Đọc truyện Con Quỷ Truyền Kiếp – Chương 7: Chiều thứ năm
Miss Bartendale trầm ngâm một lát, cằm đặt lên lòng bàn taỵ Một hồi lâu, cô nói:
– Không bao giờ có khói mà không có lửa, ít khi những chuyện truyền khẩu lại không có dựa lên một sự có thực nào. Mà, cái phòng bí mật kia…
– Cô sẽ được thấy cái phòng ấy. Chỉ có anh em nhà tôi là được vào đấy, sợ cho tôi tớ vào chúng làm khác chỗ những thứ trong phòng.
– Những thứ nào trong phòng?
– Những pho sách, những bình hóa học của cụ Warlock để lại trong ấy, khác nào như một thứ phòng thí nghiệm. Lúc ông cụ hấp hối, có trối lại rằng cái chìa khóa sự bí mật, sau này sẽ tìm thấy ở đó.
Luna mở to mắt, ngạc nhiên:
– Thế mà bốn trăm năm trời nay vẫn không một ai khám phá được điều gì! Thế căn phòng có còn y nguyên các thứ không?
– Ngoài một vài cái bị bọn quân lính của Cromwell(#1) lấy mất hay làm vỡ hồi họ đóng binh trong lâu đài Dannow, còn thì không ai đụng chạm tới những vật ở đâu vẫn ở nguyên đấy. Theo lời bà Blavatsky và sir Williams Crookes thì có lẽ bọn quân lính đã lấy mất hoặc hủy hoại mất những dấu tích cốt yếu nhất rồi.
– Nếu thế thì đến tôi, tôi không biết có được may mắn hơn không?
Swanhild bàn góp:
– Từ 1890 đến nay, một vài khoa học chuyên môn cũng đã tiến được nhiều rồi.
Luna trịnh trọng gật đầu:
– Có thế. Bà Blavatsky là một nhà thần linh học, còn tôi, tôi là một nhà siêu linh học kia!
– Siêu linh nghĩa là gì ạ?
– Nghĩa là tôi có một giác quan thứ sáu(#2)rất sắc sảo và nhờ giác quan ấy tôi có thể tìm thấy được dấu vết con quái vật trong rừng.
– Nhưng giác quan thứ sáu là thế nào?
– Đó là trực giác. Hẳn cô cũng đã có lần tự nhiên thấy lòng mình gớm sợ, ác cảm ngay với một vài người rồi, mãi sau, biết rõ người ta hơn, quả nhiên thấy mình không nghĩ lầm, có phải thế không?
– Vâng, chính thế đấy.
– Đó là nhờ giác quan thứ sáu của cô báo cho cô biết trước đó. Cái trực giác của ta kia chính là cái ý niệm về sự hòa đối trong cuộc đời, về sự thật, sự công bằng, minh bạch ở đời. Khi nào người ta đã ra khỏi cái cõi thật phải, và minh bạch ấy hoặc bằng lời nói hoặc ở trong tâm ý hoặc nửa lộ ra diện mạo bề ngoài, khi ấy tức khắc có sự ngang chướng mà ta nhận thấy được ngay; những ý nghĩ sâu xa, một tính khí ưa vật dục, hay cái số chết về tai họa, đó là những điều làm mất sự hòa đối – sự mất hòa đối hay sự ngang hướng ấy, nếu gặp ở nhân vật nào là chúng tôi cảm thấy được ngaỵ Nhà thần linh học có khiếu riêng về mặt này, cũng như những người khác có khiếu riêng về hội họa hay về âm nhạc. Vậy, nếu đêm vừa rồi, có xảy ra trong rừng một việc kỳ quái nào, một chuyện phi thường nào, thì tôi sẽ có thề tìm ra được dấu vết (Luna hỏi tiếp). Thế, lúc cô đi tìm trong rừng, ngoài ông anh cô và cô con gái tên Kate, con chó còn đánh hơi giúp cho cô thấy được cái gì khác nữa không?
– Không, tôi không nhận thấy gì lạ hết. Chỉ thấy con chó lúc được ra khỏi rừng thì có vẻ bằng lòng lắm.
– Trong câu chuyện ông anh cô kể lại có một chỗ tôi lấy làm lạ: là con chó theo ông ấy sao không sủa báo trước cho chủ biết rằng kẻ thù đang tiến tới gần?
