Bạn đang đọc Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang – Chương 77
Chương 74:
Ánh nắng buổi sáng nghiêng nghiêng rọi vào khiến Tiêu Thỏ tỉnh giấc. Vừa mở mắt, nàng định trở mình thì… ui da, sao cả người vừa đau vừa mỏi thế này. Thế là ai đó nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, và ai đó… đỏ mặt.
Đúng lúc đó, một cánh tay từ phía sau lò mò bò tới vòng qua eo lưng, rồi mạnh dạn kéo cái eo lưng đang được nhắc tới vào lòng ai đó khác.
“Bà xã ơi…” Giọng nói trầm trầm, nhuốm đầy dục vọng vang lên bên tai, khiến cả người Tiêu Thỏ run lên, cứng đờ không dám quay đầu lại nhìn.
Vài phút trôi qua tựa như cả vài tiếng. Ai cũng im lặng không lên tiếng. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở nồng nàn của hắn đang nhẹ nhàng phả vào gáy mình, cảm nhận được cái cằm giờ râu đang lún phún chen nhau trồi lên cọ cọ nhồn nhột, và cảm nhận được cánh tay rắn rỏi đang ôm lấy mình khiến mình bỗng có cảm giác an toàn như thuyền về tới bến.
Cơ mà Thỏ Thỏ vừa cảm thấy thả lỏng dễ chịu hơn không còn cứng ngắc nữa, bỗng vành tai có cái gì đó cọ rồn rột một cái tê dại cả người.
Hắn-vừa-mới-liếm-nàng!
Đám gai lưỡi ram ráp ẩm ướt cọ lên làn da non mịn nhạy cảm ở tai, ban đầu còn nhè nhẹ đùa bỡn, rồi thì ngậm hẳn vào miệng. Ây da, cả người nàng như bị điện giật, tâm hồn lại lẩn đi đâu mất, trong đầu không ngừng tua lại tình cảnh tối hôm qua trong ô tô trên đường, nhớ tới hắn dùng đôi môi bày tỏ sự trân trọng tôn thờ cơ thể nàng, nhớ tới bàn tay hắn chu du kích thích khắp da thịt, nhớ tới vòng tay vững chãi hắn ôm mình lên nhà, nhớ tới đêm qua hắn hết lần này tới lần khác khao khát, đam mê không dứt…
Và rồi Thỏ Thỏ nghiến răng nghiến lợi, ừ thì lại tùy ý hắn một lần.
Thật ra nàng cũng không có chút hối hận nào về việc tối qua cả. Lăng Siêu đã tốt nghiệp, mà nàng cũng chỉ còn một năm thực tập là xong. Thế nên dịp đã đến, dù là về tâm lý hay sinh lý đi nữa hai người đều đã có sự chuẩn bị từ trước, và cũng nguyện ý đón nhận. Có điều vấn đề chính nằm ở chỗ sao nàng lại chọn dịp vừa kết thúc kỳ kiến tập? Là vì cả sáu tuần kiến tập đã bận tối mắt, không dễ dàng gì mới có một tháng nghỉ ngơi để hưởng thụ sự rảnh rỗi tự do. Ấy thế mà…
“Bà xã ơi, nói thế cũng chỉ có một tháng nghỉ ngơi, em đừng về nhà nghen!”
“Bà xã ơi, áo anh bẩn rồi này.”
“Bà xã ơi, bát đĩa chưa rửa kìa.”
“Bà xã ơi, em có muốn đi tắm không?”
“Bà xã ơi, chúng mình tắm chung đi nha.”
