Đọc truyện Con Thần Thú Ngu Ngốc Cút Ngay! FULL – Chương 10: Không Phải Miêu Là Hổ!
Mạc Ảnh Quân vừa bay vừa buồn bực nghĩ.
Hắn không nghĩ đến chỉ tu luyện chốc lát mà thoáng cái đã qua mười năm, lời hứa với tiểu bạch miêu kia hắn chỉ định khoảng hai đến ba năm sau sẽ đến đón nó, vậy mà.
.
.
.
.
Mạc Ảnh Quân thở dài: “Chắc nó giận ta lắm.”
Vừa bước chân vào Vạn Thú sâm lâm, Mạc Ảnh Quân đã cảm thấy có một thứ đang dẫn dắt hắn. (tiếng gọi tình yêu :3)
Hắn nghe theo cảm giác, chạy về hướng đó.
Cùng lúc đấy, tiểu bạch miêu mà hắn nhớ mong cũng cảm giác được điều gì đó, bỏ cây thảo dược đang ngậm trong miệng xuống, chạy về nơi đó.
Mạc Ảnh Quân đang phi hết tốc lực bỗng chốc thấy một bóng trắng ngày càng hiện rõ trước mắt.
“Ngao ô !”
Một con bạch hổ nhào vào người Mạc Ảnh Quân, vô cùng thân thiết liếm liếm mặt hắn !
Mạc Ảnh Quân sửng sốt không kịp né tránh, bị bạch hổ nhào một phát ngã xuống đất.
“Ngao ngao !” Bạch hổ gầm lên sung sướng.
“Ngươi là.
.
.
.
.
” Mạc Ảnh Quân nhìn chằm chằm bạch hổ.
Bạch hổ vừa ngao ngao kêu vừa cố sức dụi dụi đầu vào người Mạc Ảnh Quân, vô cùng thân thiết.
“Tiểu miêu !?” Mạc Ảnh Quân không thể tin được hỏi, thứ dẫn dắt hắn đến đây giống lần đó chính là con mèo này, à không, bây giờ phải gọi là.
.
.
.
con hổ ?
Bạch hổ thấy hắn nhận ra mình mừng rỡ kêu “Ngao ngao ngao !”, lè lưỡi liếm liếm mặt hắn.
Mạc Ảnh Quân thấy bạch hổ lại chuẩn bị liếm, vội vàng đẩy đầu nó ra ngồi dậy: “Đủ rồi !”
“Ngao ô !” Bạch hổ ủy khuất kêu, thân hình to lớn tránh sang một bên.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn nó, đến bây giờ hắn vẫn không thể tin được rằng con mèo dễ thương tròn vo bằng nắm tay thích làm nũng hắn mười năm trước lại là con bạch hổ to xác này !
“Ngao ô ngao ngao ô !” Bạch hổ dùng đầu đẩy chân hắn, thân thiết dụi dụi.
Mười năm sau vẫn thích làm nũng ! Mạc Ảnh Quân mang theo ý cười nhìn bạch hổ.
Mạc Ảnh Quân thản nhiên ngồi xuống ôm lấy bạch hổ vuốt ve, thật sự là có chút nhớ nó !
Bạch Hổ ngoan ngoãn nằm xuống cho hắn thuận mao (vuốt lông), bốn móng vuốt duỗi hết ra, cái đuôi vẫy trái vẫy phải, đôi mắt lim dim híp lại như muốn ngủ, miệng rên ư ử thỏa mãn.
Xem hắn như vậy, khóe môi Mạc Ảnh Quân khẽ cong lên, hiếm thấy ôn nhu nói: “Ta nên gọi ngươi là gì, tiểu miêu hay tiểu hổ ?”
“Ngao ngao ô ngao ô ngao ngao !” Bạch hổ ô ô đáp lại.
Khuôn mặt Mạc Ảnh Quân hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Tiểu bạch hổ, ta nghe không hiểu ngươi nói gì.”
Bạch hổ trừng mắt, bỗng nhớ ra cái gì ngượng ngùng vung vung cái đuôi.
