Bạn đang đọc Con Quỷ Của Sự Chết Chóc – Chương 20
-tôi cảm thấy thật ân hận khi đối xử vs nó như thế-ba nó đau khổ
-nhưng nếu ông ko lm như z thì bây h nó đâu có còn đc sống đến bây h-ba nam.
-chúng ta cũng hơi quá đáng khi ép 3 đứa con trai mình và cuộc hôn nhân ko tình yêu này thì phải,chỉ tại nhà bên ép buộc dữ quá-ba nó
-ko sao đâu,lớn lên,khi tụi nó bk đc nhìu về mọi thứ xung quanh,đã có nhìu trải nghiệm đời thì cũng sẽ hiểu cho nổi khổ của chúng ta thôi-ba nam ăn ủi rồi 2 người ra về mà ko bk nãy h đã có người nghe tất cả
ns về nó,h đang phóng bạt mạng ra đường,ko để ý j đến mọi thứ xung quan.cả bọn đằng sau chạy theo kêu inh ỏi nhưng nó ko dừng lại.mọi cảm xúc của nó đã bị bất động .chiếc máy nghe trộm nó gắn trong phòng học đã giúp nó nghe toàn bộ câu chuyện.nó thắc mắc về câu nói của ba nó nên ko để ý đến mọi việc…..
Nó chạy sẽ đi vs tốc độ nhanh đến nỗi người qua đường chỉ thấy 1 vật thể chạy sẹt qua mặt họ thôi.nó vừa chạy vừa suy nghĩ mà ko để ý là nó đã bỏ rơi cả bọn kia ở 1 đọan khá xa.cả bọn hò hét nó mỏi mệt,đưa mắt sang nhìn soki,soki lắc đầu:
-em chịu,ko chạy theo chỉ đc,chỉ chạy nhanh lắm,theo ko kịp,chỉ ai chạy nhanh thật nhanh ms có thể có cơ may theo kịp thoai.
Cả bọn nghe như z cùng đưa ánh mắt về phía hắn,người có tốc độ gần như = nó.hắn hơi ngạc nhiên khi mình đc chọn,sau 1 hồi lưỡng lự(mún qué rồi mà còn bày đặt suy nghĩ) thì cũng gật đầu,tăng ga phóng theo nó.sau cùng thì nó vs hắn chỉ là những dấu chấm từ xa mà cả bọn chỉ có thể nhìn.ko ai hỉu nó bị sao mà lại trầm tư như thế,cả bọn chỉ bk lắc đầu rồi lái xe về nhà.hắn phóng theo,1 lúc sau cũng theo kịp nó nhưng ko gọi nó giống cả bọn,bk nó ko nghe gọi chi cho tốn hơi,hắn cũng ko rảnh như z(phải roài,ảnh lạnh mà).khi thấy trc mặt có 1 chiếc xe tải đang chạy về phía nó,hắn chỉ bk bỏ xe môtô của mình,nhảy qua ôm nó nhảy ra khỏi xe lm cả 2 lăn xuống vệ đường.nó và hắn thì sây sát nhưng “em “môtô yêu quý của nó tông thẳng vào cột điện,cái xe nó ra sao thì chắc ai cũng tưởng tượng đc.nó thoát ra khỏi dòng suy nghĩ,tỉnh mộng,nó thấy hắn đang ôm mình,nằm trên vệ đường,xe thì tan xác,đỏ mặt,nó định đẩy hắn ra,như hắn cứ ôm chặt nó như v lm nó ko đẩy ra đc.nó lay lay hắn,tay vô tình chạm phải đầu hắn,có thứ nước j đó nóng nóng mềm mềm trên đầu hắn.tò mò,nó đưa tay ra xem,kinh hoàng,sững sờ,hoảng hốt là 3 từ diễn đạt trạng thái nó bây h.vì bảo vệ nó mà đầu hắn đập xuống mặt đường mà ngất xỉu,nó run run lấy chiếc điện thoại trong túi,bấm số xe cấp cứu.sau khi khó khăn để mấp máy ra từ để ns vs tổng đà những điều cần thiết.nó lm rơi cái đt xuống đất,lm màn hình