Con Quỷ Áo Xanh

Chương 22


Đọc truyện Con Quỷ Áo Xanh – Chương 22

Tôi không kể cho Mouse nghe hết mọi chuyện.

Tôi không kể lại chuyện Daphne đã đánh cắp một món tiền, với lại tên tuổi của một tay nhà giàu người da trắng, hoặc thể hiện ra là tôi đã biết tên lão. Mouse biết giữ lời hứa, nếu hắn cố ý giết tôi hắn nên dằn lại. Nhưng nếu hắn đánh hơi được món tiền ba chục ngàn đô la thì không ai có thể can ngăn lòng tham của hắn. Hắn có thể giết tôi cùng chỉ vì món tiền kếch sù đó.

– Cậu lo đề phòng cảnh giác tên Frank đi, – Tôi nói với hắn. – Phải biết hắn bỏ đi đâu. Nếu hắn chỉ đường tìm ra con bé coi như ta đạt mục đích. Cậu hiểu chứ, Raymond. Tớ muốn tìm cho ra con bé đó, vậy thì không có lý do gì đụng chạm đến Frank.

Mouse cười nhìn tôi:

– Cậu đừng lo, Ease. Tớ muốn phát điên khi nhìn thấy hắn đè người cậu xuống. Cậu biết không, lúc đó tớ muốn dậy cho nó một bài học.

– Cậu phải canh chừng hắn, – Tôi nói – Hắn có tài sử dụng dao.

– Mẹ kiếp, – Hắn nói lẩm bẩm trong miệng – “Ta sinh” đã biết sử dụng dao.

* * *

Vừa định chuẩn bị ra đi lúc tám giờ sang thì bọn cớm ập đến.

– Mẹ kiếp.

– Chào ông Rawlins, – Miller mở lời – Chúng tôi đến gặp ông có chút việc.

Mason nhếch mép cười.

– Thôi tớ phải đi ngay, Easy. – Mouse nói.

Mason chìa bàn tay to tướng vớ ngay ngực Mouse.

– Mi là ai? – Hắn hỏi.

– Tôi là Navrochet, – Mouse đáp. – Tôi vừa tới đây đòi tiền.

– Đòi tiền gì?

– Tiền tôi cho hắn mượn hồi năm rồi, – Mouse chìa ra một xấp tiền, tờ trên cùng là hai chục đô.

Nụ cười trên gương mặt béo phệ của Mason không làm cho hắn dễ coi hơn.


– Hắn đã đưa đủ tiền chưa?

– Phải có đủ chứ, – Mouse nói. – Có phải các ông đến đây giúp tôi?

Bọn cớm nhìn nhau dò xét.

– Nhà ông ở đâu, ông Navrochet? – Miller hỏi. Hắn ta lôi tập giấy viết ra.

– Hai mươi – bẩy ba mươi – Hai rưỡi phố Florence. Ở trên lầu dẫy sáu. – Mouse nói gạt.

– Bởi đây chúng tôi sẽ hỏi ông sau. – Miller vừa dặn vừa ghi lại địa chỉ. – Ông đừng đi đâu ra ngoài phạm vi thành phố.

– Các ông muốn hỏi điều gì cũng được, tôi làm việc tại hãng World Carwash ở phố Crenshaw. Không có tôi ở đó thì có ở nhà. Tớ đi thôi, Easy. – Mouse vừa đi vừa đánh tay, huýt gió. Tôi chả hiểu hắn nhớ đâu ra tên đường phố để nói dóc hay vậy.

– Chúng tôi được phép vô nhà chứ? – Miller chỉ về phía cửa ngôi nhà.

* * *

Bọn chúng chỉ tôi ngồi xuống ghế, còn bọn chúng thì đứng theo dõi ra vẻ chuyện đại sự.

– Mi có biết Richard Mc Gee là ai không? – Miller hỏi tôi.

Tôi ngước nhìn và nhận thấy bọn chúng dang dò xét qua nét mặt xem tôi có nói thật.

– Ai kia? Tôi hỏi.

– Mi nghe ta nói rồi – Miller đáp.

– Làm sao mà tôi biết là ai được. – Tôi đang nghĩ cách câu giờ để nhớ ra là ai. Mason đè cứng như búa tạ lên vai tôi.

– Tối qua LAPD phát hiện một xác chết tại nhà ở vùng Laurel Canyon, – Miller kể lại. – Xác chết Richard Mc Gee. Hắn viết giấy tay để lại trên bàn.

Miller chìa mảnh giấy ra đưa cho tôi xem, nét chữ nguệch ngoạc “C. James”.

– Thấy quen chứ? – Miller hỏi.

Tôi giả vờ làm mặt ngu có gì khó đâu.


– Còn tay Howard Green thì sao? Mi biết hắn chứ? – Miller đứng gác chân trên bàn trước mặt tôi, hắn nghiêng người ra trước, gương mặt hốc hác cách chô tôi một gang tay.

– Không.

