nhìn thấy ngày tháng hiển thị trên đó: Ngày 7 tháng 3.
Hôm nay đã là ngày thứ ba hai người bọn họ bám theo Từ Giai rồi.
Từ phương nam đến phương bắc, từ sân bay đến nhà hàng, giờ lại tới club, Kiều Nhân đã ba ngày liên tục ngủ không đến 5 tiếng mỗi ngày.
Màn hình tối lại, như phản chiếu đôi mắt đen đầy mệt mỏi của cô.
Đúng lúc này, chủ biên nhắn tin tới: “Tiểu Kiều, bản thảo ngày hôm qua đã được mua lại rồi, cô theo dõi Từ Giai cho kĩ, tốt nhất trong tháng này đem công bố tin tức tống tiền cô ta đi.”
Kiều Nhân không trả lời.
Vài phút sau, đầu bên kia lại nhắn: Tiểu Kiều à, mấy ngày nay cô đã cực khổ nhiều rồi, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi.
Kiều Nhân lần này trực tiếp tắt máy.
-Chủ biên nhắn tin à?
Tiểu Tạ còn đang đắm chìm trong mộng tưởng, vừa vui vẻ lại ngọt ngào, lúc cất tiếng cũng vô cùng bay bổng.
-Tin tức bình hoa kia ngoại tình của cậu bị đè xuống rồi à?
Kiều Nhân lơ đãng đáp “ừ” một tiếng.
Cô thực tập ở tòa soạn giải trí tới giờ đã hơn nửa năm, đã truy ra được ba minh tinh nổi tiếng ngoại tình, hai sao nam thuộc tuyến một có con ngoài giá thú, kết cục đều bị họ dùng tiền mua chuộc đi cả rồi.
Lần này theo chân Từ Giai, cũng là bởi tin đồn cô ta ngoại tình.
Tiểu Tạ cảm thán:
-Kiều Kiều, săn tin những vụ ngoại tình như thế này cậu thấy rất sảng khoái sao?
Vớ vẩn, làm gì có ai muốn đi làm loại chuyện này cơ chứ.
Kiều Nhân cố mở to mắt, bởi vì thiếu ngủ nên cô cũng lười tỏ ý khinh bỉ. Cô dụi mắt một cái sau đó cúi đầu nhấn nhấn điện thoại rồi lại tắt đi, lặp lại mấy lần thì đột nhiên Tiểu Tạ kéo cánh tay cô:
-Cô ta đi ra kìa!
Tiểu Tạ nhanh chóng lấy ra máy ảnh
-Góc này không ổn, không chụp được mặt…
Kiều Nhân lập tức lái xe tới một chỗ thuận tiện hơn.
-Mẹ nó chứ… Từ Giai sao lại tranh đàn ông với bà!
Kiều Nhân quay đầu lại, quả nhiên Từ Giai kia là muốn cùng Tiểu Tạ tranh giành đàn ông để chơi đấu địa chủ.
-Tại sao Từ Giai cứ “điên điên” vậy chứ, quay tới quay lui, không thể nào chụp được.
Tiểu Tạ cũng gần như sắp ngã ra ngoài qua cửa kính xe rồi, nhưng hai người kia quả thật là ngay cả mặt cũng chưa chụp được.
Kiều Nhân lập tức dừng xe, xoay đầu mở cửa rồi cầm điện thoại đi xuống, một loạt động tác nhanh như chớp.
Giọng Tiểu Tạ lập tức vang lên: “Kiều Kiều, cậu mặc thêm áo đi đã…”
Kiều Nhân nào có thời gian mặc thêm áo chứ, mở camera của điện thoại rồi nhanh chóng chạy tới núp sau cây cột ở cửa câu lạc bộ.
Vị trí này cũng coi như là nửa góc chết, mặc dù khuất tầm mắt của hai người kia, nhưng lại hoàn toàn không ngăn được từng cơn gió lạnh thấu xương.
Kiều Nhân mới ra ngoài chưa tới hai phút mà tay đã lạnh cóng, cô cũng chẳng để ý nhiều, dè dặt thò đầu ra, mau chóng điều chỉnh tiêu cự ống kính, chụp liên tục mười mấy cái.
Động tác lưu loát trôi chảy hệt như khi bước xuống xe.
Hai phút sau, cô rút tay về kiểm tra thành quả.
Trong hình, dưới tiết trời bên ngoài chỉ vài độ, tiểu hoa đán ăn mặc hở hang vui vẻ dựa vào người đàn ông.
Mà người đàn ông này, vừa hay lại không phải bạn trai mà Từ Giai công khai vào hai tháng trước.
Lại là một tin hot.
