Đọc truyện Con rể giả heo ăn hổ – Chương 7: Hình xăm
Trong bệnh viện, sống mũi của Trương Kiến Thiết vừa được chỉnh sửa lại bằng phẫu thuật, khuôn mặt ông ta sưng húp đầy đáng sợ.
Thủ hạ từ bên ngoài đi vào, thấp giọng nói bên tai hắn vài câu, là kết quả điều tra Hàn Đông.
Thân phận là chồng của Hạ Mộng, ở rể, xuất thân gia đình quân nhân, bản thân cũng vừa mới giải ngũ không bao lâu. Điều này rất bình thường nhưng điều không bình thường chính là cục trưởng Tôn của cục cảnh sát thành phố Lâm An nói Đàm Tịnh Vũ có gọi điện thoại đến hỏi thăm chuyện này.
Con người tên Đàm Tịnh Vũ này không đơn giản, vài năm trước, anh ta đã trở thành một người mà ở thành phố Lâm An này ai cũng biết, có danh là anh hùng chống ma túy, cũng chả là quá đáng gì khi nói anh ta chính là người đại diện của cảnh sát thành phố Lâm An.
Chức vị trước mắt vô cùng đặc thù, là loại nhân vật mà bình thường Trương Kiến Thiết có muốn quen biết cũng không có cơ hội.
Trên lý trí, ông ta nghĩ mình nên tạm thời đặt vấn đề này sang một bên, không đi chọc vào tên Hàn Đông nữa. Nhưng sự đau nhói truyền đến từ chiếc mũi lại khiến đáy lòng Trương Kiến Thiết tràn ngập sự không vui, cần phải phát tiết.
Suy nghĩ một lúc, một kế sách đã sinh ra.
Phạm vi kinh doanh chính của vận chuyển Chấn Uy là ngân hàng, có một mối hợp tác mật thiết với ngân hàng Thái Phong ở bên Đông Dương.
Hai ngày trước ông ta đã ăn tối với người phụ trách khu vực của ngân hàng Thái Phong ở Lâm An, tin chắc là chỉ cần mình mở lời, đối phương sẽ nể mặt.
Khi người phụ trách của khu vực tỉnh lỵ tạo áp lực lên bên Đông Dương, ông ta không tin, một Chấn Uy nhỏ nhoi sẽ không bị mình bóp nát trong lòng bàn tay.
Lúc đó, Hạ Mộng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đến đây cầu hòa.
Bị đánh như vậy, sự nhớ nhung của ông ta đối với Hạ Mộng cũng chưa tan biến. Càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chuyện nhất cử lưỡng tiện, Trương Kiến Thiết nhịn không được mà nở nụ cười lạnh.
…
Hàn Đông cũng không đặt Trương Kiến Thiết vào lòng mình cho lắm.
Về đến khách sạn, sau khi xác định Hạ Mộng không sao, anh mới đi tắm rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng lăn đi lật lại, làm sao cũng không ngủ được.
Ngoại trừ một tương lai vô cùng mờ mịt, thì còn có áp lực từ tên Khưu Ngọc Bình mà anh chỉ mới có duyên gặp một lần nữa.
So với Khưu Ngọc Bình thì anh có cái gì?
Đối phương có giá trị cá nhân hàng ngàn tỷ đồng, CEO của một tập đoàn công nghệ nổi tiếng, đẹp trai nhiều tiền, danh tiếng sạch sẽ.
Còn anh thì sao?
Tiền tiết kiệm trong tất cả các thẻ ngân hàng cộng lại cũng không vượt quá ba triệu nữa.
Một mình anh thì cũng thôi đi, quan trọng là sức khỏe của gia phụ nhà anh còn đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng nữa, mỗi tuần đều phải đến bệnh viện để kiểm tra, cần phải có đủ các chi phí dinh dưỡng.
Không sợ người ta chê cười, Hàn Đông tự mình cai thuốc cai rượu, không xã giao, ngay cả quần áo cũng rất ít khi đi mua, đi bộ đi làm, mỗi tháng hiếm khi có chỗ để xài tiền, nhưng mỗi lần hễ có tiền dư là anh đều gửi toàn bộ cho ba anh.
Nhưng từ trước đến giờ sự tiết kiệm không thể nào giúp người ta có thêm nhiều tiền được, gần đây anh đã lý giải được điều này rất sâu sắc.
Nghĩ đến ba mình, sự áy náy lại bất giác xông lên.
Ước mơ của ba anh Hàn Nhạc Sơn chính là muốn anh thật xuất sắc trong bộ đội, vì vậy mà ông thà không màng đến mặt mũi mà đi nhờ đến các mối quan hệ.
Hàn Đông biết về chuyện khi còn là bộ đội của ông, bởi vì lúc Hàn Đông còn rất nhỏ mẹ của anh qua đời vì một lý do gì đó, nên ba bất đắc dĩ phải giải ngũ về chăm sóc anh.