“Bà xã ơi…”
Tiêu Thỏ bi thảm phát hiện ra, kế hoạch hưởng thụ một tháng nghỉ ngơi tự do rảnh rỗi của nàng, chả hiểu tự lúc nào đã biến thành kỳ thực tập làm bà nội trợ gương mẫu đảm đang mất rồi. Nào là nấu cơm quét nhà, nào rửa bát giặt giũ, nào dọn phòng lau bếp… Việc gì cũng tới tay nàng hết cả! Đã hi sinh sức lao động là thế, chỉ chờ Quan Tựu chuyển đi, Lăng đại công tử bắt đầu biến thân thành sói, không coi ai ra gì mà dùng hết mánh này lới khác để lừa con thỏ trắng nhỏ bé nõn nà bán đứng sắc đẹp của mình đầy tự nguyện: nào ăn chung bát ư, nào uống chung cốc ư, rồi thì ngủ chung giường (dĩ nhiên)… Và dĩ nhiên tắm cũng phải chung bồn nữa!
Hầy dà, một tháng này trôi qua một cách thật sự rất đỗi ‘phong phú’…
Tháng bảy ‘phong phú’ trôi qua, Tiêu Thỏ cuối cùng cũng bắt đầu thực tập chính thức, mà Lăng Siêu cũng chính thức thành nhân viên của Tuấn Vũ rồi. Hai người lập tức bận rộn liên miên.
Đối với Tiêu Thỏ mà nói, thực tập so với kiến tập trước hết là dài hơi hơn, lượng công việc lớn hơn, bệnh viện cũng yêu cầu cao hơn rất nhiều. Cũng may trong lúc kiến tập nàng đã gom góp được không ít kinh nghiệm bổ ích, nên giờ thực tập thêm, càng ngày càng trở nên thành thạo.
Để cho đám sinh viên đến thực tập có thêm sự đa dạng trong công việc, lần này việc phân bố về các khoa hoàn toàn không giống với lần đi kiến tập. Hạ Mạt rốt cục được thỏa lòng mong muốn mà về khoa Cấp cứu. Nghê Nhĩ Tư vô cùng sung sướng khi được chuyển từ khoa Nội trú sang khoa Trĩ với hi vọng ngày nào đó sẽ được thấy một anh chàng đẹp trai tới khám trĩ. Cô nàng Đổng Đông Đông đáng thương thì từ khoa Trĩ chuyển sang khoa Tiêu hóa, ngày ngày được cầm mẫu vật đại tiện của những mỹ nam mỹ nữ tới khám, nhân sinh quan và thế giới quan trở nên hoàn toàn méo mó.
So với mọi người, Tiêu Thỏ được cho là may mắn hơn cả, từ khoa Cấp cứu giờ chuyển sang khoa Nhi, hàng ngày bị một đám nhóc Lolita với Shota[1] vây quanh ríu rít, tuy có mệt, nhưng cũng đáng giá để mệt.
Bởi vì các nàng chuyển từ kiến tập (đứng quan sát là chính) thành thực tập (bắt tay vào làm), thời gian thực tập cũng dài hơn, thế nên bên phía bệnh viện không cung cấp phòng trọ cho họ nữa. Ở trường thì vẫn có phòng ký túc, nhưng mà vấn đề là đi lại quá xa xôi, do đó nhiều bạn thực tập sinh đều không muốn ở lại ký túc mà đi thuê nhà ở gần bệnh viện.
Bốn cô nàng trong phòng Tiêu Thỏ vốn định cùng nhau thuê một căn hộ gần đó, nhưng ai đó lại bất cẩn để lộ tin tức cho Lăng Siêu. Và thế là Lăng đại công tử lại bắt đầu thầm tính toán trong lòng, rồi đi thuyết phục Thỏ Thỏ qua ở cùng với hắn.
