Đọc truyện Con rể giả heo ăn hổ – Chương 2: Va chạm kịch liệt
“Xin, xin lỗi…”
Hạ Mộng không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, khiến cho đáy lòng Hàn Đông run rẩy.
Phụ nữ rất đáng sợ, Hàn Đông rất hiểu điều này. Anh sở dĩ chọn giải ngũ khỏi bộ đội vào lúc đang cực kỳ hưng thịnh, một nguyên nhân rất lớn chính là đã dây phải một người phụ nữ không nên dây vào.
“Cái đó, tối hôm qua em uống say, cứ nằng nặc kéo tôi không chịu để tôi đi…tôi là một người đàn ông rất là bình thường, ai mà nhịn được chứ có đúng không!”
Hàn Đông chột dạ buông lời giải thích, vừa định chuồn đi thì lại nghe thấy thanh âm của Hạ Mộng đột nhiên dịu lại: “Anh khoan đi đã, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Nói cái gì cơ?
Anh vừa định quay đầu hỏi thì một cảm giác cực kỳ không hay đột nhiên ập đến.
Anh kinh ngạc quay đầu lại, trước mắt anh là một chiếc ly thủy tinh càng lúc càng lớn, mang theo tiếng gió.
Choang!
Trán của Hàn Đông bị đập trực diện, trước mắt anh tối sầm, có chất lỏng men theo trán anh chảy xuống. Không biết là vết nước còn sót lại, hay là máu tươi nữa.
Hạ Mộng vốn không định cứ bỏ qua Hàn Đông như vậy, tiếp đó là một cú đá giáng vào anh: “Tên khốn, tôi giết anh.”
Cú đá này của cô thật dữ dội, mạnh mẽ và ác liệt.
Hạ Mộng đã học qua những kỹ thuật đánh đấm rất chuyên nghiệp của phái nữ, động tác xuất chiêu của cô còn hơn cả chuyên nghiệp nữa.
Sau một đạp thất bại, Hạ Mộng lại đưa tay tát vào mặt anh một cú trời giáng.
Không thể không nói, phản ứng của cô vô cùng nhanh, đàn ông bình thường ở trước mặt cô cũng không là gì.
Đáng tiếc, người cô đụng là Hàn Đông.
Cơ thể khẽ di chuyển, anh xông vào trong vòng công kích của cô, dùng sức một cái, ép chặt cả người Hạ Mộng trên giường.
Hạ Mộng giãy dụa kịch liệt, giống như là một đấu sĩ vậy, vặn vẹo không ngừng.
Chỉ là đôi chân, đôi tay toàn bộ đều đã bị Hàn Đông khống chế vô cùng vững chắc, làm sao mà lay chuyển được sức mạnh của đàn ông chứ.
Dưới tình thế cấp bách, cô ngẩng đầu lên và định cắn vào vai của Hàn Đông.
Hàm răng là vũ khí duy nhất còn sót lại.
Đôi tay và đôi chân của Hàn Đông đều bận rộn kiềm chế Hạ Mộng, biết cô là một bà điên, anh theo bản năng dùng đầu mình áp vào đầu cô.
Sự giao tiếp trùng hợp giữa môi và răng, cái loại cảm giác như thạch bạc hà, như hoa lan khiến cho Hàn Đông mới sáng sớm tinh thần hăng hái lại đỏ mắt lần nữa.
Dưới sự kinh hoảng, Hạ Mộng quên mất đi phải phản ứng, càng quên mất đi chuyện chỉ cần khép răng lại là có thể khiến Hàn Đông đau đớn, biết khó mà lui rồi.
Cô chỉ cảm nhận được sự nhiệt tình của người đàn ông, và cái cái sự áp lực không thể phản nghịch đó. Sự chồng chéo mơ hồ cùng với một vài cảm giác khó hiểu đêm qua khiến cô nhất thời quên mất phải phản kháng.
“Anh, anh dám…ưm ưm…”
Hạ Mộng thân là tổng giám đốc của Vận chuyển Chấn Uy, dưới tay bình thường quản lý vô số các quân nhân giải ngũ ngang bướng, điều này khiến cho tính cách cô mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng tất cả những sự mạnh mẽ đều hoàn toàn không thể khơi dậy một chút nào trong thời khắc này.