– Trời! Quái lạ thực.
Gođard vẫn lẳng lặng cầm lái từ nãy giờ, lúc đó bỗng quay đầu lại:
– Vâng. Quái lạ thực. Nhưng ta nên nhớ rằng lúc Oliver thuật câu chuyện thì trong trí không được bình tĩnh. Anh ấy quên sót một vài điều cũng nên.
– Hẳn thế.
Rồi Luna lại đăm đăm suy nghĩ hoài. Swanhild không yên tâm được, lo ngại hỏi nàng:
– Theo ý cô bây giờ thì việc này thế nào?
Luna đáp:
– Việc điều tra của tôi chắc sẽ khó nhọc lắm đây. Tôi xem chừng bí mật kia khám phá ra được cũng chỉ do một việc nhỏ nhặt xảy ra trong khoảng vài ba trăm năm trước, việc nhỏ nhặt ấy ta phải tìm để biết xem là việc gì. Tôi thực lòng mong rằng ông anh cô có thể nói rõ cho tôi biết rằng con chó của ông ta có báo trước cho ông ta biết hay không, bởi vì dù là một biểu hiện, con chó cũng phải coi chừng chứ!
– Mà nếu biết rõ điều ấy thì cô thấy được những mối manh gì?
Luna trầm ngâm đáp:
– Không phải chỉ có bốn chiều(#3) đâu, cô ạ.
– Ra thế kia đấy!
– Khoa chiêm tinh học ngày nay đã được hầu hết các nhà triết học tân tiến nhất công nhận. Phần tôi, tôi cũng đã khảo cứu về khoa học này một cách riêng. Miss Hammond! Cái hình ta trông thấy kia kìa, có phải là “thằng người khổng lồ” đấy không?
Dãy núi mặt tây bắc, dựng đứng như thành, từ từ tiến đến trước mặt ba người như một trùng sống vĩ đại. Xe hơi lên tới dốc, lọt qua một đường rẽ và sau cùng đã trông thấy một phía làng xóm và chỗ đất cao.
Gođard vừa hãm đà xe vừa chỉ tay nói:
– Khu rừng kia kìa, miss Bartendale ạ!
Luna đứng dậy để trông cho dễ, còn Swanhild thì nhìn đám cây rừng, ngờ vực như trước cảnh chiêm bao. Nắng chói khắp mặt cao nguyên: đỉnh đồi nổi bật trên nền trời xanh mờ ám. Những dải suối nhỏ loáng biếc như thép sáng. Cây lá lặng lẽ nhỏ giọt vì nắng ấm đang làm tan hết giá băng.
Gần lối đi, lặng lẽ từng đám người nhà quê khiếp sợ, lãng quên trong chốc lát những công việc thường ngày. Phía bên kia thung lũng và ở tận đầu con đường hẹp, một chiếc xe hơi nhỏ đỗ ngay ở mép rừng. Cạnh chiếc xe hơi có hai người đứng chờ: người cao lớn nhất trong hai người, đầu và tay bị băng bó.
Gođard lái sang ngang và cho xe chạy vào con đường hẹp trong lúc Swanhild kinh ngạc kêu lên:
– Oliver bỏ nhà ra đây, kìa! Rõ điên rồ thực.
Xe chưa đỗ hẳn Swanhild đã chạy ngay lên; đằng kia anh nàng cũng vội vã đến đón. Thái dương và một bên mặt chàng bị vết thương trông rất ghê sợ nhưng chàng vẫn ra vẻ khỏe mạnh như thường.
Chàng lớn tiếng gọi:
– Swanhlid! Em đừng trách anh nhé, mà cũng đừng lo sợ gì nữa, anh không nhớ gì về những việc trông thấy tối quạ Lúc nãy anh thức dậy, bác sĩ nói rằng anh vẫn khỏe mạnh… tội nghiệp cho con Holder quá, anh không nỡ để nó suốt ngày trong rừng này được… này, Swan, người đi cùng em kia là người tìm mạch suối đấy, phải không?
