Đọc truyện Con Thần Thú Ngu Ngốc Cút Ngay! FULL – Chương 46: Tả Hữu Hộ Pháp
Ầm ầm ầm
Hai người vừa bước ra khỏi cửa hang, hang động liền bắt đầu đổ nát, trong thoáng chốc nơi đây chỉ có vài tảng đá xếp lộn xộn lên nhau, nếu không phải bọn họ vừa từ đó ra có lẽ cũng không tin rằng nơi này từng là nơi chứa thần khí.
Bạch Ly lạnh nhạt liếc qua đống đá, tiếp đó liền quay sang bán manh với thanh niên tuấn mỹ bên cạnh: “Quân Quân, bây giờ chúng ta đi đâu nha ~”
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, lấy được Song Hồn Liên Nhẫn rồi, vậy tiếp theo là.
.
.
.
.biển Đông Hải ?
Nhắc đến Song Hồn Liên Nhẫn, Mạc Ảnh Quân cầm lấy quả cầu thủy tinh có hai chiếc nhẫn nhỏ bên trong, nghiêm túc quan sát.
Tên thanh niên canh giữ bí cảnh nói rằng nhỏ máu cả hai người vào, tự khắc biết được tác dụng của nó.
“Tiểu Bạch.”
“Dạ ?” Con mèo nhỏ hơi nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt mờ mịt nhìn Mạc Ảnh Quân.
Mạc Ảnh Quân sửng sốt: “Khụ, đưa tay ta mượn.” Thật đáng yêu !
Bạch Ly lập tức giơ hai tay lên trước mắt Mạc Ảnh Quân, nét mặt hiện rõ sự vui vẻ.
“Một tay thôi.” Thanh niên bất đắc dĩ.
“Nha.” Hạ một tay xuống, tay kia vẫn giơ lên, trong con ngươi hiện rõ sự tò mò.
Mạc Ảnh Quân cầm lấy bàn tay thiếu niên đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn xuống một đầu ngón tay.
“A ~” Tiểu Bạch giật mình, tiếng rên rỉ từ miệng toát ra.
Thân thể Mạc Ảnh Quân cứng ngắc, gân xanh trên trán giật giật, âm thanh gợi cảm tiêu hồn này là sao, bọn họ nhưng là vừa quan hệ tình cảm xong a, bây giờ vẫn có chút di chứng đó !
Bạch Ly ngượng ngùng nhìn hắn, thế nhưng trong mắt là tràn đầy chờ mong cùng chưa thỏa mãn, Quân Quân muốn làm ta không ?
Mạc Ảnh Quân đang định giơ ngón tay của bản thân lên cắn xuống, liền bị thiếu niên tức tốc cầm lấy cho vào miệng mình, rất là gợi tình cắn xong còn liếm liếm mấy cái, ánh mắt ngước lên vô cùng ngây thơ nhìn Mạc Ảnh Quân.
“.
.
.
.
.
.” Không biết nói gì.
Mạc Ảnh Quân im lặng rút ngón tay từ khoang miệng ấm áp của thiếu niên, tay kia cầm lấy ngón tay đang nhỏ máu của hắn ấn lên quả cầu thủy tinh.
Máu từ đầu ngón tay của hai người rất nhanh được quả cầu hấp thụ, ánh sáng lóe lên.
Lúc lấy lại tinh thần, trên ngón áp út của hai người đều đeo một chiếc nhẫn, trên mặt nhẫn chỉ có vài đường vân phức tạp, như giao long cuốn vào nhau.
Đồng thời, trong thức hải hai người đều hiện lên cách dùng về Song Hồn Liên Nhẫn, như tên gọi của nó, chiếc nhẫn nối hai linh hồn với nhau, đời đời kiếp kiếp, hơn nữa nó còn có thể dự báo an nguy của người này với người kia, quan trọng là.
.
.
.
.nó có thể biến thành vũ khí !
Mạc Ảnh Quân giơ tay đeo nhẫn ra đằng trước, tiểu Bạch ngó sang thấy vậy bắt chiếc theo, mặc dù trong mắt tràn đầy đều là mờ mịt.
Ánh sáng bắt đầu phát ra từ giữa chiếc nhẫn, dần dần lan tỏa xuống lòng bàn tay, tiếp đó kéo dài ra khoảng 60cm mới dừng lại, xuất hiện một thanh kiếm ánh kim với đường vân rồng lượn bằng đen đỏ.
Mạc Ảnh Quân nâng kiếm lên, thử vung mạnh một đường về phía trước.
Ầm ầm ầm ———–
Sát khí từ thanh kiếm tỏa ra đánh mạnh về phía mặt đất trước mặt, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một đường rãnh vừa sâu vừa rộng, cây cối cùng mấy tảng đá xung quanh đều hóa thành cát bụi.
“Oa !” Bạch Ly trầm trồ xem cảnh tượng trước mặt.
Mạc Ảnh Quân thu kiếm về nhẫn, đưa mắt sang nhìn thiếu niên: “Đi thôi.”
“Tốt ~” Bạch Ly cất kiếm theo, vui vẻ tiến lên ôm chầm lấy cánh tay Mạc Ảnh Quân đung đưa.
Bỗng nhiên có tiếng xột xoạt phát ra bên cạnh cùng một ít âm thanh cãi cọ.
Bạch Ly hơi nheo mắt lại, bước lên trước Mạc Ảnh Quân, cảnh giác nhìn chằm chằm bụi cây.