Tiêu Thỏ đã kinh qua một tháng ‘phong phú’ chừng ấy rồi, nên vô cùng cứng rắn từ chối thẳng thừng, cố ý muốn ở cùng với bạn bè. Cơ mà tới hôm dọn đồ chuyển nhà, Lăng Siêu lái xe tới đón nàng, không đưa nàng tới chỗ bạn bè cùng thuê, mà lái thẳng tới phòng trọ của hắn luôn. Tới khi Tiêu Thỏ bừng bừng lửa giận gọi điện cho đám Đông Đông Nhĩ Tư tới cứu nàng, Đông Đông lại dám dày mặt mà báo rằng cái phòng vốn dành cho nàng giờ đã có một cô bạn khác tới ở, nên nàng cứ an tâm mà ở lại nhà Lăng Siêu không cần quay lại.
Bạn Thỏ Thỏ đáng thương vậy là đã bị cả người yêu lẫn bạn cùng phòng chung tay dắt mũi, nhảy xuống cái vực sâu thăm thẳm của kiếp làm bà chủ gia đình.
Dĩ nhiên may là Lăng đại công tử cũng biết mình lừa Thỏ Thỏ đến nhà mình ở là có chút quá thể đáng, nên phải bồi thường bằng cách từ giờ Tiêu Thỏ không cần một mình chiến đấu với mafia, nhầm, chiến đấu với đống việc nhà nữa. Hai người giao ước ngoài việc nấu cơm do Lăng Siêu phụ trách và rửa chén là phần của Tiêu Thỏ, còn lại các loại việc nhà thì chia nhau cùng làm, hai tư sáu một người, ba năm bảy người kia, cuối tuần thì hai người cùng nhau ngủ nướng kệ xác nhà cửa cho lại sức.
Tuy là vấn đề việc nhà đã được giải quyết, nhưng vẫn còn một vấn đề nữa khiến Tiêu Thỏ hoảng hốt vô cùng mà chưa được xử lý. Đó là… đó là việc kẻ nào đó có nhu cầu sinh lý đòi hỏi tương đối nhiều.
Vấn đề này khiến Thỏ Thỏ cảm thấy rất phiền lòng. Cũng biết đàn ông con trai tầm dưới 30 tuổi thường thì nhu cầu rất cao, nhưng mà… nhu cầu của Lăng đại công tử hình như có chút cao quá thì phải…
Một hôm nào đó, sau khi ‘nhu cầu’ đã xong, Tiêu Thỏ đỏ mặt nói ra suy nghĩ của mình.
“Hử?” Con sói nào đó nhướng mắt. “Anh thấy bình thường mà.”
Tiêu Thỏ ấp úng. “Nhưng mà… em có hỏi Đông Đông… Nó bảo chỉ khi gặp nhau nó với Ngộ Không mới… ừm… đó đó…”
“Thì bọn mình cũng gặp nhau mới làm đấy chứ.”
“Vấn đề là Đông Đông với Ngộ Không một tuần mới gặp một lần, còn bọn mình ngày nào cũng…” Mặt con thỏ trắng nhỏ càng lúc càng đỏ. “Anh không thấy thế là quá… nhiều sao?”
Nào ngờ Lăng đại công tử bắt đầu tốt bụng chăm chú tính toán giúp nàng. “Anh hỏi em, Ngộ Không với Đông Đông quen nhau bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng gần bốn năm.”
“So với bốn năm của họ, mình quen nhau bao nhiêu năm?”
“Hai mươi hai năm…”
“Sai rồi, là hai mươi hai năm chín tháng! Nếu đổi thành tuần sẽ thành 1092 tuần. Nếu chúng ta cũng bắt chước hai người đó mỗi tuần một lần, nghĩa là tới giờ ít nhất phải làm được 1092 lần rồi chứ, thế mà bây giờ mới có…”
“Thôi thôi không nói nữa!” Tiêu Thỏ vội bịt miệng hắn lại, hai má lại đỏ hồng như đào chín. “Ai lại đi tính như anh chứ?”
“Không tính như anh thì tính như nào?” Con sói nào đó vô cùng ngây thơ vô số tội hỏi lại.