Toàn bộ quá trình cực kì thuận lợi, trừ tấm hình cuối cùng, người đàn ông kia thật giống như quay đầu về phía bên này, liếc mắt về phía cô một cái.
Kiều Nhân lập tức phóng to hình, chưa kịp nhìn kĩ thì Tiểu Tạ đã nhắn tin tới:
– Chụp được không?
-OK.
Kiều Nhân đưa mắt nhìn bốn phía, nhắn:
-Cậu đi đâu rồi?
Bị cảnh sát giao thông bắt rời đi chỗ khác rồi…
Tiểu Tạ: “Kiều Kiều, chờ tớ mấy phút.”
Miền Bắc không ấm như miền Nam, gió thổi giống như muốn đóng băng người ta vậy.
Kiều Nhân thở ra một hơi, nhìn làn khói trắng bay lên không trung, buồn bực mấy giây.
Tay cô sắp đông cứng chẳng còn cảm giác gì nữa rồi, nhanh chóng gửi cho Tiểu Tạ một cái tin nữa rồi vội vàng kéo cao cổ áo lông lên che kín nửa mặt. Cô nhét điện thoại vào túi áo khoác rồi nhanh chóng đi về phía đám đông.
Hôm nay thời tiết vô cùng không tốt, vừa có tuyết lại vừa có sương mù.
Ánh đèn đường cùng với ánh đèn lập lòe từ câu lạc bộ cùng chiếu tới, nhàn nhạt phủ lên mặt đường.
Kiều Nhân cúi đầu, thả lỏng đầu óc mà đi về phía trước, cơn buồn ngủ lại ập tới lần nữa. Mắt cô díp lại, đầu cúi mãi cho tới khi cằm chợt đụng phải xương quai xanh, cô lập tức tỉnh táo, ngẩng đầu lên.
Phía trước từ khi nào đã xuất hiện một người, giày trắng quần đen, Kiều Nhân khẽ đưa mắt nhìn lên, nhìn thấy cánh tay buông thõng của người kia. Bàn tay thật đẹp, từng khớp xương đều đặn rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn bị khí lạnh làm cho đỏ lên một chút.
Kiểu trang phục này thực quen mắt. Cô theo trực giác nhìn lên trên nữa, quả nhiên thấy được gò má quen thuộc.
Mấy phút trước thôi, nửa gương mặt này còn xuất hiện trong điện thoại của cô đấy.
Kiều Nhân từ trước tới giờ chưa từng chột dạ, nhưng lần này vốn muốn đi về phía trước lại tự động lùi về sau một bước.
Khoảng cách giữa 2 người trong nháy mắt được kéo dãn ra hơn một thước.
Chỉ cần người đàn ông này không quay lại, hoặc khi anh ta quay lại không nhận ra cô, vậy thì tin tức Từ Giai ngoại tình sẽ có thể nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai rồi.
Lỡ như… Không có lỡ như.
Để đảm bảo an toàn cho mình, Kiều Nhân lại lùi về sau một bước.
Thật may mắn, người đàn ông phía trước vẫn đứng nguyên tại chỗ, chẳng hề quay lại.
Một lúc sau, ngay khi Kiều Nhân đang do dự liệu có nên lui về sau mấy bước nữa không, bỗng một chiếc xe đen chạy đến, dừng lại bên cạnh người kia.
Kiều Nhân trơ mắt nhìn người đàn ông kéo cửa xe ra, chưa kịp thở phào thì anh ta bỗng ngừng lại, nửa phút sau bỗng đóng cửa lại.
Giây tiếp theo, anh ta quay đều nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như ngưng đọng lại. Anh ta lên tiếng, âm cuối cao lên, dường như mang theo nửa phần lưu luyến:
“Kiều…Nhân?”
Kiều Nhân vô thức gật đầu một cái.
Trước đó bởi vì không thấy rõ mặt nên cô vốn cũng không để ý, nhưng lúc này… muốn cô rời mắt khỏi gương mặt này cũng rất khó.
Gương mặt đẹp trai như vậy, Kiều Nhân nhớ rõ mình đã gặp anh ta, nhưng trí nhớ như bị lấp bởi tầng tầng lớp lớp sương mù, trong chốc lát không thể nhớ ra anh ta là ai.
Người kia cũng không cho cô thời gian, mi mắt khẽ nâng lên, ánh mắt lướt từ bàn tay đang đặt trong túi áo rồi lướt lên mặt cô: “Phóng viên?”
– Phải
-Vừa rồi đã chụp được hình rồi phải không?
Tới đây, hiển nhiên Kiều Nhân đã biết ý tứ của anh ta.
Quả nhiên, một giây sau ——-
-Có thể xóa đi không?
