Đọc truyện Con Thỏ Nhỏ, Hôm Nay Ngươi Còn Chưa Bị Ăn Sao? – Chương 13
Edit: Thỏ
Mấu chốt là mẹ ta còn có thể chống đỡ đến lúc Mặc Chiêu đại nhân xuất quan hay không. Ta rưới máu lên cỏ tiên, nhưng thậm chí cả cỏ mẹ cũng không ăn nốt.
Giờ ta cảm thấy hối hận khi đã chôn đuôi rắn. Ta là yêu quái, cần gì phải học theo đạo nghĩa của nhân loại kia. Không biết nếu đào thịt lên còn ăn được hay chăng?
Tốc độ suy yếu của mẹ ta không cho phép ta nghĩ quá nhiều.
Ta vội vã chạy về Thương Long lĩnh, tất nhiên Mặc Chiêu đại nhân sẽ không xuất quan nhanh như thế, mà tiểu nấm mồ bị dã thú đào lên vô cùng thê thảm, ngay cả xương cũng không thừa.
Lần đầu ta gặp Mặc Chiêu đại nhân, y nhắm nghiền mắt, trên người mọc đầy rêu xanh cỏ dại, như đã chết đi.
Giờ y cũng ngủ say, thân rồng sạch sẽ, vảy hiện lên ánh sáng.
Ánh sáng tỏa ra từ châu đan trắng ngà trên vầng trán.
Đây chính là long đan?
Hang động có kết giới nhưng không nhằm vào ta, ta có thể thuận lợi đi vào.
Ta không biết rồng tu luyện thế nào, nhưng lúc ta nhảy đến trước mặt y, y liền tỉnh lại, ta còn cho rằng y đã ngủ mê.
“Mặc Chiêu đại nhân? Mặc Chiêu đại nhân?”
Lần này y không tỉnh giấc.
Ta nhìn long đan…
[ A Quỳnh, việc này em có công. Chờ bản tôn xuất quan, em có thể yêu cầu ta một chuyện. ]
Hết sức khẩn cấp, ta muốn mượn dùng long đan một lần, cứu lấy tính mạng mẹ ta.
Nếu như Mặc Chiêu đại nhân tức giận…
Không kịp nghĩ nhiều như thế!
Được câu hứa hẹn này, ta đưa tay cầm lấy long đan; sau đó thấp thỏm lo âu, chớp nhoáng hướng ra cửa hang, chạy.
Y đã tỉnh chưa?
Ta chột dạ quay đầu, thoáng trông thấy…
Tỉnh táo, lạnh lùng, xanh biếc con ngươi.
“Bản tôn cho rằng, em và những yêu quái kia… Không giống.”
“…”
“A Quỳnh, lại đây.” Mặc Chiêu đại nhân đứng tại chỗ gọi tên ta, y không biến thành hình người, ta càng không nhìn thấu suy nghĩ của y.
Ta từng nói, chỉ cần ngài gọi ta, cho dù vạn kiếp bất phục, ta cũng sẽ đến bên cạnh ngài.
Nhưng lần này không thể.
Ta ở cửa hang quỳ xuống với y, dập đầu, cẩu khẩn nói. “Đại nhân, A Quỳnh chỉ xin ngài một chuyện. Sau một ngày, em liền trả long châu.”
“Lời nói dối này, mấy ngàn năm bản tôn đã nghe không biết bao nhiêu.” Ngữ khí y trở nên sắc bén, châm chọc. “Nếu như ai cũng mượn, không biết bản tôn đã chết bao nhiêu lần.”
“…”
“A Quỳnh, trước khi bản tôn chưa kịp giết em, đem nội đan trở lại…”
Ta run rẩy.
Nội đan nóng rực trong lòng bàn tay, là tính mạng của mẹ ta, là thứ ta khổ sở tu luyện nhiều năm như thế. Cho dù đổ máu cũng phải duy trì huyết mạch thân nhân.
Ta lao đi trong gió.
Vẫn chạy vẫn chạy, mãi đến khi gió thốc ta lên, ném ta vào vầng mây bồng bềnh, đưa ta về hang thỏ.
Khí hải của ta vô cùng trầm ổn.
Ta cướp đi long đan của đại nhân.
Ta còn sống.
Trong lòng ta thầm thề ước, đợi khi mẹ ta khỏe rồi, ta liền đem long châu trả lại. Mặc Chiêu đại nhân muốn giết ta cũng được, ăn ta cũng chẳng sao, muốn ta làm trâu làm ngựa cả đời, ta đều cam nguyện.
Long đan trắng ngà, quả nhiên thánh phẩm. Ta đem nó đặt bên cạnh mẹ ta, nó tự động rơi trên trán bà, chỉ trong chốc lát bà đã mở mắt.
Bà không chỉ mở mắt mà còn nói một câu: “Đủ rồi.”
Ta kinh ngạc kêu lên: “Mẹ?”
Thanh âm vĩnh viễn không bao giờ được đáp lại nay đã có hồi âm.
“Nhãi con.”
Đôi mắt mẹ đỏ bừng, hàng mi tuôn nước mắt.
“Ngươi buông tha ta đi.”
Bà để lại nhân gian vừa tròn ba câu. Tiếp theo bà nhắm mắt nhảy lên, đâm đầu vào thân cây bên cạnh.
Long đan có thể luyện khí hóa tinh, trợ yêu hóa Hình, nhưng không thể chuyển chết thành sống.