“Hồi xưa… mình đã thành niên đâu…”
“Được rồi, thế thì cứ cho là tính từ lúc em tròn mười sáu tuổi đi, tổng cộng là…”
“Thôi thôi thua anh rồi, quên đi, coi như em chưa nói gì!” Tiêu Thỏ rốt cục đầu hàng.
Lăng Siêu trở mình ôm lấy nàng, khẽ thủ thỉ âu yếm bên tai. “Ừ anh cũng thấy tính toán như thế chả có ý nghĩa gì. Thời gian rảnh rỗi để dành làm bù những lần còn thiếu đó còn có ý nghĩa hơn…”
Không thể không thừa nhận là Lăng đại công tử rất giỏi về môn số học tính toán.
Cứ như thế, một năm qua đi, bận rộn rồi vất vả rồi buồn vui đong đầy, có ngọt ngào cũng có cay đắng. Chớp mắt một cái kỳ thực tập của Tiêu Thỏ cũng tới hồi kết thúc.
Về phía trường học, mọi việc cơ bản là đã hoàn thành, luận văn cũng đã chấm xong, chỉ còn về tham gia lễ tốt nghiệp nữa là hết. Nhưng về chuyện việc làm, lại còn rất nhiều điều cần giải quyết.
Chẳng phải Thỏ Thỏ không tìm được việc, mà ngược lại, nàng không biết rốt cục nên chọn bệnh viện nào để làm việc. Thứ nhất là khoa Y tá trường của nàng vốn nổi tiếng từ lâu, gần tới lúc tốt nghiệp là hằng hà sa số các bệnh viện chạy tới giành giật nhau tuyển người. Lại thêm việc kỳ thực tập của Tiêu Thỏ được chấm điểu tối ưu, thế nên lại càng được ưu tiên. Phải tới vài bệnh viện lớn đang vẫy vẫy mời gọi nàng tới, lựa chọn một hồi, Tiêu Thỏ chọn ra ba bệnh viện cuối cùng để cân nhắc.
Một trong số đó chính là bệnh viện tư nhân Thánh Lãng nơi nàng thực tập hơn một năm qua. Tuy chỉ là bệnh viện tư, nhưng điều kiện vật chất lẫn tinh thần đều là hàng đầu cả nước. Hơn nữa nàng đã trải qua cả kỳ kiến tập lẫn thực tập ở đây, nên đã rất quen thuộc với nó. Bệnh viện thứ hai là một bệnh viện công lập ở thành phố A, tuy không quá nổi tiếng, nhưng lại gần nhà, lại là công lập, thế nên chế độ đãi ngộ này khác đều tương đối tốt, lại thêm ba nàng luôn ủng hộ nàng về làm việc ở quê hương, để dễ dàng qua lại chăm sóc lẫn nhau.
Ngoài hai bệnh viện trên, có một bệnh viện ở miền Bắc nữa, năm nay là lần đầu tiên họ tới tuyển người ở trường của nàng, chấm được không ít sinh viên ưu tú tốt nghiệp, trong đó có cả Tiêu Thỏ. Bệnh viện này không những rất nổi tiếng ở miền Bắc, mà so khắp cả nước cũng là một bệnh viện đứng nhất đứng nhì. Đối với một sinh viên mới ra trường như nàng, có thể làm việc ở một bệnh viện lớn như thế, là chuyện mà mong còn chẳng được. Thế nên tất cả những sinh viên được chọn trúng vô cùng hưng phấn, chỉ còn có Tiêu Thỏ vẫn do dự chưa quyết.
