Bạn đang đọc Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang – Chương 39
Chương 37
Gần đây Tiêu Thỏ cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận tại sao ngày hôm ấy lại đồng ý đi xem Lăng Siêu chơi bóng rổ cơ chứ. Xem thì xem thôi, cớ sao hắn lại còn phải mang nàng ra giới thiệu khắp bạn bè trong đội bóng làm gì.
Do đó, tình huống hôm đầu tiên đi xem đánh bóng là như sau.
“Sư muội ơi, đội cổ vũ Pom-pom girl còn thiếu người, hay là em tới tham gia đi?” (1)
“Sư muội à, nghe nói khoa Y tá rất nhiều mỹ nữ, hay là em giới thiệu cho bọn anh làm quen với?”
“Sư muội ới ời, tuần sau đội bóng rổ có buổi tụ tập ăn uống, em cũng đến nha!”
……
Rõ ràng chỉ là đi xem chơi bóng, tại sao lại có cảm giác như là đi ra mắt người thân thế cơ chứ?
Đến cuối cùng, ngay cả huấn luyện viên đội bóng rổ cũng mở miệng. “Lăng Siêu, nước phù sa không nên để tưới ruộng người khác (2), tôi thấy vị trí quản lý của đội bóng rổ hay là để bạn gái cậu làm luôn cho rồi!”
Thế là…
Nghĩ tới đây, Tiêu Thỏ quả thật chỉ muốn đập đầu vào mặt bàn chết lập tức.
“Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ!” May mà Đổng Đông Đông vừa kịp lay tỉnh nàng. “Sao ta cảm thấy như mi có vẻ muốn đập đầu vào bàn thế hả?”
“Thật thế sao?” Tiêu Thỏ toát mồ hôi lạnh.
Kết quả: ba người còn lại gật đầu khẳng định mãnh liệt: có a!
“Dạo này nhà mi trông thật bất ổn đó nha!” Đổng Đông Đông nheo nheo con mắt cẩn thận soi nàng.
“Không… không phải…”
“Uầy, hay là cái việc đó đó đó… dạo này… không hợp nhau?” (oạch!)
Đông Đông à, từ hồi nhà ngươi làm bạn gái Ngộ Không, càng lúc càng dâm tà nha! T___T
Trong bầu không khí sặc mùi bức cung tra hỏi như thế, Tiêu Thỏ vẫn là cầm túi sách vở, quyết định ‘tẩu vi thượng sách’.
“Hết giờ học, ta còn phải đi tham gia hoạt động của đội bóng rổ, ta đi trước nha!’ Lời chưa dứt, hai chân cũng đã phóng như bay chạy trốn ra ngoài.
Sau lưng, ba cái đầu nhìn nhau, lắc đầu thở dài.
Nghê Nhĩ Tư: “Chả trách người ta vẫn nói, con gái khi yêu thần kinh đều có vấn đề (ha ha ha), xem ra vấn đề lớn a…”
Đổng Đông Đông: “Chắc là không hòa hợp, nhất định là không hòa hợp chăn gối mà!” (ack ack)
Hạ Mạt tiện tay vớ giấy bút ghi chép lại: Thường xuyên ‘quan hệ’ đối với phía nữ có sự ảnh hưởng lớn tới đầu óc suy nghĩ. (T____T khóc thay Tiêu Thỏ)
“Ắt xì!” Tiêu Thỏ đang chạy ra ngoài khu nhà học liền nhảy mũi một cái thật mạnh, thiếu chút nữa trượt chân ngã vào bãi cỏ.
Nàng chạy một mạch tới khu nhà tập, đội bóng sắp bắt đầu tập rồi.
Đội bóng rổ trường Z là một đội hạng A trong đám đội sinh viên, lịch sử tồn tại cũng lâu đời như bản thân ngôi trường. Từ khi đội bóng đội Z được thành lập, đã đại diện cho trường tham gia vô số giải đấu lớn nhỏ, và dĩ nhiên là thắng lợi mang về không ít vinh quang. Năm nào, đội bóng được bồi dưỡng cấp cao này đều được liên hiệp bóng rổ các trường đại học của cả nước coi là đội bóng xuất sắc, chỉ nói vài năm gần đây cũng đã liên tục giữ chức quán quân ba lần, được giới truyền thông xưng tụng là ‘Đội bóng Vàng’.