Swanhild cảm động ôm lấy anh nàng rất khắng khít. Giá không có người ngoài ở đấy, dễ nàng nức nở khóc cũng không chừng. Nàng quay lại giới thiệu:
– Anh Oliver tôi đấy, miss Bartendale ạ.
Oliver vui vẻ nói:
– Cô đến vừa dịp quá! (Chàng đưa tay trái bắt tay Luna). Vừa thoạt trông thấy cô, tôi đã ngửi thấy cái hương cỏ thơm mới cắt.
Luna mỉm cười vẻ khoan dung như một bác sĩ không muốn làm phật ý người ốm. Cô trả lời:
– Đã hai năm nay, tôi không dùng thứ nước hoa đó nữa đâu.
Chàng đáp:
– Tôi nhớ được lâu thực. Hồi ấy, khăn tay của cô bao giờ cũng thơm thứ nước hoa ấy. (Quay lại phía em gái, chàng bảo Swanhild): Em đừng tưởng anh vớ vẩn, anh nói thế là vì trước kia anh đã gặp miss Bartendale, mà chính cô Bartendale đã chữa cho anh khỏi mất trí đấy.
Luna ra vẻ ngẫm nghĩ, vừa nhìn Oliver vừa thấp giọng nói:
– Hồi hai năm về trước tôi có được bổ vào làm việc trong nhà thương Sloane-Shell. Thế ra hồi ấy ông nằm chữa ở đấy sao?
– Vâng. Nhưng sau tôisẽ nói rõ cho cô về chuyện này. Hồi ấy cô là vị phúc tinh cho không biết bao nhiêu người cùng lớp với tôi, nhiều thế thì nhớ sao được hết. Nhưng họ thì chẳng bao giờ quên đâu.
Cô có vẻ ngạc nhiên cho sự tình cờ và đáp:
– Vâng, càng haỵ Bây giờ thì, ông Hammond ạ, công việc của tôi là ở trong rừng kia. (Cô nhẹ nhàng gỡ tay mình ra khỏi bàn tay Oliver giữ lại trong lúc chàng nói chuyện. Rồi cô hỏi) Bệnh tình cô gái ra sao?
Sắc mặt Oliver bỗng sầm ngay xuống:
– Cô ấy đang mê sảng, luôn miệng nói rằng một vật “lù lù to bằng cái nhà” xông đến hại mình. Xem chừng cô ta không thể cứu chữa được nữa.
– Ông không còn điều nào nói thêm vào những lời ông thuật lại chứ?
– Không còn điều nào. Các lời tôi nói, bác sĩ đã ghi chép cả, tôi cũng đọc lại hết rồi, không có chỗ nào thay đổi hết.
– Vâng, thế thì được. Ta vào trong rừng đi! Giá từ lúc xảy ra các việc chưa có ai bước chân vào thì hay, nhỉ.
– Nhưng anh Warren lại vào trước mất rồi. Anh ấy kia, kìa!
Chàng trỏ tay về phía một người to lớn và còn trẻ, mình mặc quần áo đi săn. Hắn đứng nói chuyện với Gođard, vẻ mặt lầm bầm. Oliver cắt nghĩa:
– Anh ấy là vị hôn phu của cô Katẹ Anh một mực cho hung thủ chính là anh em nhà Ades và chỉ muốn chúng phải chịu tội. Để anh ta nói lại các điều cho cô nghe. Ê này, Warren!
Anh chàng bước lại gần hai người. Mặt hắn sọp hẳn đi và sắc lại vì căm giận. Hắn mang một tấm chăn ngựa và một cây súng trường. Luna nói:
– Tôi cứ muốn được vào xem xét khu rừng trước khi chưa có ai vào.
Hắn nhìn nàng một vẻ buồn chán:
– Xin bà thứ lỗi cho, là vì tôi tưởng vào đó không hại gì và không ngờ trái ý bà… Chả lúc ấy trời chưa sáng mà cái thằng đồ khốn là thằng Will đã vào kháo chuyện khắp làng, mà nó nói gì là những thằng ngu ngốc liền kháo lại đúng như thế. Chúng nó bảo nhau: “Từ ngày ông cả Reggie mất đến nay, lần này trời mới có tuyết đọng là một!”.