“Ngươi làm gì a, mau tránh ra !”
“Ngươi ra trước đi !”
“Ngươi ra trước !”
“Ngươi.
.
.
.
.”
Ầm !
“Oa !”
“Vương, đừng đánh, là ta.
.
.
aida !”
“Vương, ta là tả hộ pháp của ngươi đây !”
Hai người hoảng loạn tránh né móng vuốt của Bạch Ly đánh tới, vừa tránh vừa hét ầm ĩ lên.
Bạch Ly dừng lại, sửng sốt nhìn bọn họ, không phải hai tên này đang làm nhiệm sao, sao lại xuất hiện ở đây ?
Thanh niên thanh y cẩn thận dịch sang bên cạnh một chút, lấy tay phủi bụi trên người, tiếp đó liền cúi người chào Bạch Ly: “Vương.”
Thanh niên kim y bên cạnh cười híp mắt, ôn thanh nói: “Vương, ngài về rồi.”
“Um.” Bạch Ly trạng thái cao lãnh – On.
Mạc Ảnh Quân nhướng mày, quan sát hai người đối diện.
Một tên thanh y một tên kim y, một người thanh lãnh một người phúc hắc cáo già, nếu nghe không nhầm thì tên mặc y phục ánh kim bảo là.
.
.
.
.tả hộ pháp của tiểu Bạch ?
Thanh niên kim y phát hiện ra tầm mắt của Mạc Ảnh Quân, tiến lên gật đầu với hắn, mở miệng: “Ngươi tốt, ta là tiểu Kim, hắn là tiểu Loan, chúng ta là tả hữu hộ pháp của Vương.” (ta lười đặt tên :v)
“Vương ?” Mạc Ảnh Quân nghi hoặc.
“Quân Quân, là ta ~” Tiểu Bạch tiến lên ôm eo Mạc Ảnh Quân, đầu dựa sát vào dụi dụi.
“Vương.
.
.
.
.
là con thần thú bạch hổ trong sách hả ?” Mạc Ảnh Quân nhớ ra quyển sách lần trước về Vạn Thú sâm lâm từng đọc.
“Ngươi nói cái gì, dám vô lễ với Vương !” Tiểu Loan phẫn nộ tiến lên định ra tay đánh Mạc Ảnh Quân, thế nhưng bị Bạch Ly hung hăng trừng mắt liền dừng lại, khó chịu dậm chân.
Bạch Ly thản nhiên mở miệng: “Người này là Mạc Ảnh Quân, là.
.
.
.
.phu quân của ta.” Nói xong đỏ mặt.
“Cái gì ?!” Tiểu Loan cùng tiểu Kim đồng loạt hét lên, không thể tin được nhìn chằm chằm người được Vương gọi là phu quân.
Bạch Ly bước lên chắn trước mặt Mạc Ảnh Quân, có chút nhăn nhó xem bọn họ, “Không được nhìn !”
Mạc Ảnh Quân dở khóc dở cười xem tiểu Bạch, đưa tay lên ôm hắn vào lòng, lưng thiếu niên tựa vào cơ ngực rắn chắc của thanh niên, thiếu niên rất không có cốt khí lần nữa đỏ bừng cả khuôn mặt.
Hai người đối diện trầm mặc nhìn hai tên đang tú ân ái, cảm giác mắt đều mù rồi được không !
“Vương, ngài thật sự.
.
.
.
.cùng với người này ?!” Tiểu Thanh có chút không thích lắm xem Mạc Ảnh Quân, Vương của hắn rõ ràng nên ngạo thị quần hùng xưng bá Vạn Thú sâm lâm, vậy mà bây giờ lại thiếp thân làm vợ người khác ?!
“Đúng vậy.” Bạch Ly thản nhiên gật đầu.
Tiểu Thanh mím môi lại, cuối cùng không nói gì nữa, vị kim y bên cạnh thấy vậy liền mở miệng: “Vương, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao rồi.”
“Um, các ngươi về chuẩn bị trước đi.” Bạch Ly nhàn nhạt nói, hoàn toàn là một bộ dáng thanh lãnh xuất trần không màng thế sự.
Chẳng qua là.
.
.
.
.
“Tiểu Bạch ?” Thanh âm ôn nhu từ Mạc Ảnh Quân phát ra.
“Dạ ~” Thiếu niên lập tức quay người lại, cánh tay ôm chặt lấy vòng eo của thanh niên, ánh mắt trong suốt tràn đầy thâm tình cùng ý hỏi, cười rạng rỡ xem hắn.
“Ngươi có việc với bọn họ sao ?”
“Không có Quân Quân, bây giờ chúng ta đi đâu ~” Giọng nói mềm mại nhuyễn nhu.
Tiểu Thanh và tiểu Kim không nhịn được xoa xoa cánh tay, đây là có chuyện gì vậy, Vương của hắn không phải thế này a, chẳng lẽ bị tráo đổi người rồi, không đúng, rõ ràng có khí của thần thú nha, ô ô trả Vương lại cho chúng ta tên nam nhân đáng ghét kia !
“Chúng ta đi trước, các ngươi về đi.” Bạch Ly lãnh đạm nói với hai người, tiếp đó liền quay sang ôm lấy cánh tay Mạc Ảnh Quân kéo đi.
Một cơn gió thổi qua, có thể nghe thấy được tiếng rắc rắc từ hai bức tượng đang hóa đá đằng sau.