Làm quản lý của ‘Đội bóng Vàng’ này, tuy chỉ là một trong số các quản lý, nhưng áp lực dồn lên Tiêu Thỏ đã không cần nói cũng có thể hiểu được. Không những mỗi ngày đều phải tới đội bóng, làm tốt công tác hậu cần, lại còn phải phụ trách làm bản quan sát ghi chép về Lăng Siêu, mỗi lần họ tập bóng đều phải lấy máy ảnh số chụp lại các động tác tốt hay xấu của hắn… đúng thế, đây chính là nỗi buồn thảm lớn nhất của Tiêu Thỏ. (Ha ha, bị quản lý gắt gao thế không buồn mới lạ…)
Vất vả lắm mới lên đại học, sao nàng vẫn có cảm giác mình đang làm các việc của ‘con dâu nuôi’ nhỉ? (Còn cảm giác gì nữa, chính là làm ‘con dâu nuôi’ mà, hóa ra ý đồ bé Siêu khi bảo Thỏ Thỏ đi xem đánh bóng rổ là đây, chắc phím trước hết với huấn luyện viên rồi a =)) )
Nàng càng nghĩ càng thấy uể oải ngán ngẩm. Bỗng dưng một quả cầu lao thẳng tới nàng, theo bản năng nàng thò tay chụp lấy ôm vào lòng, nhìn qua thì thấy Lăng Siêu chính là đang nhướng mắt nhìn mình.
“Anh đừng có làm người khác giật mình thế được không? Em đang mải suy nghĩ nha!” Tiêu Thỏ bực bội ném quả bóng lại cho hắn.
“Nghĩ gì thế?” Hắn hỏi.
Oạch, không thể nói là nghĩ tới chuyện ‘con dâu’ được rồi. Thế là nàng thốt ra một câu nói dối mặt không đỏ tim không đập loạn. “Nghĩ đề Hóa.”
“Kỹ thuật nói dối của em ngày càng tăng nhỉ?” Lăng Siêu nhặt quả bóng lên nhìn nàng.
Dĩ nhiên rồi, suốt ngày ở chung với anh, người da mặt mỏng tới mấy cũng có thể luyện thành da tường đồng vách sắt a! Tiêu Thỏ tuy còn chưa đạt tới trình độ tường đồng vách sắt ấy, có điều cũng đủ hơn trước rất nhiều, giờ nàng không dễ thẹn thùng xấu hổ hơn rồi.
“Đấu bóng rổ với anh đi.” Hắn lại ném bóng về phía nàng. “Em thua phải nói thật cho anh biết vừa nghĩ cái gì.” (Bá đạo quá đi… >___< Cơ mà ta thích :”>)
“Thế không công bằng!” Tiêu Thỏ kháng nghị, đấu võ còn may ra, chứ đấu bóng rổ… nàng chắc chắn không phải đối thủ của hắn a.
“Trong mười phút, em chỉ cần ném vào lưới được một quả liền tính là em thắng.”
Một quả vào lưới sao? Tiêu Thỏ có chút dao động. “Mười lăm phút đi?” Bắt đầu mặc cả.
“Không thành vấn đề!” Lăng đại công tử sảng khoái trả lời.
Từ mười phút lên mười lăm phút, Tiêu Thỏ cảm thấy nàng mặc cả có lời nha. Có điều nàng đã quên mất một điều… mười lăm phút chứ mười lăm giờ thì với trình độ của nàng, dù nàng lấy đầu làm bóng, Lăng Siêu cũng khó mà thua được.
Thời gian tập của đội bóng chính thức bắt đầu lúc 4 giờ chiều, do Tiêu Thỏ tan học lập tức chạy tới, nên giờ sân bóng cũng chả có mấy người.
