Đọc truyện Con Quỷ Áo Xanh – Chương 11
Tôi bước nhanh ra khỏi bốt cảnh sát, giờ tôi chỉ muốn chạy.
Từ đây tới chỗ quán bar của John còn hơn chục dẫy nhà cứ thong thả mà đi. Tôi biết trước vào giờ này xe tuần tra sẽ chặn bắt bất kỳ tên Negro nào còn vội vã bước đi ngoài đường.
Đường phố còn tối thui vắng vẻ. Cả khu phố Central Avenue như một cái xóm tối tăm còn tôi thì như loại chuột nhắt lui vô xó tối rình nấp lũ nhà mèo.
Lâu lâu có chiếc xe chạy ngang qua mạag theo những tiếng nhạc hay một tràng tiếng cười. Nhìn quanh chẳng thấy ma nào đi bộ như tôi.
Mới đi khỏi bốt cảnh sát chừng ba dẫy nhà chợt tôi nghe tiếng gọi.
– Kìa ông đấy hả! Easy Rawlins.
Chiếc xe Cadillac màu đen đậu xịch lại ngay bên chỗ tôi đang đứng. Chiếc xe dài quá có bằng hai chiếc xe thường ghép lại. Một người đàn ông da trắng đội mũ kết đen thò đầu ra chỗ của tài xế ngồi.
– Lại đây, Easy, đây nè, – người kia nói.
– Ai vậy? – Tôi ngoái lại hỏi rồi lủi thủi bước đi.
– Lại đây, Easy, – người kia lặp lại. – Có người quen ngồi ở băng ghế sau muốn nói chuyện với ông.
– Tôi bận lắm, ông bạn à, phải đi ngay.
Tôi bước nhanh hơn như đang chạy.
– Lên xe. Bọn tôi đưa ông tôi cho đỡ, – người kia nói, rồi mới hỏi. – Cái gì? – như đang nói với người ngồi trong xe, không phải với tôi.
– Easy, – Hắn lại nói. Tôi chúa ghét ai xa lạ lại biết tên tôi. – Sếp tôi muốn đưa cho ông năm mươi đô la đi xe.
– Đi đâu? – Tôi bình thản bước đi.
– Đi đâu tuỳ ý ông.
Tôi không nói nữa cứ đi tới.
Chiếc xe Cadillac trờ nhanh tới trước đậu sát khúc cua xe cách chỗ tôi khoảng mười mét. Cánh cửa xe tải xe bật mở tung, hắn lồm cồm bước xuống. Hắn phải duỗi thẳng chân mới bước ra được. Đứng thẳng người nhìn rõ hắn cao ráo, gương mặt gày gò nhọn hoắt, tóc thưa không rõ là bac hay vàng hoe – dưới ánh đèn nhìn không rõ.
Hắn chìa tay ra giơ cao ngang vai. Tôi nhìn thấy hơi lạ bởi có thể hắn không thích gây hấn, tôi lại nghĩ khác biết đâu hắn thủ thế chụp tay tôi.
– Này nghe đây, ông bạn. – Tôi rụn người xuống, trong tư thế này để quật hắn ngã sụm xuống. – Tôi về nhà. Tôi đang trên đường về nhà, chỉ có vậy. Bạn ông cần nói chuyện cứ nhắc máy gọi đến nhà tôi.
Tên lái xe chỉ ngón tay về phía sau lưng mới nói:
– Sếp tôi nhờ nói lại là ông ấy biết vì sao bọn cớm bắt nhốt ông đó, Easy. Sếp muốn bàn với ông việc đó.
Tay tài xế nhếch mép cười đưa mắt nhìn vu vơ. Nhìn thấy hắn tôi mệt thêm. Tôi nghĩ nếu lao tới thì tôi sẽ té dập mặt. Vậy thì cũng nên biết vì sao bọn cớm bắt tôi đi.
– Chỉ bận việc thôi, phải không? – Tôi hỏi lại.
– Nếu sếp muốn hại ông thì ông đã chết mất từ lúc nào rồi.
Gã tài xế mở cửa xe sau, tôi bước lên. Cửa xe vừa đóng tôi phải che mũi lại vì mùi lạ. Tôi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào có lẫn một vị chát, một mùi toát ra từ cơ thể sống không biết gọi là gì.
Chiếc xe quay đầu lại, tôi ngồi vô chỗ đấu lưng lại với tài xế. Trước mặt tôi là một gã da trắng béo mập, mắt trợn như trăng rằm dưới ánh đèn ngoài đường chiều hắt vô. Hắn nhếch mép cười. Tôi nhìn thấy phía sau chỗ hắn ngồi là nơi chứa hàng, và có một vật gì đang nhúc nhích tôi chưa kịp nhìn ra hắn đã cất tiếng.