Gođard vội ngắt:
Chàng mỉm cười với Swanhild, lo ngại, nhưng Warren cứ nói nữa:
– Tôi hiểu thế này là không phải lắm, song tôi phải nói thực, bổn phận tôi là phải nói cả cho ông Hammond biết những lời người ta thì thầm bàn ra nói vào. (Hắn nén giận, nói tiếp) Chúng dám nói ông Reggie! Mà ông Reggie cùng đăng lính với tôi với cả ông nữa, ông Oliver nhỉ! Hồi ở mặt trận Cambrai, trong bình sắt còn một nửa nước uống, ông ấy nhường cả cho tôi, nói rằng chính ông ấy đã uống hết một nửa trước rồi! Thế mà tôi cũng xin nhận tôi uống, không ngờ ông Reggie nói dối để tôi yên lòng! Đến bây giờ em Kate của tôi gặp thảm họa này chúng nó cũng chưa vừa lòng, chúng còn tìm cách đổ tiếng xấu cho ông Reggie nữa!
Hắn phải cố sức mới giữ được bình tĩnh để tiếp:
– Vì thế, tôi mới qua lối trong rừng, tra xét dò hỏi về bọn Ades. Rồi sau ông Hammond cùng với tôi trở vào rừng định để đem con chó của ông ấy về nhà.
Swanhild hỏi:
– Thế về anh em nhà Ades, anh đã hỏi được những gì?
– Thưa cô, thằng Charlie thì què một chân, nằm bẹp một chỗ, còn thằng Joe bị một trận nên thân. Chúng nó đánh nhau với lão Miles, bác gác ở cho ông Hudson: hai đứa say rượu nhưng đêm tối, lão Miles không nhận ngay được mặt chàng.
Luna nói:
– Ta cố nhiên phải liệu trước cách phân giải những việc xảy ra ban đêm.
Nàng mở túi xách lấy ra một cành cây(#4) có ngạnh và cầm lủng lẳng trong taỵ Gođard hỏi:
– Cành cây tìm mạch đấy, phải không ạ?
Luna đáp:
– Cành này tìm được mạch nước, mà cũng tìm được cái khác nữa kia.
Nàng bảo con chó theo nàng:
– Ngồi xuống, Roska!
Con chó lớn vâng lời ngay.
Luna cầm lung lẳng cành cây trong mấy ngón tay, người đứng thẳng, mặt ngẩng lên, đôi lông mày chíu lại. Nàng quay mình vòng tứ phía không ngừng chân. Mớ tóc vàng lục với khuôn mặt trắng xanh của nàng là những khoảng sáng cô đơn trong vừng bóng ban ngày, mờ xám. Cây lá rủ dương tàn rợp ở trên đầu nàng và phía sau Luna, người ta thấy những điểm mạ kền của mấy chiếc xe hơi bóng loáng. Cạnh xe, mấy người đàn bà nhà quê sán gần lại, chăm chú nhìn Luna, mắt xanh sáng trên những bộ mặt rám nắng màu nâu.
Swanhild cảm thấy một cách kỳ dị như đã được mục kích cảnh tượng kia một lần nào: những quả đồi vắng lặng, hình thằng người khổng lồ vươn lên khoảng núi, với thứ bóng mập mờ quanh một người đàn bà đang lặng lẽ niệm chú kia, tất cả mọi vật nàng thấy như đều quen thuộc cả.
Chú thích:
(1-) Cromwell: Bậc vĩ nhân nước Anh 1599 – 1658), người đã gây ra cuộc cách mệnh lớn nước Anh (1645), rồi chiếm lấy quyền độc tài trị nước
(2-) Giác quan thứ sáu: Thêm vào ngũ quan: trông nghe, nếm, ngửi và sờ mó, của người thường
(3-) Bốn chiều: Chiều rộng, chiều dài, chiều sâu và chiều thời gian
(4-) Cành cây: Một thứ cành rất mềm, mà những người có khiếu riêng bên Âu châu vẫn dùng để làm vật báo hiệu trong lúc đi tìm mạch suối ngầm để đào giếng. Cành cây này ở trong tay họ, người ta cho là có một tính cách dễ cảm động, khiến cho khi gặp mạch ngầm dưới chỗ người ta tìm mạch, tự khắc cong một nhánh lên để báo hiệu. Hiện nay vẫn còn nhiều nơi sử dụng cách này