Hai người cùng xuống sân bóng, do Tiêu Thỏ từng học võ, cũng có tham gia vài khóa học đánh bóng rổ nên thật ra đánh cũng không tệ. Vài lần nàng cũng đã có thể bứt phá tới gần cột bóng, nhưng vẫn là không có cơ hội nào ra tay. Cuối cùng nàng hiểu ra, mình mới cao có một mét sáu lăm, còn cái gã Lăng Siêu chết dẫm này không biết ăn gì mà lớn thế, đã một mét tám hai rồi, cấp bậc của hai người chênh lệch quá xa, nàng còn ngu ngốc nhận lời đấu bóng rổ với hắn làm gì cơ chứ?
Tiêu Thỏ phát hiện nàng lại một lần nữa rơi vào bẫy của ai đó rồi. T___T
Đã sắp hết giờ, Tiêu Thỏ vẫn chưa ném được quả nào, nàng liền oải. “Anh vẫn không công bằng.”
“Không công bằng chỗ nào?”
“Ít nhất anh phải chấp em xe mã pháo chứ?” Đấy là ‘mật ngữ’ giữa hai người bọn họ. Trước kia mỗi lần chơi cờ tướng, lần nào Tiêu Thỏ cũng thua, sau đó Lăng Siêu chấp nhận bỏ ba quân Xe, Mã, Pháo của mình, xem như công bằng. Đương nhiên, trong điều kiện ‘công bằng’ đó, Tiêu Thỏ vẫn tiếp tục thua, lại là chuyện khác.
“Được rồi.” Lăng Siêu gật đầu. “Em chỉ cần ném bóng chạm vào cái bảng màu xanh kia là thắng.” (3)
Thế này quả là không thể ‘công bằng’ hơn được nữa rồi, do đó vài phút cuối cùng, Tiêu Thỏ nắm đúng cơ hội liền ném thẳng vào cái bảng xanh ấy, cố ném nhiều lần, hẳn cũng phải có một lần trúng chứ.
Đáng tiếc là…
Một cánh én không thể làm nên mùa xuân được. (4)
Đến vài giây cuối, Tiêu Thỏ ném bóng ào ào vẫn không có quả nào chạm vào tới tấm bảng màu xanh đó cả. Mắt thấy sắp hết thời gian, lòng nàng liền chùng xuống, mặc kệ ba bảy hai mốt liền ném đại. Tiếc là nàng dùng sức quá mạnh nên lao thẳng vào người Lăng Siêu đang chắn trước mặt, tuy là bóng cuối cùng cũng chạm vào cái bảng màu xanh, nhưng hai người bọn họ cũng ngã lăn đùng ra đất. (Còn tưởng nàng Thỏ ném được vào rổ chứ hóa ra vẫn là ném chạm vào bảng à =)) )
“Hoan hô! Em thắng rồi!” Tiêu Thỏ khoái chí hét ầm lên.
“Ừh, em thắng.” Lăng Siêu khẽ nhếch mép.
Cái nụ cười nửa miệng gian xảo đó vô tình nhắc nhở cho Tiêu Thỏ nhớ, rằng hiện giờ nàng đang nằm TRÊN người Lăng Siêu trong một tư thế vô cùng bất nhã (đậu hũ a đậu hũ), mà thảm nhất là, đám thành viên còn lại của đội bóng đã bắt đầu lục tục bước vào sân. Nàng còn chưa kịp chống tay ngồi lên khỏi thì đã có kẻ gào ầm lên.
Thành viên Giáp vẻ mặt mờ ám. “Siêu ca, anh bất mãn tới mức không kiềm chế được tới vậy cơ à?”
Thành viên Ất cười gian xảo. “Có cần tớ lau sạch sân bóng cho hai người sau đó không?” (Híc!)
Thành viên Bính che mắt. “Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy a…”
Huấn luyện viên bước tới, thấy đám quần chúng xem trò hay liền rống lên. “Hai cô cậu mau mau biến ra khỏi sân bóng cho tôi nhờ, chỗ này chỉ dành cho người có nhu cầu chơi bóng rổ thôi a!”