– Còn bé đâu rồi, ông Rawlins?
– Ông nói sao?
– Còn bé Daphne Monet đó. Nó đâu rồi?
– Ai vậy kia?
Tôi không thích tranh cãi xằng bậy với bọn da trắng, nhất là bọn đàn ông da trắng. Tên da trắng này mồm miệng dày cộm đỏ loét nhìn như mồm bị sưng tấy.
– Ta biết vì sao bọn cớm bắt ông vô đó, ông Rawlins ạ.
Hắn hất đầu ra sau như ám chỉ bốt cảnh sát ở đằng xa. Tôi nhìn theo để thấy được chỗ chứa hàng. Hắn ra về đắc ý mới nói:
– Bước ra đây, cưng…
Một tháng con nít leo qua chỗ ngồi, chân hắn mang vớ cũ mèm dơ dáy. Nước đã hắn nâu sẫm, đầu tóc đen nhánh láng mượt. Nhìn mắt nó xếch tưởng đầu người Tàu, nhìn kỹ, nó là dân Mễ.
Thằng bé ngồi bệt xuống sàn quấn quýt quanh bên gã to béo.
– Đây là một người phạm tục. – Gã béo nói – Nó là lí do để ta tiếp tục hành trình cuộc đời.
Nhìn thấy thằng bé lại thêm cái mùi trong xe khiến tôi muốn lợm giọng. Tôi cố quên đi vì không biết làm gì khác hơn – cho đến ngay lúc này
– Tôi không hiểu ông có điều gì cần đến tôi, ông Teran? – Tôi nói – Còn tôi thì không hiểu vì sao bọn cớm lại bắt giam mình, tôi cũng chẳng biết Daphne, chẳng biết ai cả. Tôi chỉ muốn về đến nhà, quên hết mọi chuyện rắc rối đêm nay.
– Vậy ông biết tôi là ai chưa?
– Tôi có coi báo, ông ra tranh cử chức Thống đốc.
– Ông có thể bị bắt lại, – Hắn nói. – Có thể như vậy. Và ông sẽ tranh khỏi. – Hắn cúi người xuống nhéo sau tai thằng bé một cái.
– Tôi chưa hiểu ông nói gì. Tôi chả hiểu gì sât.
– Bọn cớm muốn biết sau khi ngồi uống rượu cùng với Coretta James và Dupree Bouchard xong rồi ông bỏ đi đâu làm gì.
– Vậy hả?
– Tôi không quan tâm chuyện đó, Easy. Tôi muốn biết có ai lấy tên là Daphne Monet.
Tôi lắc đầu:
– Không biết.
– Vậy là có kẻ lạ mặt nào… muốn gặp nàng Coretta hỏi chuyện?
– Ông nói kẻ lạ mặt là sao?
Matthew Teran nhìn tôi, hắn nhếch mép cười một lúc rồi mới nói:
– Daphne là còn bé người da trắng đó, Easy. Nó còn trẻ, xinh đẹp. Tôi mà tìm ra được nó thì còn gì bằng.
– Tôi giúp cho ông được, yên chỉ. Tôi chưa hiểu vì sao bọn cớm bắt giam tôi. Ông biết vì sao không?
Thay vì trả lời cho tôi biết hắn lại hỏi:
– Ông biết Howard Green chứ?
– Tôi gặp hắn một, hai lần gì đó.
– Bữa tối đó Coretta nói về hắn thế nào?
– Chẳng nói gì. – Tôi nói thật.
– Còn Dupree bạn ông thì sao? Ông ta có nói gì không?
– Dupree chỉ ngồi uống rượu. Hắn bao giờ cũng vậy. Uống xong hắn đi ngủ. Hắn quên rồi. Chỉ có vậy.
– Ta là người có thế lực, ông Rawlins à. – Hắn khỏi cần phải nói. – Ta không muốn nghe ông nói gạt.
– Ông biết vì sao bọn cớm bắt giam tôi không?
Matthew Teran nắm ngực thằng bé người Mễ lôi nó dậy.
– Mày nghĩ sao hả, nhóc? – Hắn hỏi lại thằng bé.
Nước mũi thằng nhóc muốn trào ra. Nó há hốc mồm chầm chậm nhìn về phía tôi như thế tôi là còn quái vật. Chẳng phải con quái vật nào, mà chỉ là cái xác loài chó hay nhím chạy băng ngang qua đường bị cán chết trên xa lộ.
Ngài Teran cầm lấy chiếc tù và bằng ngà voi trèo trên trần xe ghé mồm vô truyền lệnh.
– Nonnan, đưa ông Rawlins về chỗ nào ông ta thích. Ta nói chuyện xong rồi.
