Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

Chương 189: Nói Rõ Ràng


Đọc truyện Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập – Chương 189: Nói Rõ Ràng


Ngày thứ hai thi hai môn Ngữ văn và Vật lý, Công Nam không có hy vọng gì vào môn thi buổi sáng, cho nên chỉ có thể học tủ.

Trong lúc ôn thi, các bạn học kháo nhau rằng năm nay có thể cho “Người lái đò sông Đà” và “Vợ chồng A Phủ”, Công Nam đã tin tưởng rồi ôn cả đêm và kết quả Bộ lại cho “Chiếc thuyền ngoài xa”.1
Công Nam suy sụp ôm đầu nhìn đề bài, trực giác mách bảo cậu rằng bài này sẽ không cho thi bởi vì trên lớp thầy Cường không ôn nhiều về nó, vậy mà bây giờ cậu lại bị tủ đè rồi, phải làm sao đây?
Cả hai phần đọc hiểu và phần làm văn, cậu không nắm chắc được điểm câu nào cả, nhưng mặc kệ đi, viết đại viết càn, chỉ cần không vướng phải điểm khống chế là được, cậu không tin mình viết kín cả bốn mặt giấy thi mà không hơn được một điểm.

Hai thầy giáo coi thi luôn quan sát tình hình bàn thi của Công Nam, bởi vì họ cũng nghe đồn đãi về cậu bé này lâu rồi mà bây giờ mới có cơ hội gặp, thấy cậu vò đầu bứt tóc trước đề thi môn Ngữ văn, họ bèn lắc đầu thở dài.

Đấy, tác hại của học lệch đấy, nếu vẫn là chế độ thi của năm ngoái, có lẽ cậu bé này đã không đau khổ như thế rồi.

Nếu để Công Nam biết thầy coi thi nghĩ như thế chắc chắn sẽ gào lên kêu oan, cậu không học lệch có được không? Cậu rất chăm chỉ luôn đấy, hu hu…
Hết giờ làm bài, Công Nam thất tha thất thểu bước ra khỏi phòng thi, đúng lúc gặp Minh Đăng ở hành lang, biểu cảm trên mặt cậu ta tối đen không khác gì lọ mực cả.

Nhìn thấy Công Nam, Minh Đăng như vớ được bạn đồng tâm, cậu ta chạy tới ôm lấy Công Nam, mếu máo:
– Tôi bị tủ đè rồi Nam ơi, hu hu… Bàn đề cho lắm vào, nào là thơ nào là văn, tôi học hết đấy, chỉ chừa mỗi bài cho thi thôi.

Công Nam vỗ vai cậu ta an ủi:
– Được rồi, chỉ cần trên điểm khống chế là đủ.

Minh Đăng: …
– Tôi khuyên ông nha Nam, sau này ông làm nghề gì cũng được, đừng làm chuyên gia tư vấn tâm lý, sẽ có nhiều ca tự tử hoặc vào tù vì đánh người lắm đấy.

Công Nam nhếch môi cười, đáp:
– Hai năm nay ông vẫn sống nhăn răng đấy thôi, về lo môn thi buổi chiều đi.

Hai chàng trai choàng vai bá cổ nhau ra khỏi cổng trường, không biết rằng ở đằng xa, một người ăn mặc kín mít đang nhìn chằm chằm theo sau.

[Tích! Cảnh báo, trong phạm vi bán kính một trăm mét có người đang cầm vũ khí nguy hiểm theo dõi ký chủ.]
[Tích! Nguy hiểm đã được giải trừ, kẻ bám đuôi đã bị bắt.]
Công Nam: …
Chuyện gì vậy?

Công Nam nhìn quanh một vòng thì phát hiện ở đằng xa có một người ăn mặc kín đáo xách theo túi xách bị công an vây quanh khống chế.

Người này là…
Cô út Nhã Lan mà.

– Nam! Mau bảo họ thả cô ra, cô là cô út nè con! – Nhã Lan thấy Công Nam đang nhìn mình thì lập tức gào to về phía cậu.