Thật ra Tiêu Thỏ phân vân cũng rất dễ hiểu. Nếu tiếp tục làm ở Thánh Lãng, nghĩa là nàng và Lăng Siêu sẽ ở chung một thành phố, sẽ không phải chia ly cách trở mà gặm nhấm tương tư. Nhưng mà chọn bệnh viện này, khác nào buông tay bỏ qua hoàn toàn hai bệnh viện khác. Bệnh viện thành phố A thì cũng tạm được đi, nhưng mà bệnh viện ở miền Bắc kia quả thật vô cùng hấp dẫn. Thường những bệnh viện có tiếng như thế đều rất khó xin vào, cánh cửa vào đó rất cao không phải ai cũng với tới được. Chỉ có năm nay do có chính sách của Nhà nước nên viện đó mới cử người tới các trường đại học chuyên nghiệp để tuyển dụng đám vừa mới tốt nghiệp. Nếu có thể nắm lấy cơ hội này, tương lai sự nghiệp sẽ có lợi rất lớn.
Cuối cùng Tiêu Thỏ vẫn lắc lư qua lại giữa hai bệnh viện Thánh Lãng và bệnh viện ở miền Bắc kia, chưa thể quyết định gì cả. Mà trong lúc nàng còn đang phân vân này nọ, mấy cô bạn cùng phòng của nàng đều đã dần dần quyết định hướng đi của mình.
Đổng Đông Đông cuối cùng cũng chọn một khu bệnh viện công lập ở quê hương. Tuy điều kiện làm việc không tốt bằng bệnh viện ở thành phố lớn, nhưng mà công việc ổn định, lại có thể phụng dưỡng cha mẹ. Nghê Nhĩ Tư chọn một bệnh viện ở thành phố Z, cũng chính là nơi ba mẹ nàng ta làm việc. Lý do là vì thành tích tốt nghiệp của cô nàng không tốt lắm, vào được đó cũng phải đi cửa sau một chút.
Còn về Hạ Mạt, vốn cha mẹ nàng định sẵn rằng tốt nghiệp xong nàng sẽ lập tức kết hôn với Đào Khiêm. Ai ngờ Đào Khiêm lại bị phụ thân đại nhân điều sang chi nhánh công ty ở Mỹ để làm giám đốc điều hành, phải ba năm mới được về nước. Thế nên Hạ Mạt thản nhiên chọn tiếp tục học lên cao, tranh thủ bồi dưỡng để thi vào khóa Thạc sĩ Pháp y học để bù lại sự nuối tiếc khi thi vào đại học ngày xưa.
Thấy đám chị em ở chung nhau bốn năm giờ người nào cũng có mục tiêu phấn đấu cho riêng mình, lòng Tiêu Thỏ cũng rất mừng. Nhưng đồng thời, nàng cũng càng thêm phân vân mơ hồ với tương lai của chính mình, giữa hai dòng nước biết theo dòng nào.
Trong lúc Tiêu Thỏ còn chưa xác định được ý mình, Đông Đông gọi điện cho nàng.
“Thỏ Thỏ, ra đây liên hoan đi.”
“Được.” Tiêu Thỏ lập tức đồng ý, vội vàng thay quần áo đi ra ngoài.
Tới quán ăn đã hẹn, đám Đông Đông đều đang ngồi ở bàn chờ, thấy Tiêu Thỏ là người cuối cùng tới, lập tức ồn ào đòi nàng tự phạt uống ba chén. Khó có dịp tụ tập, Tiêu Thỏ cũng thoải mái sảng khoái mà dốc ngược ba chén.
Thấy thế, mấy cô gái kia càng không thể ngồi không. Thế là ta mời mi mi mời nó nó mời ta loạn xạ cả lên, vừa uống ăn cơm vừa nói nói cười cười ôn lại những kỷ niệm suốt bốn năm qua. Nói tới chỗ vui vẻ, ai nấy đều cười ha hả không dứt. Nhưng nói tới chuyện buồn, vài cô đều không nén được mà buồn theo. Mà Nghê Nhĩ Tư vốn đa sầu đa cảm nhất chính là người đầu tiên rơi lệ.
Nàng ta vừa khóc, Tiêu Thỏ cũng hết nhịn nổi, lôi khăn tay ra lau mắt liên tục, lau lau một hồi thì hai con mắt liền đỏ ửng lên, quả thật chả khác gì một chú thỏ trắng nhỏ.