Tiêu Thỏ: “……”
Sự việc này về sau nghe nói trởi thành một câu chuyện diễm tình lan truyền trong trường đại học Z, mỗi đời huấn luyện viên đều đưa ra lời răn dạy với các cầu thủ đắc ý nhất của mình rằng: Phải học tập họ, cố gắng làm sao để Đấu trường Tình trường đều mỹ mãn, hai tay như nhau, ba chân như nhau! (5) Đương nhiên, chuyện này là chuyện mãi về sau.
Tối hôm đó khi Tiêu Thỏ quay về phòng, công lao vất vả luyện da mặt cho dày bấy lâu của Tiêu Thỏ liền đổ xuống sông xuống biển cả, mặt nàng lại đỏ bừng như Quan Công.
“Thỏ Thỏ, sao mi về muộn thế? Mà sắc mặt sao lại xấu thế này, bị sốt đấy à?” Nghê Nhĩ Tư quan tâm hỏi han. Có điều bình thường nàng ta nói năng đều dùng biện pháp tu từ ‘nói một thành hai, nói trắng thành đen’, giờ ngay câu hỏi bình thường nhất cũng bị suy diễn thành chuyện khác, khiến cho độ ‘sốt’ của Tiêu Thỏ lại cao thêm mấy bậc.
“Không sao hết!” Nàng buồn bã ném túi sách vở lên bàn.
Nghê Nhĩ Tư cũng không để ý nhiều, chỉ nhắc nhở. “Vậy mi mau đi làm bài Hóa đi, Tiểu ma nữ vừa thông báo xong, là mai phải nộp bài tập đó.
‘Tiểu ma nữ’ là tên ‘thân mật’ của cô giáo dạy môn Hóa Dược của các nàng, dáng vẻ thướt tha lả lướt, lại là một nhân vật vô cùng lợi hại, thường xuyên làm ra không ít quyết định khiến dân tình không biết đường nào mà lần. Ví dụ như tối nay, cô ấy dùng một cú điện thoại, nhắn hết đám học sinh rằng sáng mai tám giờ phải nộp bài tập về nhà, nếu không thì cứ việc xơi trứng ngỗng đi nhé.
Gì mà ‘Tiểu ma nữ’ chứ, là ‘Đại ma đầu’ thì có!
Than thở một lúc, Tiêu Thỏ bắt tay vào tìm sách Hóa, tìm một hồi nàng mới tá hỏa… Lúc chiều chạy vội khỏi lớp học tới sân bóng, nên… nàng quên sách ở lớp rồi!
Lúc Tiêu Thỏ chạy tới lớp học đã là chín giờ tối, cả khu nhà học vắng tanh không bóng người. Nàng nhanh chóng tìm thấy cuốn sách môn Hóa để quên ở chỗ của mình, lại còn tiện tay tìm thấy cái cốc của Đổng Đông Đông, còn có cái ô của Nghê Nhĩ Tư, còn có… máy tính xách tay của Hạ Mạt…
Lát nữa về phòng ngủ, phải đề nghị Hạ Mạt nghiên cứu hiện tượng trí nhớ ngắn hạn của đám sinh viên mới được. Tiêu Thỏ tay ôm một đống thứ, vừa đi vừa miên man suy nghĩ, đi tới gần cầu thang bỗng dưng có tiếng nói chuyện của một nam một nữ hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Do đèn cầu thang không bật, Tiêu Thỏ nhìn không rõ đó là người nào, chỉ thoáng thấy cô gái kia hình như đang khóc.
“Anh cho em thêm một cơ hội nữa đi? Em xin anh mà…” Cô gái kia giọng thổn thức van vỉ.
Trong bóng tối, tiếng người con trai lạnh lùng không buông. “Chúng ta đã hết rồi.”
“Đừng đối xử với em như thế mà, em xin anh! Đừng như vậy…”
“Hừ!” Người con trai kia hừ lạnh lẽo. “Sao cô không nghĩ hồi trứơc đã đối xử với tôi ra sao?”
