Đọc truyện Con rể giả heo ăn hổ – Chương 13: Băng vân
Lưu Minh Viễn nói xong quay đầu lại: ”Tôi nói này người anh em, không phải là anh nghiêm túc đấy chứ. Món nợ này vốn không thể đòi lại được, qua đó cũng tự làm mất mặt, vận khí không tốt nói không chừng còn bị đánh đó.”
Hàn Đông không nói, nhìn anh ta cầm bài không buông, mượn cớ ăn cơm trưa rồi rời đi trước.
Dù sao cũng đang trong giờ làm việc, Lưu Minh Vũ vội vàng đi theo cười nói: ”Anh cứ nghe tôi nói đi, kiểu gì cũng bị sa thải thôi. Không bằng buông lỏng vài ngày cho tốt, lại còn được nhận lương nữa.”
Lúc nói chuyện, hai người cũng đã tìm được một quán ăn đơn giản.
Buổi chiều, vì thái độ của Hàn Đông nên Lưu Minh Viễn không tiếp tục ở lại quán trà nữa. Hơi oán giận cùng Hàn Đông theo dõi trước cửa công ty dưới tay của Kiều Lục Tử.
Thời tiết rất nóng, lại còn bất động, chẳng khác nào đặt mình trong lồng hấp.
Lưu Minh Viễn chờ đến mức mất kiên nhẫn, lên cửa công ty hỏi thăm một chút, lúc quay lại vừa đi vừa lắc đầu: ”Đi thôi, đi thôi. Hôm nay người không đến công ty.”
Hàn Đông mua hai chai nước khoáng, ném cho anh ta một chai: ”Không phải anh nói ông ta thích đến KTV Ngân Hà ư, trời cũng sắp tối rồi, đợi lát nữa đi xem xem.”
Công việc của chuyên viên đòi nợ cũng không có thời gian hạn chế, tối không cần về công ty báo cáo.
Quy chế này cũng là do Đường Diễm Thu đề ra, không sợ nhân viên không đạt được yêu cầu, bởi vì nếu không đòi được trong thời gian quy định, lương sẽ điều chỉnh lại, thậm chí là bị sa thải. Hơn nữa, nếu đòi được nợ thì sẽ trích phần trăm.
Hàn Đông từ miệng Lưu Minh Viễn biết được có một người đi trước, lương tháng cao nhất hơn 90 triệu.
Cho nên trừ phi nợ không đòi được về, bằng không không ai như Lưu Minh Viễn, ngày nào cũng trong thời gian làm việc đi đánh bài.
Lưu Minh Viễn phiền muộn với thái độ làm việc nghiêm túc của Hàn Đông.
Nhưng hai người là cộng tác, anh ta không thể không biết tốt xấu mà về nhà ngủ được.
Bất đắc dĩ chỉ đành ngồi xe bus cùng Hàn Đông đến KTV Ngân Hà.
Hàn Đông tiếp xúc với Lưu Minh Viễn một ngày, cũng có hảo cảm hơn.
Người này suy nghĩ cẩn thẩn, nhìn ra được cũng thuộc lại khá có nghĩa khí.
Nếu không, một người mới như Hàn Đông, nắm trong tay công việc chủ đạo như vậy. Đổi lại là nhiều người khác thì đã phát cáu từ lâu rồi.
…
KTV Ngân Hà, tòa nhà tổng cộng có 6 tầng, có diện tích khoảng 3000m vuông.
Nhìn từ xa có thế thấy những chiếc đèn kéo quân lập lòe quanh tòa nhà, hai chữ Ngân Hà như ẩn như hiện từng đốm nhỏ, khí thế không tầm thường.
Ngoài cửa là một bãi đỗ xe lớn, trời vừa tối, ngoài bãi đã có 50 60 chiếc xe đỗ ở đó rồi, BMW, Mercedes-Benz và các loại xe khác không rõ hãng, đặc biệt là vài chiếc mui trần nhìn rất phô trương.
Hàn Đông và Lưu Minh Viễn đi bộ đến, đứng bên cửa của bãi đỗ xe Ngân Hà chờ đợi.
Vừa mới vào ca đêm, là lúc mà luân phiên nhau thức trắng. Nhiều cô gái dáng vẻ xinh đẹp, ăn mặc mát mẻ, đeo những chiếc túi hàng hiệu đi ra đi vào.
Cảnh sắc mê muội lòng người, mắt Lưu Minh Viễn sáng lên, tập trung vào những người phụ nữ kia.
”Đông tử, những người này đều là công chúa được bao trong Ngân Hà đó. Coi đôi chân kìa, chậc chậc, thực quá cmn dài mà…”
Không đến một vài nơi thì sẽ không thể lĩnh hội được góc khác của đời người.
Lúc Hàn Đông ở quân đội, làm nhiệm vụ, hai nơi một đường. Lúc ở Đông Dương, đi làm, về nhà, hai nơi một đường.
Trước giờ chưa từng nghĩ cuộc sống của người khác như thế nào?
Mà ở đây, khiến cho trái tim tĩnh lặng như nước của anh bất chợt gợn sóng.
Nhà giàu, gái đẹp, tiêu tiền như nước.
”Kia kìa, kia kìa!”
Suy nghĩ trong đầu Hàn Đông hỗn loạn, lại nghe thấy được tiếng kêu như phát hiện ra hành tinh mới của Lưu Minh Viễn vang lên.
Anh nhìn theo, thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy bó màu đen, cao khoảng 1m7 vừa dừng xe bên đường.