Ngay đến cả Hạ Mạt ngày thường vốn lạnh lùng khô khan, hôm nay cũng hơi hơi đỏ vành mắt, không ngừng uống nước để ổn định tâm trạng.
“Thôi đừng nói những chuyện buồn bã như thế nữa. Lâu lắm mới có buổi tụ tập thế này, nói chuyện gì vui vẻ đi!” Đông Đông lên tiếng.
Tiêu Thỏ lập tức hùa theo. “Đúng thế đúng thế, không nói chuyện bây giờ nữa, nói chuyện tương lai đi!” Thế là mọi người đều tán thành nhiệt liệt.
Nghê Nhĩ Tư vừa lau nước mắt vừa nhìn Đông Đông. “Đông Đông, mi mà về quê làm việc, vậy Ngộ Không sư huynh biết làm sao? Hai người cứ thế mà chịu ở xa nhau à?”
“Ta với anh ấy ư?” Đông Đông mỉm cười. “Bọn ta chia tay rồi.”
“Cái gì?” Tiêu Thỏ sửng sốt. “Hai người chia tay? Khi nào?”
“Đừng có lo lắng khẩn trương thế chứ!” Đông Đông cười. “Chắc khoảng tháng trước, bọn ta có nói chuyện với nhau, nghĩ đến chuyện từ rày ở xa nhau, cơ hội có thể tiếp tục yêu đương thật sự quá nhỏ. Ba mẹ ta chắc chắn không đồng ý cho ta lấy chồng tỉnh khác. Mà nhà anh ấy cũng chỉ có con trai duy nhất, càng không chịu cho con trai ở rể. Thế nên…” Đông Đông cúi mặt. “Thế nên cứ như vậy dây dưa không ngớt rồi lạnh nhạt dần, chi bằng chia tay ngay khi mọi chuyện còn đang ở thời điểm đẹp đẽ nhất, để ai nấy cũng đều giữ được hồi ức tốt đẹp về nhau.”
Nghe Đông Đông nói thế, ba người còn lại chỉ biết im lặng. Quả thật, chia tay nhau đúng ngày tốt nghiệp vốn không phải chuyện xa lạ gì. Nhiều người vì gần gũi nhau trong lúc học đại học, bị nhau hấp dẫn để rồi đến với nhau. Nhưng rồi tới khi tốt nghiệp thật sự, trước mặt không chỉ có tình cảm là quan trọng, mà còn rất nhiều vấn đề thực tế khác đều cần phải đưa lên bàn cân so sánh. Do đó không ít cặp đôi dần dần tình cảm thay đổi nhạt phai, cuối cùng đành chia tay trong buồn bã hận thù, chi bằng như Đông Đông và Ngộ Không sư huynh, sớm biết không thể tiếp tục yêu nhau liền nhanh chóng chia tay, còn hơn là để lâu người nọ sẽ oán hận người kia cả đời rất nhiều.
“Thật ra…” Nghê Nhĩ Tư lên tiếng. “Tháng trước ta cũng có chuyện này. Các mi cũng biết kết quả học của ta không tốt, khó mà tìm được chỗ làm tử tế. Ba mẹ ta biết thế nên muốn ta vào làm chung bệnh viện với họ, nhưng lại không thể không nể mặt ban lãnh đạo mà không lễ lạt này kia… Ta… càng nghĩ càng khó chịu.”
“Tư Tư, đừng nghĩ nhiều quá. Được làm ở bệnh viện tốt vẫn hơn, ba mẹ mi cũng muốn tốt cho mi thôi.” Đông Đông an ủi nàng.