Tiếng khóc của cô gái lại nức nở vang lên, lặp đi lặp lại. “Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi…”
Cô gái này quả là có chút cứng đầu nhỉ, người ta đã không cần mình, cần gì cứ phải cố sống cố chết quấn lấy người ta chứ? Có điều gã con trai này có lẽ cũng không phải hạng tốt lành gì cho cam, người ta đã van vỉ hắn thiết tha tới thế mà hắn còn bình tĩnh lạnh lùng nói chuyện được. Chỉ mới tưởng tượng một lúc, Tiêu Thỏ bất chợt cảm thấy bản thân thật đáng chán, tự dưng lại đi nghe lén hai cái người chẳng ra sao kia nói chuyện với nhau, quả nhiên là bị cô nàng bà tám Đổng Đông Đông làm lây bệnh rồi.
Thế là nàng chuẩn bị đi đường vòng để xuống dưới nhà. Vừa bước vài bước, khóe mắt lại liếc thấy hai cái bóng trong đêm kia, theo ánh trăng mờ chiếu, nàng có thể nhìn thấy cô gái kia đang cố chủ động muốn hôn gã con trai.
“Cút ngay!” Giọng nói không chút tình cảm, tay mạnh mẽ đẩy, không chút lưu tình hất cô gái kia ngã ngồi trên đất.
Tiêu Thỏ lập tức phát hỏa.
Chuỵên tình cảm của người khác nàng vốn không muốn tham gia, nhưng loại đàn ông đi xuống tay với con gái như thế này, khiến một kẻ có tinh thần thượng võ hấp thụ tinh hoa võ thuật Trung Quốc như nàng làm sao mà chịu nổi?
“Dừng tay!”
Ngọn đèn bừng sáng chiếu rõ cả bậc cầu thang. Gương mặt đẫm nước mắt của cô gái kia như đâm thẳng vào mắt Tiêu Thỏ, nàng bước lên, để đống đồ trong tay xuống đất, rồi không sợ hãi gì mà chắn giữa hai ngừơi đó, lạnh lùng thốt. “Anh sao có thể đẩy một nữ sinh yếu ớt như vậy hả? Anh có phải nam nhi không thế?” Lời vừa dứt, nàng lại đau đầu phát hiện ra, quả là oan gia ngõ hẹp a.
Gã con trai máu lạnh ấy, lại chính là Giang Hồ!
“Lại là cô em sao?” Mắt Giang Hồ chợt long lên, lần này anh ta cũng như lúc ở quán bar, không đeo kính, nên ánh mắt lạnh lùng càng rõ rệt hơn, so với lần đầu gặp gỡ như thể hai người khác nhau vậy.
Hóa ra đây chính là cái gọi là kẻ hai mặt. Tiêu Thỏ giờ đã có thể nhìn rõ bản chất của kẻ này, lại thêm cô gái vừa bị đẩy ngã còn không phải người hôn hít tán tỉnh với hắn ở quán bar hôm nọ nữa, cái loại con trai bắt cá mấy tay, đùa giỡn tình cảm người khác như thế này, thật sự là nàng ghét nhất trần đời!
Nàng định há mồm mắng hắn, ai dè lời còn chưa ra khỏi miệng, cô gái phía sau nàng lại mắng nàng trước. “Ai khiến cô xen vào chuyện của người khác!”
Không lẽ đây là việc ‘làm ơn mắc óan’ mà hay được nhắc tới sao? Nàng còn chưa trải qua tình huống như vậy bao giờ, chỉ biết ngẩn cả người, chờ lúc phản ứng, thì cô gái mặt đẫm lệ kia đã đứng lên chạy khỏi đó mất rồi.
“Đây là lần cuối cùng!” Trước khi đi, cô ấy còn quay mặt lại, trong đôi mắt rưng rưng kia hiện lên một vẻ quyết tâm, khiến khuôn mặt toát lên một vẻ đẹp phi thường.
Đây rốt cục là cái dạng tình cảm gì, mà có thể khiến cho một cô gái cầu xin van vỉ một người con trai như thế chứ? Tiêu Thỏ ngạc nhiên, cũng chậm rãi quay đi, có điều đúng khoảnh khắc ấy ánh mắt lại lướt qua một vẻ cô đơn lạc mịch trên mặt Giang Hồ.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu Tiêu Thỏ tự dưng hiện lên một ý nghĩ. Thật ra, anh ta cũng là… không nỡ phải không?