– Mi không biết à? Hắn vô trong bar của tên Nigger nói mi đang ngồi uống rượu với Coretta James. Cái chỗ đó nhỏ hẹp làm sao ẩn núp được.

– Vậy là có thể tôi còn nhớ mặt nếu quý ông chỉ cho tôi thấy, – Tôi nói.

– Chuyện đó coi bộ khó, – Mason lẩm bẩm nói. – Hắn chết rồi thân hình như miếng thịt băm.

– Còn tay Matthew Teran thì sao, Ezekiel? – Miller hỏi.

– Tay này thì tôi biết rõ. Hắn vừa ra tranh cứ chức Thống đốc cách này mấy tuần. Chuyện quái quỉ gì vậy? – Tôi đứng ngay dậy, giả bộ căm tức.

Miller cất tiếng:

– Teran gọi máy tôi ngay cái đêm mi bị bắt. Hắn muốn biết ai đã giết lão tài xế Howard Green.

Tôi đưa cặp mắt đờ đẫn nhìn hắn.

– Chúng tôi trả lời là không biết, – Miller tiếp tục. – Còn một vụ nữa, vụ án nàng Coretta James, cùng một lối giết người bạo lực. Hắn cần biết tất cả mọi điều về mi. Hắn đến ngay bốt cảnh sát nhớ chỉ mặt mi với lại tên tài xế mới xin việc.

Tôi chợt nhớ cái lỗ khoá ở cửa có thể ghé mắt dòm vô trong.

– Tôi chưa hề biết hắn là ai cả, – Tôi nói.

– Không biết à – Miller hỏi lại – Sáng nay người ta tìm thấy xác của Teran bên trong văn phòng ở khu trung tâm thành phố. Một lỗ dẫn nhỏ xíu xuyên quả tim.

Tôi giật mình ngồi lại ngay ngắn.

– Mi không dính dáng vô mấy chuyện này, Ezekiel. Không tìm thấy chúng cứ. Nhưng mi cũng phải biết vài điều gì đó… chúng ta bỏ công mất một ngày để hỏi cho ra.

Mason cười khà một tiếng nhe răng bày cả lợi đỏ lòm.


– Tôi chẳng hiểu mấy ông định nói gì. Riêng tay Howard Green có thể tôi còn nhớ. Nếu hắn có trở lại quán bar của John may ra tôi nhớ mặt. Ngoài ra tôi không còn biết gì nữa.

– Mi phải biết chứ, Ezekiel. Biết mà không khai ra thì khổ thân. Khó thật đấy.

– Trời ơi, tôi chả biết ai hết. Chuyện người ta bị giết chết không dính dáng gì đến tôi. Các ông muốn kéo tôi vô cuộc. Các ông thấy đó, tôi không có tiền ấn. Tôi vô bar uống rượu với Dupree và Coretta, chỉ có vậy thôi. Các ông không thể buộc tôi vô đó.

– Ta có thể buộc tội mi nếu tìm thấy bằng chúng mi có mặt tại nhà của Mc Gee hôm đó.

Tôi để ý thấy trên mặt Miller có một chấm sẹo nhỏ hình cung dưới mặt bên phải. Dường như tôi đã thấy cái khuôn mặt có sẹo đó ở đâu rồi. Có thể tôi biết mà cũng có thể tôi không biết.

– Tôi không có ở đó, – Tôi nói.

– Vậy thì ở đâu? – Miller nôn nóng hỏi cho ra.

– Tôi không tới chỗ nhà có người chết.

– Ta thu lại con dao có dấu tay to tổ bố đó, Ezekiel. Nếu đó là con dao của mi thì mi sẽ lên ngồi ghế điện.

Mason chộp lấy chiếc áo jacket máng trên ghế đưa lại cho tôi như công việc mà mà người quản gia phải làm. Hắn tỏ ra lịch sự vì biết thế nào rồi hắn cũng sẽ buộc tội được tôi.

* * *

Bọn chúng dẫn tôi về đồn cảnh sát lấy dấu tay xong rồi gửi về thành phố để đối chiếu lại với dấu tay trên con dao.

Miller và Mason dẫn tôi trở lại gian buồng nhỏ hẹp để tra hỏi.

Cũng bấy nhiêu những câu đã hỏi. Hỏi tôi có biết Howard Green là ai? Biết Richard Mc Gee không? Miller hăm doạ sẽ tới chỗ quán bar của John xem có ai biết tôi có quan hệ với Green, tôi biết rõ là hắn chỉ doạ suông để qua mặt. Trở lại thời kỳ đó chuyện một tên Negro ngồi đối diện ăn nói với bọn cảnh sát là chuyện hiếm, kể luôn cả chuyện nói gạt bọn cớm.

Và quán rượu của John là nơi tôi cảm thấy được an toàn, ít ra là bạn bè không khai báo.

Nhưng tôi còn lo ngại chuyện lấy dấu tay.