Nhưng đáp lại cô ta chính là nụ cười nhếch mép của Công Nam, sau đó cậu quay lưng đi như chưa từng nhìn thấy gì, trông cậu rất giống người tốt, à không, trông rất giống người dễ bắt nạt sao?
Cùng là người thân, nhưng Nhã Lan lại mù quáng tiếp tay cho kẻ thù hãm hại những đứa cháu của mình, phá nát hai gia đình vốn đang êm ấm, loại người này nên ở trong tù nhận được bài học thích đáng mới giúp cô ta tỉnh ra được.

– Thằng chó!
Nhã Lan hét lớn, Minh Đăng giật mình nhìn theo, nhưng Nhã Lan đã bị bịt miệng đưa vào một chiếc xe hơi, không biết đó là xe của ai, Công Nam đoán tám chín phần là của Trường Quân.

– Ê Nam, lúc nãy tôi nghe có ai đó gọi tên ông, còn mắng ông là thằng chó nữa, nhưng sao tôi nhìn quanh cũng không thấy ai vậy?
Công Nam liếc nhìn cậu ta, đáp:
– Ông học nhiều quá sinh ảo giác rồi, một lát có khi ông còn nghe thấy có người cầm súng khủng bố đường phố nữa đây.

– Chậc, ở đâu còn sợ chứ nước mình thì yên tâm, không khéo chú bán cá viên chiên bên kia đường là cảnh sát ngầm đó.1
Công Nam nhìn theo hướng Minh Đăng chỉ, dựa vào thị lực siêu việt, cậu đã thấy một góc của tai nghe được che dưới cái nón rộng vành của chú bán cá viên chiên.

Cậu không nhịn được mà thốt lên:
– Không phải chứ?
Minh Đăng ngây ngốc hỏi lại:
– Không phải cái gì? Ha ha, tôi nói đùa thôi mà ông tưởng thật hả? Ngây thơ quá bé!
Công Nam vội vàng dời tầm mắt đi, thở dài câu cổ Minh Đăng nhanh chóng rời đi, trong lòng thầm nghĩ thằng nhỏ này sống đến bây giờ thật là một kỳ tích.

Buổi chiều thi môn Vật lý, đương nhiên Công Nam dễ dàng vượt qua, thầm nghĩ chỉ còn một ngày thi nữa thôi là cậu sẽ kết thúc quãng đời học sinh rồi.

Thi xong, Công Nam chuẩn bị ra về thì nhận được cuộc gọi của thầy Nghiêm:
– Nam à, thầy biết em còn một môn thi vào chiều mai, nhưng thầy có việc cần em giúp đỡ, nếu em cảm thấy tiện thì hỗ trợ thầy nhé.

– Vâng ạ, thầy cứ nói.


– Bên tổ huấn luyện IMO muốn mời em đến truyền thụ kinh nghiệm cho các thí sinh, em cảm thấy thế nào?
Công Nam suy nghĩ một lúc rồi đáp:
– Bây giờ cách lúc ra nước ngoài thi đấu chỉ còn vài ngày, em sẽ tranh thủ thời gian để hỗ trợ các bạn, bắt đầu từ sáng mai cũng được.

Bên kia đầu dây lập tức truyền tới tiếng cười của vài người, cho thấy bên cạnh thầy Nghiêm còn có người khác nữa, cậu đoán có lẽ là các thầy cô bên tổ huấn luyện.

– Thế thì tốt quá, thôi thầy không làm phiền em ôn thi nữa, cố gắng giành thủ khoa về cho trường nhé.

Công Nam đáp lời rồi cúp máy, nhưng ngay sau đó lại tới cuộc gọi của thầy Hưng, cậu nhíu mày lấy làm lạ, bởi vì trước đây hai ông thầy này cũng thường thay phiên nhau gọi cho cậu, mà lần nào cũng là vì muốn giành giật học trò về cho mình cả, còn lần này thì sao?
Quả nhiên…
– Nam à, mặc dù năm nay trường chúng ta không có học sinh lọt vào đội tuyển IPhO, nhưng mấy đứa được chọn hâm mộ em lắm, muốn được cùng em trao đổi kiến thức, thầy cảm thấy như thế cũng tốt, nếu nhờ vậy mà kiến thức lẫn chí khí của đội tuyển nước mình được nâng cao thì còn sợ gì không có em cứu đội nữa.