Trên người của anh cũng đồng thời là nơi ủy thác hy vọng của ba.
Nhưng kết quả lại vô cùng bất lực, Hàn Đông gần như đã rút lui khỏi quân đội một cách tuyệt vọng, ngay cả tiền trợ cấp giải ngũ cũng không xin.
Tính toán thời gian, ngày mốt lại là ngày Hàn Nhạc Sơn đến bệnh viện tái khám rồi.
Trưởng bối vì những lý do gì đó mà ngại mở miệng xin tiền tiểu bối, Hàn Đông lại làm sao có thể để cho ông mở miệng nói thứ này chứ.
Sự thật vô cùng rõ ràng, bởi vì trị bệnh mà hai cha con đã bán nhà đi, nợ nần rất nhiều. Trước mắt thì ba lại không thể ra ngoài kiếm tiền, tự mình không kiếm tiền thì ông ấy đi tìm ai lấy tiền đây.
Một đồng tiền khó khiến anh hùng ngã.
Nghĩ đến đây, thì càng không có buồn ngủ chút nào, anh dứt khoác ngồi dậy từ trên giường, rồi lướt lướt nhật ký cuộc gọi trên điện thoại.
Anh ghét nhất chính là đi mượn tiền, nhưng hiện thực đã ép anh không thể không đi vay tiền.
Vì ba mình, mặt mũi thì có đáng giá gì?
Lướt mấy lần, anh gọi điện cho Trịnh Văn Trác. Thời gian giải ngũ rất ngắn, ngoại trừ bạn bè trong quân ngũ thì ở thành phố Đông Dương này, cũng chỉ có mối quan hệ với Trịnh Văn Trác là bền chặt nhất.
Nghe thấy mục đích của Hàn Đông, ngữ khí Trịnh Văn Trác mang theo chút không vui: “Anh Đông, chúng ta mà nói vay mượn cái gì nữa, anh mà còn khách sáo như vậy thì em thật sự tức giận đó. Ngày mai em đi tới nhà anh đưa tiền cho bác trai, cần bao nhiêu anh nói đi.”
“Chín triệu đi, nhiều quá ba tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ xem tiền này đến từ đâu nữa.”
Trịnh Văn Trác đáp ứng nói là không thành vấn đề, sau đó lại lặp lại câu nói cũ: “Anh Đông, em thấy anh vậy là không được. Lần trước chuyện em nói với anh còn nhớ không, anh về đến Đông Dương thì gọi điện thoại cho em, anh em tìm anh giúp đỡ chút chuyện, anh cũng có thể thuận tiện kiếm thêm chút tiền nữa.”
“Bây giờ tôi không bỏ công việc này được…”
“Không sao, anh vất vả một chút, coi như là làm kiêm chức đi.”
Hàn Đông biết anh ta cố tình nói điều này là để giữ mặt mũi cho mình, anh âm thầm ghi nhớ phần nhân tình này vào trong lòng.
Vừa mới cúp điện thoại, Messenger khẽ rung lên một cái, là mấy triệu đồng mà Trịnh Văn Trác chuyển đến một cách im hơi lặng tiếng, kèm theo một tin nhắn: “Anh Đông, anh đừng gắng gượng trước mặt anh em nữa, em hiểu anh, anh cũng hiểu em. Khi nào rủng rỉnh rồi trả cũng được.”
Hàn Đông bất lực nhấn xác nhận, rồi đáp cảm ơn.
Cũng không phải là lần đầu tiên thiếu Trịnh Văn Trác, sau khi về Đông Dương, anh rất ít khi ra ngoài chơi, mỗi lần đều là bị Trịnh Văn Trác cưỡng ép kéo đi, mỗi lần đều là Trịnh Văn Trác trả tiền.
Không vì nghèo khó mà chê bai, không vì phú quý mà quên lãng, đây chính là bạn bè.
Vấn đề tiền bạc đã được giải quyết, anh cũng đỡ đi một đống tâm bệnh, sau đó cơn buồn ngủ xông tới, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hàn Đông bị tiếng gõ cửa làm tỉnh dậy, anh đưa tay dụi dụi mắt, chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi đi ra mở cửa.
Là Hoàng Lỵ, cô nói với anh là bây giờ Hạ Mộng định về Đông Dương nên kêu anh chuẩn bị thu dọn một chút.
Hàn Đông đồng ý một tiếng rồi đi rửa mặt.
Hạ Mộng gặp phải Trương Kiến Thiết, chắc là còn ghét thành phố Lâm An này hơn mình nữa, vội vàng muốn rời khỏi đây cũng là hợp tình hợp lý thôi.
“Anh Đông, trên lưng anh xăm cái gì vậy?”