Nó nhắm mắt lại, chính giữa trán hiện ra chữ Vương ánh kim đang phát ra ánh sáng ngày càng mạnh mẽ, tiếp đó bao quanh toàn bộ thân hình bạch hổ.
Quả cầu ánh sáng lóe lên, Mạc Ảnh Quân cau mày đưa tay lên che mắt, trong thời gian một cái nháy mắt quả ánh sáng biến mất, không thấy bạch hổ đâu mà hiện ra là.
.
.
.
.
.
.
.
một thiếu niên vô cùng xinh đẹp !
Thiếu niên mặc một bộ y phục trắng, gương mặt thanh tú, da trắng dáng cao, cùng mái tóc dài trắng xóa buông xuống tận gót chân.
Tóc mái được cài ngược ra phía sau đầu, tùy ý túm lại để lộ ra vầng trán xán lạn, phía dưới là đôi mắt đen nhánh tròn vo theo dõi hắn, hàng mi nhạt màu gần như trong suốt, nhìn xa tựa như kết sương, vừa kì lạ vừa lóa mắt.
Dung mạo xinh đẹp tựa tiên nhân hạ phàm, khí chất thoát tục thanh lãnh không khỏi khiến Mạc Ảnh Quân ngẩn người.
Thiếu niên nhẹ nhàng bước đến bên cạnh hắn, hơi khom người, mái tóc trắng dài phất phơ khẽ xõa xuống.
“Chủ nhân !”
Mạc Ảnh Quân sững sờ, y vừa gọi gì, không đúng, rõ ràng là bạch hổ hổ của hắn, vậy mà lại.
.
.
.
.
.
biến thành người !
“Chủ nhân !”
Thiếu niên tóc trắng thấy Mạc Ảnh Quân vẫn trầm mặc không nói liền ủy khuất kêu, đến gần ngồi xuống đùi hắn, hai tay vòng qua cổ ôm mặt hắn cọ cọ.
Mạc Ảnh Quân lấy lại tinh thần, đưa tay đẩy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đang cọ mình kia, mày hơi nhíu hỏi.
“Ngươi là ai ?”
“Chủ nhân, ta là dị thú của ngài !”
Thiếu thiên vui vẻ nói, cặp mắt cong cong, cười tủm tỉm với Mạc Ảnh Quân.
“Ta chưa nhận ngươi làm dị thú bản mệnh của ta.” Mạc Ảnh Quân xem hắn, lạnh nhạt nói.
“Oa, không phải chứ, chủ nhân đừng bỏ ta mà ~~~ ” Thiếu niên mắt ngấn nước, ôm hắn làm nũng.
“.
.
.
.
.
.
.
.
” Mạc Ảnh Quân hắn thực sự không quen với việc con mèo, à nhầm, con hổ biến thành con người thế này.
Quan trọng hơn là người này còn gọi hắn là chủ nhân !
Nhưng mà sự thân thiết toát ra từ tận sâu trong linh hồn đang dẫn dắt hắn với vị thiếu niên này, chả lẽ người này, không đúng, con bạch hổ có thể biến thân này là dị thú bản mệnh của hắn !
Mạc Ảnh Quân nhìn vị thiếu niên tóc trắng vẫn đang ôm hắn làm nũng, trầm mặc.
“Chủ nhân, ta biết rất nhiều thứ, ta có thể làm mọi việc từ chiến đấu, làm thú cưỡi đến.
. ấm giường nha ~~~~”
Thân hình Mạc Ảnh Quân cứng ngắc, chiến đấu thì không sao, vị thiếu niên còn nói ấm giường? Tự xem mình là sủng vật bị người nô đùa sao!
Mạc Ảnh Quân không tự giác thấy được rằng, trong thâm tâm hắn không hề thích câu nói tự coi thường mình của vị thiếu niên xinh đẹp này !
“Ngươi tên gì?” Mạc Ảnh Quân mở miệng hỏi, làm người không thể cứ gọi tiểu hổ, tiểu miêu a.
“Chủ nhân, ta là Bạch Ly ~~”