Đọc truyện Con Rể Quyền Quý – Chương 1147
Trương Thác lắc đầu: “Cũng không phải là đặc biệt quen biết, chỉ là trước kia lúc thi hành nhiệm vụ, cô ấy đã cứu tôi một mạng”
Tê Thiên hoài nghi quan sát Trương Thác, rồi mới lên tiếng: “Cô ấy là thành chủ thành phố Hoàng Kim, cũng là người đảo Ánh Sáng, những quân phiệt này sợ có cạm bẫy nên khống chế cô ấy trước tiên, hiện tại sống chết còn chưa biết”
“Mấy tên này!” Trương Thác hung hăng bóp chặt nắm đấm, trong mắt anh tràn đầy sát ý, mấy giây sau, anh ngẩng đầu lên nói: “Đội trưởng Tề, tôi đã qua thành phố Hoàng Kim hai lần, tôi có thể đưa anh đến để giải cứu đồng đội anh”
Tất cả sáu người Tê Thiên đều rất nghi hoặc nhìn Trương Thác.
Trương Thác hít sâu một hơi nói: “Tôi mang các anh vào.
thành, mấy người giúp tôi cứu Nhậm Hương ra, cô ấy đã cứu tôi một mạng, tôi không thể nhìn cô ấy rơi vào trong tay đám quân phiệt này, toàn là một đám ăn tươi nuốt sống”
Sáu người Tê Thiên liếc nhau, sau đó Tê Thiên gật đầu với Trương Thác: “Không thành vấn đề”
Trương Thác âm thầm gửi tin cho Bạch Trình, nói phải rời đi vài ngày, sau đó đi theo đội Lưỡi Đao này đến thành phố Hoàng Kim.
Dọc theo đường đi, Trương Thác đều trầm mặc, nghe kế hoạch của đám người Tê Thiên, Trương Thác phát hiện ra đội này ngoại trừ Tê Thiên hơi có kinh nghiệm thì mấy tên thanh niên nam nữ còn lại đều là tay mơ, rất thiếu kinh nghiệm.
“Nếu tôi nói, thành phố Hoàng Kim là thành phố, nhưng trên thực tế là một căn cứ bình thường, xung quanh đều là dùng lưới sắt để cách ly, chúng ta vốn không cần đi vào từ cửa chính, tùy tiện tìm một cửa đều có thể vào thành” Người tên Trần Minh Quang mở miệng.
“Đúng, tôi cũng cho là như vậy, những lính đánh thuê này có tố chất bình thường, chúng ta chỉ cần cần giấu kỹ hơn, bọn họ sẽ không phát hiện ra chúng ta” Cô gái tên là Trình Hoài Thấm mở miệng: “Chúng ta chỉ không cẩn thận để lộ phong thanh, bị bọn họ đánh trở tay không kịp mà thôi, lúc này, nhất định phải tìm chỗ cũ!”
Mấy tên thanh niên nam nữ đều thề son sắt, với dáng vẻ không để dong binh ở trong mắt.
Trương Thác nghe nói mà thầm lắc đầu, anh đã nghe quá nhiều những lời nhận xét của người mới, trước khi hành động đều có mười phần tự tin, chỉ nghĩ đến những gì mình có thể nghĩ ra và có thể làm được, mà không thể đoán ra được tâm lý của đối phương, đối với những lời nhận xét của người mới này, Đại Nam luôn có một câu trả lời hợp lý, đó là lý luận suông.
“Người anh em Trương Ức Thùy, anh cảm thấy thế nào?”
Tê Thiên nhìn về phía Trương Thác.
Trương Thác cười cười: “Sợ rằng biện pháp này không được”
“Không được?” Trần Minh Quang nghe vậy, sắc mặt hơi bất mãn, cậu ta là một thành viên tinh anh nhất trong đội, vượt qua tầng tầng tuyển chọn mới vào Lưỡi Đao, có thể nói là nhân tài ngàn dặm mới tìm được một, người tài giỏi như thế, tất nhiên có kiêu ngạo riêng, trước đây, tất cả hành động đều do Trần Minh Quang làm tổng chỉ huy, sau khi tới Lưỡi Đao, cậu ta tuân theo mệnh lệnh của các thành viên cũ của Lưỡi Đao, Trần Minh Quang chịu phục, nhưng bây giờ một dong binh tuổi tác không lớn hơn cậu ta bao nhiêu nghỉ vấn cậu ta, điều này làm Trần Minh Quang rất khó chịu.
Kể cả Trình Hoài Thấm kia, cũng lộ ra bộ dáng bất mãn.
“Anh nói cho tôi biết, sao không được?” Trần Minh Quang mở miệng hỏi Trương Thác.
Trương Thác nhún vai, không sao cả mà giang tay: “Anh xem, chúng ta là quan hệ hợp tác, mấy người phải có kế hoạch của mình, là tôi chưa nói”
Trương Thác ở xã hội nhiều năm như vậy, chuyện anh không muốn nhất làm, chính là tranh luận với một người gì cũng không hiểu lại còn rất kiêu căng, cạnh tranh với người như thế, dù cạnh tranh đến đỏ mặt tía tai, thậm chí đánh đập tàn nhãn, cũng sẽ không có kết luận gì, cách tốt nhất và trực tiếp nhất là để hiện thực cho anh ta một bạt tai, để anh ta biết mình sai.
Trương Thác thừa nhận, người như Trần Minh Quang đều rất giỏi về các phương diện, nhưng bọn họ thiếu kinh nghiệm.
.