Cô làm nghề này, bị uy hiếp, dụ dỗ xóa hình chụp vốn không phải là chuyện gì mới, Kiều Nhân cũng miễn cưỡng coi như có kinh nghiệm. Cô dời mắt sang hướng khác, nhất quyết giả bộ vô tội.
Dù sao thì anh ta cũng không thể lục soát điện thoại của cô đi.
Người nọ lại lên tiếng:
-Không xóa cũng được thôi—–
Kiều Nhân quay đầu lại.
Người đàn ông đứng ngay dưới chân đèn đường, áo choàng dài đen và sơ mi trắng, ngay cả cà vạt cũng là màu đen tuyền hết sức lãnh đạm. Anh giơ tay lên, rũ mi mắt thờ ơ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
Kiều Nhân cũng tranh thủ nhìn một cái, chỉ là anh ta nhìn trên đồng hồ, còn cô nhìn trên điện thoại.
Chín giờ bốn mươi lăm phút tối.
Ngay sau đó, Kiều Nhân còn chưa kịp nghĩ ra lý do anh ta muốn xem giờ, lại nghe thấy anh ta nói:
-Nếu không tôi cho cô một phút, suy nghĩ xem tôi là ai?
-….
Người đàn ông giương mắt nhìn cô, lông mi vừa dài vừa cong, ngay cả đuôi mắt cũng hơi nhếch lên. Kiều Nhân chăm chú nhìn nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải của anh ta, giằng co hồi lâu vẫn không nhớ ra được.
Cùng lúc đó, cửa kính xe bỗng hạ xuống, có người gọi anh ta:
“Hàn Thanh?”
Hai chữ này đối với Kiều Nhân mà nói, chẳng khác nào một chiếc phao được quăng ra cho người đang chết đuối, cô ngay lập tức thốt lên:
-Hàn…
Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt khẽ híp lại:
-Hàn gì?
Kiều Nhân thật sự đã nhớ ra người này là ai rồi, chỉ là không nhớ tên anh ta.
Về tên của người này cô thật sự không có ấn tượng, mới vừa rồi người trên xe gọi anh ta hai chữ kia cô cũng không có phản ứng gì nhiều. Kiều Nhân chỉ nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta là ở đám cưới của mẹ Tống nhà cô và người chồng hiện tại của bà.
Cô đã gặp anh ta mấy lần.
Nếu như xét theo vai vế…. Hình như anh ta là chú của cô.
Ngón tay Kiều Nhân siết chặt điện thoại trong túi:
-Hàn.. Chú Hàn..
( Edit: Hàn thúc thúc =)))))))))))))))))))))))))))))
Người kia nhíu mày.
Anh ta đưa tay đè lên huyệt thái dương, mắt phượng liếc nhìn cô hồi lâu, khóe môi giật giật như thể bị chọc tức.
Người trên xe hiển nhiên đã hết kiên nhẫn:
-Đại thiếu gia cậu có định lên xe không vậy, có biết hôm nay lạnh mấy độ không thế?
Đại thiếu gia có thể không biết, nhưng Kiều Nhân chắc chắn biết.
Âm ba độ, đến mặt đất cũng muốn đóng băng luôn rồi.
Kiều Nhân đã bắt đầu lạnh tới phát run.
Người kia liếc cô một cái từ trên xuống dưới, không nói gì lập tức xoay người mở cửa lên xe.
Phó Yến chờ trong xe cả nửa ngày, vậy mà lúc này cũng không vội đi. Anh ta bật điều hòa lên, quay đầu nhìn người bên cạnh đã bắt đầu đeo kính đọc tài liệu:
-Việc bên nước ngoài đã giải quyết xong hết rồi à?
-Còn một chuyên đề nữa thôi
Người đàn ông hơi cúi đầu, ngón tay dài lật tài liệu. Một lát sau, lại dừng lại.
-Vừa rồi cô ấy gọi tôi là gì?
-Ai cơ?
Người đàn ông nghiêng đầu hất cằm về phía kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh Kiều Nhân đang kéo vạt áo choàng dài vào sát người.
Phó Yến hiểu ra:
-Chú Hàn
“…………”
-Anh Kỷ của chúng ta đổi họ rồi à?
Người đàn ông không đáp lại, ngón trỏ khẽ giơ lên đẩy gọng kính trên sống mũi. Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu thấy tiểu cô nương xinh đẹp lên chiếc xe phía sau, một lát sau nhẹ nhàng mỉm cười một cái:
-Đổi cái rắm—
Chú Hàn.
Trong kính chiếu hậu giờ đã trống không, nhưng tầm mắt người đàn ông vẫn cố định ở đó:
-Xưng hô như thật vậy.