Công Nam xoa trán, sau đó thở hắt ra một hơi rồi đáp:
– Vừa rồi thầy Nghiêm có gọi cho em…
– Lại là cái ông già mắc dịch đó!
Công Nam chưa kịp nói hết câu thì đã bị tiếng hét của thầy Hưng cắt ngang.

– Hừ, lúc nào cũng hớt tay trên thầy, Nam à…
Nói tới đây, bỗng nhiên thầy Hưng khựng lại, nếu mục đích của lão Nghiêm kia giống ông ấy mà ông ấy còn ép Công Nam nhận lời mình thì thật quá đáng.

– Thôi, cũng tại thầy chậm một bước, em tập trung hướng dẫn đám thí sinh bên IMO đi, còn bên này thầy sẽ nói lại với ban huấn luyện.

Công Nam mỉm cười, cảm thấy hai vị thầy giáo này của mình vô cùng đáng yêu, cậu nói:
– Em định nói với thầy là em vẫn sẽ nhận lời truyền tải kinh nghiệm và kiến thức của mình cho các thí sinh tham gia IPhO, thật ra thì nó không chiếm nhiều thời gian đâu, dù sao thi tốt nghiệp xong em cũng rảnh rỗi, giúp được nước mình em vui lắm.

Thầy Hưng nghe vậy vừa vui mừng vừa cảm động, ông ấy nghẹn ngào khen ngợi Công Nam vài câu rồi hai thầy trò cúp máy.

Công Nam mang tâm trạng tốt đẹp trở về nhà thì phát hiện Trường Quân vẫn chưa về, cậu cho rằng hôm nay anh bận việc ở công ty cho nên sẽ về trễ, nhưng kết quả cậu đợi đến tối mịch vẫn không thấy người đâu, lúc này cậu mới cầm điện thoại lên gọi đi.

Tại phòng làm việc bên trong nhà của ông Tuân.

Lúc này, ông cụ Hà và ông Tuân đang ngồi đối diện với Trường Quân, sắc mặt nghiêm trọng và tức giận đến cực điểm.

Ông cụ Hà nhìn chằm chằm vào mắt của Trường Quân, hỏi:
– Những gì cháu nói có đúng là sự thật hay không?
Trường Quân không né tránh ánh mắt của ông cụ, mặt không cảm xúc nhưng hốc mắt đã đỏ ngầu, anh đáp:
– Cháu sẽ không lấy cái chết của cha mẹ mình ra để nói dối.

Ông cụ Hà thở dài, nhắm mắt lại ngã người ra sau tựa vào thành sô pha.

– Cháu định xử lý cô út của cháu như thế nào?
Trường Quân bình tĩnh đáp:
– Cháu sẽ giao cho ông nội xử lý.

Ông cụ Hà trầm ngâm một lúc thật lâu, nói:
– Mẹ nó mất khi nó còn nhỏ, lại là con gái cho nên ông nội và các anh của nó thương yêu nó hết mực, không khắt khe như nuôi con trai, để rồi bây giờ chính nó lại là đồng phạm hủy hoại gia đình của các anh nó, ông nội sai rồi Quân à.

Ông Tuân nghe xong những lời từ miệng Trường Quân cũng ngỡ ngàng không thôi, ông không ngờ em vợ của mình là một tên biến thái giết người không chớp mắt, càng đau lòng hơn chính là đứa em gái mà ông yêu thương lại tiếp tay cho chồng nó tiếp tục gieo rắc tai ương lên đầu mấy đứa cháu tội nghiệp.1
Chẳng lẽ nó không nghĩ gã kia chỉ lợi dụng mình, đến một lúc nào đó nó hết giá trị lợi dụng sẽ vứt bỏ nó như vứt một thứ rác rưởi sao?
– Ba à, đừng kích động ảnh hưởng đến sức khỏe, cái Lan nó hư, dù muộn mình cũng phải dạy cho khôn ra, thằng Quân để cho chúng ta xử lý rồi, chúng ta không thể khiến thằng nhỏ thất vọng.