bị sướt.bây h nó đang rất hỗn độn,lòng đau như cắt khi thấy hắn như v,lo lắng đứng ngồi ko yên thầm rủa ko bk sao xe cấp cứu lâu đến thế.một lát sau xe ms tới đưa hắn vào bệnh viện,sau khi cấp cứu cho hắn 3 tiếng,bác sĩ bước ra,ns rằng nội trong ngày này hắn sẽ tỉnh,chỉ va chạm nhẹ thôi,ko đến nỗi nghiêm trọng.nó nghe nói z thì vội đi vào thăm hắn.hắn nằm trên chiếc giường trắng,mặc đồ bệnh nhân màu trắng,khuôn mặt hoàn hảo vs ánh nắng rực rỡ chiếu từ ngoài vào, nhìn hắn cứ y như 1 thiên thần z,ko giống 1 bang chủ như mọi ngày.ko hỉu sao nó cứ đứng đực ra đó nhìn hắn.nó giật mình,sao hôm nay nó toàn hành động khác lạ thế nhỉ,chả lẽ…….vs cái đầu thông minh của mình,nó đã nghĩ ra nhưng nó vội càng bác bỏ.nó tiến tới bên giường hắn,ngồi xuống ghế cạnh giường,1 lúc sau nó ngủ gục luôn.hắn sau 3 tiếng đã tỉnh,ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt lm hắn vội mở mắt.đập vào mắt hắn là nó đang ngủ gục gần đó.mái tóc tím óng ánh lấp lánh trong ánh nắng,bộ đồ đen nổi trội,hàng lông mi cong vút,đôi môi đỏ mọng lm hắn………hắn đỏ mặt,tự cốc đầu mình 1 phát.hắn cứ ngồi đó nhìn nó mà ko thèm kêu nó dậy.nó đang ngủ,thấy ai cứ nhìn mình chằm chằm thì vội bật dậy.thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm,ánh nhìn ôn nhu,hiền dịu,khác hẳn vs bình thường:lãnh đạm lạnh lùng,mặt nó ngay 1 đỏ lên,nó ko thể nào kìm chế cảm xúc của mình đc.hắn thấy mặt nó đỏ thì ngạc nhiên,ko tin đc người lạnh lùng như nó cũng bk xấu hổ,sau đó phì cười,ko ngườ nó đỏ mặt thì dễ thương kinh khủng.nó thấy hắn cười thu hết lại vẻ mặt vốn có,lạnh lùng:
-sao cười.
ko cóa j- bk nó ko vừa ý,hắn cũng ko cười nữa,im lặng.cả căn phòng lại rơi vào im lặng.hắn cực chán ghét mùi bệnh viện nên nói vs nó:
-tôi muốn về.
-vì sao???-nó
-ko thik,ghét mùi bệnh viện lắm-hắn vùng vằng,nhìn đáng iu cực kì lm nó sững người.
-đang bệnh nặng,ko đc về-nó
-ko nặng đâu,nhẹ lắm,hết đau rồi,nhiêu đâu nhằm nhò j,về nha-hắn năn nỉ
-thôi đc rồi,để đi lấy giấy xuất viện đã-nó đầu hàng rồi đứng lên bước đi.lúc đứng lên,do vội vàng,nó mất đà,ngã ngửa ra đàng sau,ngã vào vòng tay hắn,nó vs hắn vô cùng ngạc nhiên.h thì mặc cả hai đỏ chét như quả cà chua.cả 2 bất động trong tư thế đó 10 phút ,nó bừng tỉnh,vội vội vàng vàng đẩy tay hắn ra,chạy cái vèo ra ngoài,hắn ở trong chỉ bk lắc đầu.nó sau khi chạy ra ngoài,đi thẳng lên phòng lấy giấy xuất viện cho hắn rồi đi xuống,lấy tay vuốt ngực cho bình tĩnh,mở cửa ra,nó đứng từ xa nói:-chúng ta về thôi-hắn nghez thì đứng dậy đi ra khỏi phòng,quằn áo trong lúc nó đi lấy giấy thì hắn mặc rỒi.cả hai đi trong bệnh viện nhật dc nhìu lời khen..