“Nhưng mà ta rất không muốn họ vẽ đường sẵn xếp đặt sẵn cho ta. Cứ tưởng mình học bốn năm rồi, rốt cục cũng vẫn phải dựa dẫm vào bố mẹ mới có việc làm, ta thấy mình vẫn là vô dụng…”
“Xếp đặt công việc cho mi, vẫn còn hơn là xếp đặt bắt mi lấy chồng, có cái gì mà buồn với lo?” Hạ Mạt nãy giờ vốn im lặng bỗng lên tiếng.
“Đúng rồi Tiểu Hạ à, Đào thiếu gia nhà mi sao tự dưng lại muốn đi Mỹ? Trước giờ có nghe mi nói gì đâu?” Giờ hai cô bạn còn lại trong phòng cũng đã biết chuyện của Hạ Mạt, đương nhiên cũng đã gặp mặt vị Đào Khiêm nổi tiếng kiên nhẫn kia.
“Bọn mi hỏi Thỏ Thỏ ấy!” Hạ Mạt ném vấn đề sang cho Tiêu Thỏ.
“Không phải chứ, Thỏ Thỏ, mi biết cái gì sao,”
Tiêu Thỏ hơi hơi xấu hổ, quả là nàng có biết chút ít chi tiết. Chung quy cũng tại tính tình Hạ Mạt lạnh lùng, không chịu chấp nhận Đào Khiêm. Thế nên Đào thiếu gia cứ gặp phải vấn đề tình cảm nào là lại lôi cô bác sĩ tâm lý là nàng ra mà than vãn kể lể, lại còn mấy lần gọi điện đánh thức nàng lúc giữa đêm, khiến Lăng đại công tử nổi khùng tí nữa thì ném điện thoại di động của nàng đi. Có lần hắn đã thật sự nổi cáu cướp lấy điện thoại của nàng mà hét toáng lên. “Anh có việc riêng, bộ chúng tôi không có việc riêng chắc? Về sau lúc nào chúng tôi đang bận việc riêng, cấm anh gọi tới làm phiền!”
Rốt cục chỉ có Tiêu Thỏ bị hại, về sau bị Đào Khiêm cười nhạo lâu thật là lâu. Anh ta có gọi cho nàng, câu đầu tiên luôn là. “Người đẹp, hôm nay em đã làm ‘việc riêng’ chưa thế?”
Tiêu Thỏ không biết nói gì.
“Thật ra Đào Khiêm anh ấy vẫn lo Tiểu Hạ không muốn kết hôn sớm quá, nên mới chủ động yêu cầu ba anh ấy phân công mình sang Mỹ làm việc…”
Tiêu Thỏ vừa nói dứt, Đông Đông và Nghê Nhĩ Tư đều sững sờ. “Không phải chứ? Đào thiếu gia đã chấp nhận số phận rồi sao?”
“Sai rồi, là si tình! Không ngờ anh ta có thể vì người con gái mình yêu mà chấp nhận chờ tới ba năm như vậy!”
“Đúng thế nha! Tiểu Hạ, mi thật sự nỡ lòng để một người đàn ông tốt thế chờ mi ba năm sao? Nhỡ người ta bị một cô nàng người Mỹ nào đó chiếm mất thì làm thế nào?”
Hai người cứ thế tung qua hứng lại, Hạ Mạt bắt đầu hết nhịn nổi. “Càng tốt, anh ta ở lại Mỹ luôn đừng về cho rồi, đỡ phải nhìn thấy bản mặt đáng ghét của anh ta!”
Hạ Mạt thật sự nghĩ thế sao? Tiêu Thỏ ngồi cạnh không nói gì, trong đầu hiện lên mẩu tin nhắn mà Đào Khiêm gửi cho mình ở sân bay hôm đó. “Đối với người khác, anh chưa bao giờ là người có tính kiên nhẫn. Nhưng đối với cô ấy, nếu anh đã chờ được mười năm, chờ thêm ba năm nữa thì đã làm sao?”
Hóa ra, ngay từ khi hai người còn tuổi thơ ngây, hạt giống tình yêu đã sớm lén lút nảy mầm trong lòng anh ta mất rồi.