– Ông Tuân cẩn thận khuyên nhủ ông cụ Hà.

Ông cụ Hà mở mắt ra nhìn Trường Quân, nói:
– Chỉ cần cháu để lại cho cô út của cháu một cái mạng, ông nội sẽ giải quyết chuyện này, tuyệt đối không để cháu uất ức đâu.

Trường Quân gật đầu, đáp:
– Cháu tin tưởng ông nội và chú ba, lúc chiều cô út định gây bất lợi cho Nam và đã bị người của cháu bắt lại, cháu sẽ bảo họ đưa đến chỗ của ông nội, nếu không còn chuyện gì nữa, cũng trễ rồi, cháu xin phép về trước.

– Khoan đã Quân à.

– Ông cụ Hà gọi anh lại.

Ông cụ nhìn đứa cháu trưởng mà mình yêu thương, trong lòng nặng trĩu như bị tảng đá lớn đè lên, sau cùng tất cả hóa thành tiếng thở dài, chung quy vẫn phải làm cho rõ ràng.

– Cháu và Nam đang qua lại với nhau đúng không?

Ông Tuân trợn to mắt, ông không ngờ ông cụ lại hỏi thẳng ra như thế, còn Trường Quân thì im lặng, biểu cảm không có gì thay đổi.

Một lúc sau, anh mở miệng:
– Đúng vậy!
– Quân.

– Ông Tuân la lên.

Trường Quân vốn cũng không có ý định tiếp tục giấu giếm, đây chính là cơ hội tốt để anh bày tỏ lòng mình.

– Cháu và Nam yêu nhau, cháu không nghĩ bọn cháu sẽ dừng lại nửa chừng hoặc đơn giản là sống với nhau không danh không phận, một ngày nào đó, cháu sẽ nắm lấy tay em ấy công khai đứng trước mặt mọi người trở thành người thân thuộc nhất của đối phương, điều này sẽ chỉ thay đổi khi cả hai bọn cháu cùng chết.

Ông Tuân hoảng hốt nhìn Trường Quân, sau đó lại quay sang quan sát sắc mặt của ông cụ Hà, ông sợ ông cụ sốc quá rồi sinh chuyện, nhưng không, ông cụ rất bình tĩnh, chỉ có chút buồn bã nơi khóe mắt chứ không hề tỏ vẻ giận dữ như ông đoán.

– Ngày hôm qua, ông nội gọi cho Nam không có ý tra hỏi hay chia rẽ gì, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, nếu như năm xưa ông nội không nhận nuôi thằng Nam thì…
– Thì cháu vẫn sẽ gặp gỡ em ấy theo một cách khác thôi nội à.

.

Truyện Tiên Hiệp
Trường Quân biết rõ kiếp trước đúng là như thế, chỉ là kiếp này may mắn anh và cậu gặp nhau sớm hơn mà thôi.

Ông cụ Hà nhăn mặt, mắng:
– Bớt nói mấy câu sến súa đi, ông nội sẽ không xen vào quyết định của hai đứa, nhưng nếu sau này hai đứa tan vỡ không nhìn mặt nhau nữa, ông nội sẽ không để Nam sống với nhà mình, cháu hiểu chứ Quân?
Trường Quân cau mày, nghiêm túc đáp:
– Sẽ không bao giờ có chuyện đó.

Ông cụ Hà đau đầu với thằng cháu cứng đầu này của mình lắm rồi, vì thế xua tay đuổi người:
– Thôi cháu về đi, chuyện này từ từ tính sau, bây giờ mà công khai thì thằng Thanh và con Hương sẽ nổi điên mất, một mình cái Lan đã khiến ông mệt mỏi lắm rồi.

Trường Quân cũng không định sẽ công khai ngay lúc này, cho nên cũng không phản bác lời ông cụ nói.

Lúc này đây, anh chỉ muốn về nhà, sau đó ôm thật chặt tình yêu của mình vào lòng, tuy nhiên, khi anh bước vào nhà thì cả căn phòng tối đen như mực.

Trường Quân nhìn đồng hồ phát hiện mới hơn mười giờ, hôm nay Công Nam ngủ sớm vậy sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.