Hàn Đông cũng đã quên rồi.
…
Mãi cho đến khi, khuôn mặt đang dán chặt vào Hạ Mộng của anh cảm nhận được sự lạnh lẽo của một chất lỏng, Hàn Đông mới giật mình tỉnh dậy như từ trong giấc mơ.
Giống như là đang ôm một nữ xà tinh xinh đẹp, anh nhanh chóng buông Hạ Mộng ra.
Đêm qua khi say, anh không thể cảm nhận được hoàn toàn uy lực của nước mắt phụ nữ, bây giờ, anh chỉ cảm thấy cả trái tim mình đều đang lung lay.
Anh đang làm gì vậy?
Hàn Đông anh từ lúc nào lại cần dùng loại phương thức này để có được một người phụ nữ chứ.
Hạ Mộng nghiến chặt răng của mình, cô kéo dây áo đã bị Hàn Đông kéo xuống lên lại, thanh âm cô giống như là được rặn ra từ trong cuống họng: “Anh đợi ngồi tù đi, tôi phải kiện anh, tôi phải kiện chết anh.”
Tâm tư Hàn Đông từ từ bình tĩnh lại, những cảm xúc dồn nén khi bị người phụ nữ này khinh miệt áp bức sau khi kết hôn đều trào ngược lên.
“Kiện tôi? Hạ Mộng, em còn mặt mũi nói mấy lời này sao. Tôi kể từ khi vào của nhà họ Hạ của em, có người nào tôn trọng qua tôi không, cho dù là một con chó trong nhà, mẹ vợ đại nhân cũng sẵn sàng chi tiêu 60, 90 triệu cho nó hằng tháng. Còn tôi thì sao, mẹ nó tôi muốn đi về thăm ba tôi cũng không có tiền mua một thứ gì ra hồn.”
Hạ Mộng trào phúng nói: “Tiền là của nhà họ Hạ, dựa vào đâu phải cho anh xài không không. Mẹ tôi nguyện ý chi tiền vào người thú nuôi, đó là sự tự do của bà ấy. Anh có bản lĩnh thì trả một tỷ tám đã nợ nhà chúng tôi trước đã.”
Hàn Đông hít thở sâu một hơi: “Tôi muốn trả, nhưng các người có cho tôi cơ hội không. Kể từ khi kết hôn, tôi đã bị sắp xếp đến tập đoàn Chấn Uy của nhà họ Hạ làm việc, tiền lương mỗi tháng không ra gì, không cho tôi từ chức làm công việc khác, một lòng trói tôi ở nhà họ Hạ, để cho tôi dựa dẫm vào nhà họ Hạ, để vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được. Không sai, một tỷ tám đó đã cứu được tính mạng của ba tôi, nhưng như vậy thì đã sao, đây là ân tình giữa trưởng bối, cô mẹ nó đừng có hở tý là nhắc đến trước mặt tôi.”
“Anh nói thêm một câu dơ bẩn cho tôi nghe thử coi.”
Hạ Mộng thẹn quá hóa giận, bàn tay siết chặt lại thành quyền.
Hàn Đông mấy lời này bình thường không có cơ hội nói, nhưng hôm nay lời nói đã tuôn ra thì không thể thu lại được nữa: “Còn em nữa Hạ Mộng. Em bây giờ là vợ của tôi, nhưng trước khi làm với ông đây, em vậy mà lại còn kêu tên của bạn trai cũ. Càng quan trọng hơn, cúc của chiếc áo tôi mới vừa mua hôm qua đều bị em kéo đứt hết rồi, em rốt cuộc là có bao nhiêu thèm khát được người ta…”
“Hàn Đông, anh…quả đúng là…!” Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, sắc mặt và mắt của Hạ Mộng đều đỏ ửng lên.
Hàn Đông cười khẩy: “Tôi lưu manh ư? Tôi từ trước đến giờ chưa từng cầu xin ba em cho tôi ở rể, là ông ta chủ động tìm tới tôi, lấy ân tình ra ép người…”
Hạ Mộng không còn nghe rõ Hàn Đông nói gì nữa.
Tâm tư cô toàn bộ đang trôi dạt về hiện trường buổi tiệc tối hôm qua.