Có điều ý nghĩ này nhanh chóng bị ánh mắt tiếp theo của anh ta đánh cho tơi bời. Giang Hồ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt vô cùng không tốt. Thế nên mới nói, làm người không nên làm điều gì khi xúc động a, nếu không sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm, như hiện giờ chẳng hạn.
Tiêu Thỏ bất giác lùi lại từng bước. “Chuyện này… ờ… em thật ra là đi mua tương thôi…” (Ack ack…)
Đôi mắt đen sắc lẻm kia cũng không nhượng bộ vì câu đánh trống lảng của nàng mà giảm đi độ lạnh lùng chút nào, lại còn tiến lại gần nàng, từng bước, từng bước một.
Lúc này, trốn là cách tốt nhất.
Tiêu Thỏ không hổ là người đã luyện võ vài năm, nhanh chóng xoay người, chưa kịp chờ Giang Hồ phản ứng, nàng đã biến mất sau khúc quanh.
Chạy một đường về tới phòng ngủ, tim nàng vẫn còn đập mạnh mẽ vì khẩn trương.
Nghê Nhĩ Tư đang đắp mặt nạ dưa chuột bước ra khỏi phòng tắm, hai người liền đụng vào nhau, đều bị người kia dọa cho hết hồn.
“Tư Tư, mi định nhát ma ta đấy hả?” Tiêu Thỏ áp tay lên ngực, mặt trắng bệch.
“Ta cũng bị mi dọa chứ bộ? Hiện giờ dưa chuột lên giá, quý lắm nha!” Trên mặt Nghê Nhĩ Tư có vài lát dưa chuột rơi xuống khiến cô bé đau lòng không thôi. “Mi không phải đi lấy sách Hóa sao? Còn chạy như ma đuổi sau lưng thế làm gì? Bị chó đuổi hả?”
“Ta không phải bị chó đuổi, mà là…” Tiêu Thỏ đang nói tự dưng ngưng bặt, một lát sau nàng đấm ngực dậm chân gào khóc. “Chết rồi, ta làm mất sách Hóa rồi!” (Còn đống ô, cốc chén, thêm máy tính của đám bạn cùng phòng nữa =.=)
***
Chú thích:
(1) Đội Pom-Pom girl: ai hay xem phim kiểu High school musical thì biết nhỉ: là một đội các em gái cổ vũ đội bóng (rổ hay bóng đá hay gì cũng được), chuyên phụ trách việc cổ vũ trong trận đấu, ăn mặc mát mẻ, tay cầm hai cục pom-pom (cục bông bông), nhảy múa tạo hình rất đẹp. Lâu lâu còn có cuộc thi đội pom pom girl nào nhảy đẹp nhất nữa…
(2) Nguyên văn: Phì thuỷ bất lưu ngoại nhân điền: ý cũng gần gần như Trâu ta ăn cỏ làng ta, hay là Ta về ta tắm ao ta ấy, đại loại là người trong một nhóm phải dính lấy nhau, không nên để cho người ngoài hưởng lợi, nói về quần thể làng xã chẳng hạn, thì trai làng phải lấy gái làng, cấm mon men sang làng khác kẻo… mất giống
(3) Là cái bảng có dính với cái rổ á! LV chưa bao giờ ném bóng chạm được vào cái bảng í nha T____T
(4) Nguyên văn là: Tiêu Thỏ bày biện một bàn trà, nhưng không thể chỉ dùng một chén trà là đủ, ý tương đương với câu Một cánh én không làm nên mùa xuân hay Một cây không làm nên khu rừng vậy.
(5) Nguyên văn vốn là Hai tay đều phải bắt bóng giỏi (cả bóng thật lẫn ‘bóng’ trên ngực T___T), hai tay đều phải cứng rắn dẻo dai (ơ…), cơ mà, LV nhớ bài hát chế Sơn Tinh Thủy Tinh (rất vui nhưng cũng rất tục) có câu ‘hai tay như nhau, ba chân như nhau’ cũng… na ná ý tưởng này nên cho vào.