Xe dáng thể thao của Audi.
Tất nhiên cái thu hút người ta không phải là chiếc xe, mà là người phụ nữ kia.
Đi đi lại, giống như mang theo sự rực rỡ của riêng mình, mạnh mẽ thu hút ánh mắt của tất cả đàn ông trên người cô.
Lúc đi nagng qua Hàn Đông và Lưu Minh Viễn, người phụ nữ liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó coi như không không khí.
Mà mùi hương trên người cô vẫn lưu lại, khiến người ta khó ngủ.
Lưu Minh Viễn nói: ”Mẹ nói, con đàn bà này đúng là cao cấp mà. Nếu ông đây có tiền, phải làm cô ta bằng mọi giá.”
Hàn Đông cũng ngạc nhiên với khí chất và dung mạo của người phụ nữ, nhưng dù sao thường thường xuyên nhìn thấy chị em Hạ Mộng, sức chống cự cũng cao hơn nhiều.
Nghe lời của Lưu Minh Viễn có ý khác, không khỏi hỏi: ”Cô ấy cũng là nhân viên làm việc ư?”
”Ừ, cây hái tiền chính của Ngân Hà-Thẩm Băng Vân, nghe nói không ra sân, uống rượu chỉ uống giá hơn 6 triệu…đời này nếu có thể uống rượu, ngủ chung với cô ta thì cũng coi như không uổng phí.
Thẩm Băng Vân ư?
Hàn Đông đọc lại cái tên này, sao đó liền ném qua sau đầu.
Đến đây vì công việc, không phải dể xem phụ nữ.
Điểm ấy, trong lòng Hàn Đông có thể cân nhắc rõ ràng.
Mắt nhìn xung quanh: ”Anh nói xem hôm nay Kiều Lục Tử có đến không?”
Lưu Minh Viễn lầm bầm nói hai tiếng: ”Chắc chắn đến.”
”Có căn cứ ư?”
”Kiều Lục Tử thấy Thẩm Băng Vân chẳng khác nào chó thấy phân, Thẩm Băng Vân đi làm thì chắc chắn ông ta đến.”
”Con mẹ nó lão đại gia kia, không biết Thẩm Băng Vân có bị Kiều Lục Tử làm trên giường không nữa…”
Qủa nhiên, anh ta vừa nói không lâu, một chiếc xe Mercedes Benz thương vụ màu đen chạy đến và lái vào bãi đỗ xe.
Cửa xe mở ra, một tên đàn ông mập mạp mặc áo hoa, quần dài, cổ tay đeo một tràng hạt to như quả trứng bồ câu bước xuống trước, sau lưng còn con hai gã trẻ tuổi ăn mặc lịch sự, hình như là thủ hạ.
Hàn Đông chưa từng gặp Kiều Lục Tử nhưng từ phản ứng của Lưu Minh Viễn, thì chắc là người đàn ông đeo tràng hạt to như trứng chim bồ câu kia.
Đối với nhân vật nghe đồn đã lâu này, anh không khỏi đánh giá vài lần.
Khoảng bốn mươi tuổi, đầu lưa thưa vài cọng tóc, thân hình mập mạp, mặt vừa to vừa vuông.
Cả người nhìn qua đúng là dân giang hồ.
Trăm người trăm tướng, tên Kiều Lục Tử này đi diễn vai phản diện chắc không cần phải hóa trang.
Hàn Đông đang định đi qua chặn người lại bị Lưu Minh Viễn sống chết kéo lại: ”Tôi nói này, rốt cuộc gan anh lớn thế nào, ông ta đang muốn tiêu tiền, anh qua đó chẳng phải hủy sạch tâm trạng của ông ta ư. Đợi đi, đợi ông ta chơi xong, uống đủ, chúng ta lại nói đến chuyện tiền nong sau.”
”Vậy thì mất bao lâu chứ?”
”Thiếu nợ là ông nội, đòi nợ là cháu trai, chờ đi! Theo anh bạn, hôm nay làm việc nghiêm túc một lần.”
Hàn Đông rút điện thoại ra nhìn nhìn, mới 8h tối, chắc phải đợi 4, 5 tiếng rồi.
Vừa đúng lúc điện thoại vang lên, Hàn Đông lập tức đi sang một bên nhận điện thoại, là Hạ Long Giang gọi đến.
Đoán chắc chuyện Hạ Mộng muốn li hôn bị Cung Thu Linh nói đến Hạ Long Giang bên kia rồi.
Hàn Đông tôn trọng người bố vợ này từ tận đáy lòng.
Đại khí khôn khéo, mắt nhìn người đủ nham hiểm.
Anh nhớ nhất là lúc cùng bố với tiếp rượu khách, lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Long Giang đã đoán ra được tính cách, sở thích của đối phương từ những chi tiết nhỏ nahats.
Cho nên lúc nói chuyện phiếm, Hàn Đông giống như đang nghe một buổi học về cách giao tiếp giữa người với người.
Đương nhiên, quan trọng hơn chính là Hạ Long Giang rất tốt với anh.
Là loại thân mật không chút giả dối, mối lần có mặt Hạ Long Giang, trên bàn cơm chỉ cần có lời nói nhằm vào Hàn Đông, ông sẽ mở miệng giúp Hàn Đông nói chuyện. Từ trước đến giờ, có mâu thuẫn gì với Hạ Mộng, ông cũng đều quở mắng Hạ Mộng đến chảy nước mắt, một chút cũng không lưu tình, không hỏi đúng sai.