Nói xong hắn đưa cho tôi xem. Một mùi vị khó chịu kết hợp giữa loại dâu ngọt ngào lẫn với mùi vị chát. Tôi cố dằn cơn khó chịu vì mùi lạ, ghi lại địa chỉ quán rượu John đưa cho Nonnan.
– Tiền đây, ông Rawlins. – Teran nói. Hắn cầm trên tay một xấp tiền ẩm ướt.
– Thôi, cảm ơn ông! – Tôi không thích sờ vô những vật mà hắn đã chạm tay tôi.
– Địa chỉ văn phòng tôi có ghi trong danh bạ đó, ông Rawlins. Nếu có tin tức gì nhỏ cho tôi hay, nó sẽ có lợi cho ông đấy.
Chiếc xe dừng lại ngày trước quán rượu của John, tôi vội bước xuống ngay.
* * *
– Easy! – Hattie kêu giật lại – Có việc gì rắc rối cho cậu vậy hở?
Bà đi vòng qua quầy bar đến vô với tôi.
– Bọn cớm, – Tôi nói.
– Tôi chờ cậu. Còn Coretta thì sao?
Dường như ai cùng biết cuộc sống của tôi.
– Coretta ra sao hả?
– Cậu đã hay gì chưa?
Tôi chầm chậm nhìn bà.
– Coretta bị giết chết rồi, – bà nói – Tôi nghe tin bọn cớm bắt Dupree tại chỗ làm vì dính dáng tới vụ đó. Tôi còn biết bữa thứ Tư cậu đi chơi chung với hai tên đó, tôi lo bọn cớm sẽ nghi mà theo dõi cậu.
– Bị giết chết à?
– Nó cùng số phận với Howard Green. Bọn chúng đánh đập tàn nhẫn mẹ nàng phải van xin.
– Chết thật à?
– Bọn chúng có làm gì cậu không, Easy?
– Odell có đây không, Hattie?
– Nó đến khoảng bây giờ.
– Bây giờ mấy giờ?
– Mười giờ.
– Bà gọi Odell dùm được không? – Tôi hỏi.
– Được chứ, Easy. Để tôi bảo Junior lo việc này.
Ba chui đầu vô cánh cửa rồi quay lại. Một lúc sau Odell trở ra. Tôi lấy làm lạ khi nhìn vẻ mặt Odell ngay lúc này. Trông hắn bình thản nhưng lại cũng giống như vừa gặp ma.
– Cậu cho tớ quá giang về nhà được không, Odell? Mình không có xe”.
– Được chứ, Easy.
* * *
Trên đường đi, Odell ngồi trong xe lặng thinh đến lúc về gần tới nhà tôi hắn mới nói:
– Cậu nên nghỉ cho khỏe, Easy.
– Cũng phải ráng ngủ cho khỏe, Odell.
– Đâu có phải chuyện ngủ ngáy. Tớ muốn nói nghỉ cho ra trò, như đi nghỉ hè hãy nghỉ dài ngày gì đó.
Tôi bật cười.
– Có một đào ba nó nói cho tớ nghe dân nhà nghèo làm gì đủ tiền để đi nghỉ hè. Bà ta nói một là phải lo cầy còn nếu không thì chịu chết.
– Cậu không cần phải nghĩ việc. Tớ muốn nói cậu phải thay đổi lối sống. Cậu thứ đi một chuyến về lại Houston hoặc có thể là Galveston, ở đó ít có ai biết mặt cậu.
– Cậu nói nghe lạ thật, Odell?
Hắn đưa tôi về tới nhà. Tôi nhìn vô thấy chiếc Pontiac đậu sân chỗ tôi. Có được món tiền lão Albright trả công tôi có thể lại đi khắp đặt nước.
– Nạn nhân đầu tiên là Howard Green bị giết chết, xong đến lượt Coretta. Rồi tôi lượt bọn cớm sẽ làm thịt cậu, chúng chỉ giả vờ nói Dupree đang bị giam. Thôi cậu hãy đi đi.
– Tớ không đi đâu cả, Odell.
– Sao vậy?
Tôi đứng ngắm nhìn ngôi nhà. Một ngôi nhà xinh đẹp.
– Tớ không đi được, – Tôi nói. – Dù sao cậu nói nghe cũng có lý.
– Nếu không bỏ đi được, Easy, cậu phải tìm nơi mà dựa dẫm.
– Dựa vô đâu mới được chứ?
– Làm sao tớ biết được. Thôi, thử đi lễ nhà thờ ngày Chủ nhật xem ra sao. Cậu cứ đến trình bày với mục sư Towne.
– Chúa không cứu giúp ai ngay tại chỗ đi lễ. Thôi ta tìm chỗ khác.
Tôi bước xuống xe chào hắn. Nghĩ lại Odell là thằng bạn nhiệt tình, hắn chờ cho đến lúc tôi lê bước tới trước cửa bước vô nhà mới chịu lái xe về.