Khi Thỏ Thỏ đưa tin nhắn này cho Hạ Mạt nhìn, nàng vẫn nhớ rõ ánh mắt kỳ lạ của Hạ Mạt, ánh mắt ấy bốn năm nay dù sống chung một phòng nhưng chưa bao giờ nhìn thấy. Có lẽ, không chỉ có trong lòng Đào Khiêm, mà cả trong lòng Hạ Mạt, hạt giống đó cũng đã lên mầm lúc nào không biết, chỉ là cô ấy chưa từng phát hiện ra…
Hôm đó, bốn cô gái hàn huyên tâm sự rất lâu, từ ngày khai giảng mới gặp, cho tới những lớp học những tiết thực hành, rồi thì các thày cô giáo đã dạy họ, rồi thì những việc đã trải qua… Bốn năm sống chung, từng mẩu từng mẩu ký ức dù vui dù buồn đều được nhớ lại, rõ rệt như mới hôm qua, và rồi trong cuộc đời sắp tới chúng sẽ được cất giữ nâng niu trong một bảo tàng đẹp đẽ không có gì xóa đi nổi.
Tiêu Thỏ uống rất nhiều rượu, nhưng khác với lần liên hoan tốt nghiệp của Lăng Siêu, lần này nàng là cam tâm tình nguyện mà uống. Bởi có nhiều khi, tình bạn cũng chẳng khác gì tình yêu, kìm nén quá nhiều rồi sẽ có lúc không tài nào kiềm chế nổi nữa.
Không chỉ có nàng, đám Hạ Mạt Đông Đông cũng uống không ít rượu. Mãi tới khi tối mịt, bốn người mới lưu luyến không thôi đứng dậy tính tiền. Mà Lăng Siêu cũng gọi điện đúng lúc đó.
“Xong chưa em? Anh chờ ở dưới cửa.”
Tiêu Thỏ uống đã có chút say, đầu óc hơi quay cuồng, mơ mơ màng màng ừ hử một tiếng.
“Em uống say đấy à?” Lăng Siêu hỏi.
“Ừm…”
“Em chờ chút, anh lên đón em!”
[1] Lolita vốn là tên một tiểu thuyết của một tác giả người Nga, viết bằng tiếng Anh, xuất bản ở Pháp năm 1955 và rồi được chính tác giả dịch ra tiếng Nga rồi xuất bản ở Mỹ năm 1957. Nội dung tác phẩm rất gây tranh cãi, vì nó nói về xu hướng tình dục lệch lạc của một người đàn ông với một cô bé gái mười hai tuổi có biệt danh là Lolita. Về sau, từ Lolita được dùng để chỉ các cô gái trẻ, các bé gái sớm phát triển về giới tính hoặc phong cách ăn mặc theo kiểu trẻ con (con gái). Ở đây chúng chỉ được dùng để chỉ các bé gái dễ thương.
Còn Shota hay đầy đủ hơn là Shotakon (hoặc Shotacon) là từ tiếng Nhật, vốn là từ tiếng lóng của Nhật để chỉ việc ai đó bị hấp dẫn (về giới tính) bởi các bé trai, hoặc người bị hấp dẫn giới tính bởi các bé trai (một sự lệch lạc tình dục). Nhưng ngoài ra, nó còn là từ để chỉ một trào lưu truyện tranh và hoạt hình của Nhật mà trong đó các bé trai được vẽ/miêu tả theo một cách rất gợi tình và quyến rũ, nhưng có tính cách ngây thơ, hiền lành, dễ bị dụ dỗ và bắt nạt. Nguồn gốc từ Shotakon lấy từ tên nhân vật Shotaro trong truyện Tetsujin 28-go. Từ tương đương nhưng dành cho các bé gái là Lolicon. Ở đây Shota chỉ được dùng để chỉ các cậu bé trai xinh xắn dễ thương.
***