Khưu Ngọc Bình, cô ít nhất đã có hai năm chưa gặp qua người đó rồi, nhưng vào lúc mình gần như đã từ bỏ thì anh ta lại xuất hiện một lần nữa.
Đã trễ rồi.
Khưu Ngọc Bình lúc đầu nếu có chút can đảm đứng ra cùng phản kháng ba cô là Hạ Long Giang với cô, thì cô cũng không đến nỗi phải rơi đến bước đường kết hôn cùng với người mà cô căn bản không yêu.
Không được, cô phải gặp anh, đích thân hỏi xem là tại vì sao?
Tại sao lại im hơi lặng tiếng biến mất hai năm, tại sao tình cảm những năm đại học, trước khi anh đi ngay cả một tiếng cũng không chào nữa.
Nghĩ đến tình hình trước khi say rượu, cô nhanh chóng tìm kiếm chiếc túi LV trên đầu giường.
Có một tấm danh thiếp nằm yên tĩnh trong đó, lúc Khưu Ngọc Bình đi ngang qua đã nhét vào tay cô.
Hàn Đông không biết cô đang tìm cái gì, nhưng cũng chả còn tâm trạng tiếp tục ở đây nữa.
Vừa mở cửa ra, thư ký của Hạ Mộng là Hoàng Lỵ đang đứng ở cửa giật bắn mình, rồi vội vàng né ra: “Hàn, Hàn…”
Cô bình thường có thể tùy ý xưng hô tên của Hàn Đông, nhưng lúc này đây vậy mà cũng không biết nên xưng hô thế nào nữa.
Hạ Mộng và Hàn Đông đều không có nói về mối quan hệ của nhau ở trong công ty, Hoàng Lỵ cũng tuyệt đối không ngờ Hàn Đông vậy mà lại là chồng của tổng giám đốc Hạ.
Một người là thiên chi kiêu nữ, một người là bảo vệ công ty bình thường, làm sao có thể được.
Nhưng cho dù không thể thì cũng là thật, vì đến để báo cáo công việc, cô đã đứng ở cửa được một hồi, toàn bộ đã nghe hiểu.
Nhìn thấy Hàn Đông rời khỏi, cô mới dè dặt cẩn thận gõ cửa phòng.
Hạ Mộng không bảo cô vào, mà lê lết dáng đi khó chịu ra mở cửa: “Chuyện gì?”
Một thanh âm lãnh đạm như thường lệ, khiến cho cả người Hoàng Lỵ như đang bước đi trên một lớp băng mỏng vậy.
“Tổng, tổng giám đốc Hạ. Tổng giám đốc Trương cũng tập đoàn Hằng Viễn đã đồng ý gặp mặt rồi, địa điểm được đặt ở nhà hàng trà Thâm Lam.
Hạ Mộng thị ý là biết rồi, sau đó quay người đóng cửa phòng lại.
Lần này cô đến Lâm An tham gia hôn lễ của em họ chỉ là tiện đường, mục đích quan trọng nhất chính là hợp tác với xí nghiệp an ninh ở đây.
Nhưng mà quy mô của Tập đoàn Chấn Uy ở thành phố Đông Dương cũng không phải là lớn lắm, cho nên sau khi đến đây, đã gọi đến vô số lần, nhưng đồng ý gặp mặt thì chẳng bao nhiêu.
Lần này chủ tịch hội đồng quản trị của an ninh Hằng Viễn là Trương Kiến Thiết đồng ý đích thân gặp cô, điều này thật sự đã ra khỏi dự tính của Hạ Mộng.
Trương Kiến Thiết là ai chứ?
Đó là nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố Lâm An này. Ngoài an ninh ra thì phạm vi kinh doanh của Tập đoàn Hằng Viễn còn liên quan đến bất động sản, nhà hàng ăn uống, đầu tư và các ngành công nghiệp khác, tất cả đều đang phát triển tốt.
Giá trị cá nhân của ông ta, vào ba năm trước đã đột phá đến 18000 tỷ rồi.
Loại người này, bình thường đối với Hạ Mộng mà nói là cao cao tại thượng, không ngờ ông ta lại có thời gian đến gặp cô, mà không phải là tùy tiện tìm một nhân vật nhỏ nào đó đến ứng phó.