Tôi biết chắc là mình không đụng chạm gì tới con dao đó và tôi cũng không rõ bọn cớm định giờ cái trò gì đây. Nếu bọn chúng thật sự muốn bắt được thủ phạm thì nên so lại dấu tay rồi thả cho tôi đi. Thực ra bọn chúng đang cần có trong tay một tên tội phạm. Bọn chúng muốn kết thúc hồ sơ bởi cả năm rồi không lập được thành tích nào đáng kể. Bạn không thể nói trước chuyện gì sẽ xảy ra cho bọn cớm và cho người hàng xóm da màu. Bọn cớm chẳng thèm quan tâm đến các vụ án giữa những tên Nègroes. Ý tôi muốn nói bọn cớm chỉ động lòng xót thương vợ hắn bị giết chết hoặc con cái bị thương tích. Những chuyện Frank Green giở trò bạo lực thì chẳng ai thêm dòm ngó tới. Trên báo chí cũng ít khi thấy nói vụ án giết một tên da màu. Nếu có thì chỉ đang tin ở trang chót.

Do đó nếu bọn cớm cần bắt tôi do cái chết của Howard Green hoặc Coretta, bọn chúng sẵn sàng ghép tôi oan cho tôi để giảm bớt thời gian lập thủ tục điều tra.

Ít nhất là lúc này tôi nghĩ sự việc nó như vậy đó.

Điểm khác biệt là vừa xảy ra vụ án hai tên da trắng bị giết cùng lúc. Giết một tên da trắng là một trọng tội. Tôi chỉ cầu mong sao cho bọn cớm quyết tâm tìm cho ra tên thủ phạm thật sự.

* * *

Bọn cớm tiếp tục tra hỏi tôi suốt buổi trưa vừa lúc đó một tên da trắng mặc đồ xám rộng thùng thình bước vô. Hắn chìa một bi thư màu vàng nâu đưa cho Miller. Hắn ghé sát vô tai Miller nói nhỏ, Miller gật đầu lia lịa như vừa được báo một tin giật gân. Anh chàng thanh niên vừa bước ra ngoài, Miller quay nhìn về phía tôi, lần đầu tiên tôi nhìn mấy hắn cười.


– Ta đã có kết quả kiểm nghiệm dấu tay đây rồi, Ezekiel, – Hắn cười khà.

– Vậy thì ông cho tôi về đi.

– Ơ, hở.

– Kết quả thế nào rồi? – Mason nhảy tưng tưng như con thú mừng thấy chủ trở về nhà.

– Hình như là ta tìm ra được thủ phạm.

Tim tôi đập thình thịch đến nỗi nghe rõ từng nhịp một bên tai. “Không, không đâu, tôi không có mặt ở đó”

Tôi nhìn vào mắt Miller, không để lộ chút sợ hãi. Tôi nhìn và chợt nhớ lại từng tên lính Đức tôi đã hạ sát ngoài mặt trận. Hắn chẳng làm gì tôi phải sợ và hắn cũng không thể hạ gục tôi tại đây.

Miller rút ra một trang giấy từ trong bì thư và để mắt đọc. Rồi hắn nhìn về phía tôi. Sau đó lại nhìn vô trang giấy.

– Giờ thì ông có thể ra về được rồi, ông Rawlins, – một lúc sau hắn mới nói. – Những chúng tôi sẽ bắt ông lại. Vì một duyên cớ nào đó chúng tôi sẽ hạ gục ông, Ezekiel, ông nhớ lấy.

* * *

– Kìa Easy, Easy, đây này! – Mouse đứng bên chiếc xe của tôi đậu bên kia đường, hắn huýt gọi.

– Cậu lấy đâu ra chìa khoá vậy? – Tôi hỏi hắn.

– Chìa khoá nào? Mẹ kiếp, chỉ cần xe mấy sợi dây điện lại là có thể khởi động cho nổ máy ngay. Bộ phận vít lửa có cả mớ dây điện bao quanh nó.

Mấy lần trước tôi muốn chới với vì nó nhưng rồi đành chịu bó tay nhịn cười.

– Tớ định đi tìm cậu, Ease. – Mouse nói. Hắn đưa tay vỗ vỗ khẩu súng ngắn để ở băng ghế trước.

– Bọn chúng chưa đủ chứng cứ giữ tôi lại. Nhưng nếu chưa tìm thấy sự thật sớm thì bọn chúng sẽ quên những người khác mà chỉ nhằm làm hại tớ.

– Phải đấy, – Mouse nói – Tớ biết cho Dupree đang ẩn náu. Bọn mình tới đó ở lại với hắn xem sao.

Tôi muốn gặp Dupree nhưng vì còn nhiều việc khác hệ trọng hơn.

– Thế nào rồi bọn mình cũng phải tới đó, nhưng bây giờ cậu lái xe đưa tớ đi một vòng cái đã.

– Đi đâu bây giờ?

– Đi tới cho ngã ba kia rồi rẽ qua trái – Tôi nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.