Lúc Hàn Đông quay người lại, từ vị trí sau gáy của anh, Hoàng Lỵ mang máng nhìn thấy một cái đuôi động vật, giống như là vết xăm, nên bất giác hiếu kỳ hỏi.
Hàn Đông ngáp một cái, đầu cũng không quay lại: “Cô đoán xem!”
Hoàng Lỵ giậm giậm chân: “Sao tôi đoán được?”
Hàn Đông rất có hảo cảm với cô thư ký nhỏ này, con người đơn thuần, lương thiện lại nhiệt tình, anh mỉm cười nói qua loa: “Rồng xanh đó, hình ảnh mà đàn ông đều thích, chứ còn có thể là gì nữa.”
Vết xăm đương nhiên không phải là rồng xanh, mà là con rắn hổ mang dữ tợn ghê sợ mà Hạ Mộng đã nhìn thấy. Đầu rắn nằm ở phía dưới vai trái, toàn bộ đường nét đều được xăm nổi, một phương thức xăm mà người bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, đâm vào da thịt đến ba phân.
Đây là hình xăm mà Hàn Đông không thể không xăm khi anh thực hiện một nhiệm vụ nằm vùng ở nước ngoài hai năm trước, vốn định sau khi giải ngũ có thời gian sẽ đến bệnh viện xóa đi, nhưng cứ dây dưa kéo dài mãi cũng chưa có đi.
…
Sau khi rửa mặt, cũng không có gì để thu dọn, chỉ là vài bộ quần áo đơn giản mà thôi.
Anh nhét vào túi, rồi đi xuống dưới mua chút đồ ăn sáng trước. Vừa đi đến trước phòng Hạ Mộng thì nghe thấy cô hình như là đang nói chuyện điện thoại, hơn nữa còn đang kìm nén cơn phẫn nộ nữa.
“Trương Kiến Thiết, tôi đến tìm ông để bàn chuyện làm ăn, là hoàn toàn mang theo thành ý mà đến, ông khinh thường xí nghiệp nhỏ như Chấn Uy, có thể không gặp tôi, nhưng ông lại dùng cái thủ đoạn hạ thuốc bỉ ổi đó…”
“Tổng giám đốc Hạ, cô nói gì vậy? Mục đích của cô không phải là đến ký hợp đồng hợp tác lâu dài với Hằng Viễn sao, như vậy đi, cô bây giờ đến bệnh viện gặp tôi nói chuyện, tôi sẽ đồng ý hết, cho dù cô có thêm một số điều kiện khác thì cũng có thể thương lượng được.”
“Bây giờ tôi đã hết hứng thú hợp tác rồi.”
Trương Kiến Thiết ung dung hờ hững nói: “Đều là bạn bè cả mà, Tổng giám đốc Hạ hà tất phải tuyệt tình như vậy sao. Để cho giám đốc Giang của ngân hàng Thái Phong biết cô dễ nổi cáu như vậy sẽ không tốt cho các người đâu!”
Giám đốc Giang, Hạ Mộng biết ông ta đang nói đến Giang Đồng Lâm, cũng chính là tổng giám đốc của ngân hàng Thái Phong ở khu vực Đông Dương số 3.
“Ông có ý gì?”
“Nói vầy đi, chỉ cần một câu nói của tôi, tất cả những sự hợp tác của vận chuyển Chấn Uy với Thái Phong sẽ ngừng lại hết, cô có tin không?”
Hàm răng trắng như tuyết của Hạ Mộng gần như là nghiến đến muốn nát ra luôn rồi: “Ông có thể thử.”
Trương Kiến Thiết đã định liệu kỹ càng, ông ta nở nụ cười quỷ dị: “Điều gì cần nói cũng nói xong hết rồi, đến hay không đến thì phải xem ý tứ của Tổng giám đốc Hạ rồi. Ngoài ra, gửi lời của tôi đến chồng của cô, chàng trai trẻ, đừng có hỏa khí lớn như vậy, rất dễ đốt cháy mình đó…”
Hạ Mộng không nghe nổi nữa, nên hung hăng ấn ngắt máy.
Một sự phẫn nộ mà trước giờ chưa từng có, khiến cô hối hận đã tiếp xúc với Trương Kiến Thiết.
Đúng là giống như keo dán chó mà, cô đã từ bỏ hợp tác rồi mà đối phương vẫn cắn mãi không chịu buông, nói ông ta vô lại thì còn quá tôn trọng rồi.
Ông ta coi mình là ai vậy?
Đừng nói là dùng thủ đoạn này để uy hiếp, cho dù là có dùng súng dí vào đầu đi nữa, Hạ Mộng cô không thỏa hiệp thì sẽ không thỏa hiệp.
Trong cơn phiền muộn, cô nghe thấy Hàn Đông ở bên ngoài gọi cô.