Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 35: Ta Sẽ Tìm Cho Ngươi Cái Tốt Hơn


Đọc truyện Còn Nói Em Không Thích Ta FULL – Chương 35: Ta Sẽ Tìm Cho Ngươi Cái Tốt Hơn


Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Thanh Huyền ấn sợi dây đỏ vào tay Hoa Liên Bạch: “Chỉ vàng chứa linh khí quá tầm thường, lại còn đeo hơn hai năm.”
Nắm chặt bàn tay, vỗ về Ân Du đang lo lắng, lại xoay mặt thiếu niên đối diện với mình, Thanh Huyền bảo: “Vật cũ chẳng đáng tiền, không cần lấy.”
Y nâng tay, sửa sang vạt áo cho cậu, nhét phần dây thừng bị Hoa Liên Bạch lôi ra vào trong áo: “Sợi dây này được bện rất độc đáo, so với thứ nhìn thì đẹp mà không dùng được kia tốt hơn nhiều.”
“Thập ngũ sư huynh.” Ân Du ngẩn ngơ nhìn bàn tay nhỏ gần trong gang tấc, trái tim bỗng đập thình thịch, độ ấm cả người tăng chóng mặt.

Thu tay về, Thanh Huyền phớt lờ Hoa Liên Bạch đứng ngay bên cạnh đang vô cùng xấu hổ, thản nhiên nói: “Ta sẽ tìm cho ngươi cái tốt hơn.”
Ân Du căng thẳng đến líu cả lưỡi: “Được.”
“Thập ngũ sư đệ, sao đệ có thể nói như vậy?” Ngũ sư huynh thấy vẻ mặt thất vọng của sư đệ mới, nhịn không được lên tiếng trách cứ: “Thập lục sư đệ có lòng tốt, mới lấy vật kỉ niệm luôn đeo bên mình tặng cho tên đệ tử ký danh hèn mọn này.

Mặc dù sợi dây không phải là pháp khí xuất sắc, nhưng tốt xấu cũng là tấm lòng của đệ ấy, đệ nói như vậy không phải sẽ tổn thương người ta sao?”
“Không sao đâu, Thập ngũ sư huynh chỉ nói ra sự thật mà thôi.” Hoa Liên Bạch lắc đầu khuyên nhủ: “Sợi dây này do mẹ đệ tặng, dĩ nhiên đối với đệ rất trân quý, nhưng có lẽ với người khác chỉ là vật tầm thường.”
“Nếu do mẹ tặng, đệ quý trọng như thế, vậy vì sao lại đưa nó cho Ân Du?”
Chu Tuần cười nhạo, không chút khách khí chất vấn Hoa Liên Bạch.

Ngũ sư huynh giải thích: “Còn không phải vì thấy sợi dây thừng hắn đeo quá…” mất mặt.

“Ha ha ha ha, đừng tranh luận nữa.” Phong chủ Thất Thập phong cười nói, ông vuốt cặp râu dê hoa râm: “Có lẽ Thập lục cũng thật lòng thật dạ, thôi chớ nhắc lại việc này nữa.

Có điều…”
Phong chủ cúi người, vươn tay định xoa đầu Thanh Huyền.

Mắt thấy bàn tay to kia sắp đáp xuống đầu, y liền nghiêng người, vì thế tay Phong chủ không nặng không nhẹ đặt xuống vai tiểu đồ đệ của mình.

Phong chủ cũng không để ý: “Tiểu Thập ngũ học được cách bảo vệ người rồi nha, ta còn lo lắng con sẽ tiếp tục bắt nạt Tiểu Du đây.”
Sắc mặt Thanh Huyền vẫn thản nhiên, nhưng người đeo mặt nạ mang danh được bảo vệ “xoát” một cái, gương mặt đỏ bừng.

Phong chủ các núi lựa chọn xong liền dắt đệ tử mới đến ra mắt Phong chủ Tuyệt Thiên phong.

Ông hỏi han từng người, cổ vũ động viên họ, cuối cùng tuyên bố lễ nhập môn chính thức kết thúc.

Nguyên Thắng dẫn đệ tử mới Hoa Liên Bạch đi giới thiệu một vài quy củ cần nhớ, Phong chủ Thất Thập phong thì có chuyện quan trọng nên đi tìm Phong chủ Tuyệt Thiên phong bàn bạc.

Việc đưa tiểu sư đệ và Ân Du về núi liền rơi xuống đầu Chu Tuần.

Dĩ nhiên Chu Tuần không ngại, hắn triệu hồi tiêu ngọc rước hai người lên.

Lúc chuẩn bị rời đi, Ân Du không nhịn được quay đầu nhìn vị tu sĩ mặc đồ trắng được vạn người ngưỡng mộ kia.

“Ân Du, phải đi rồi.” Chu Tuần thấy cậu vẫn chăm chú nhìn Đại sư huynh, bèn trêu ghẹo.

“Đại sư huynh quả thật là rồng phượng trong biển người, là tấm gương sáng cho chúng ta noi theo.

Bảy tuổi bắt đầu tu luyện, ngắn ngủn có hai mươi năm mà một đường phá tan Luyện khí, Trúc cơ, thẳng tới Kim đan, rồi lại lấy tu vi Kim đan chém giết mấy tên ma tu cấp Nguyên anh.

Sau đó trong vòng ba mươi năm đột phá Nguyên anh, trở thành tu sĩ Hóa thần trẻ tuổi nhất.”
“Người như vậy…”
Chu Tuần thở dài thật sâu: “Ân Du à, nếu cậu muốn báo ơn hay nói lời cảm tạ với Đại sư huynh, thì cũng phải có cơ hội đứng trước mặt người ta đã.

Năm năm nữa, Hỗn Độn bí cảnh mở ra, lúc đó Đại sư huynh sẽ dẫn năm trăm đệ tử ưu tú được tuyển chọn đi vào bí cảnh.”
“Cảm tạ đã nhắc nhở.” Thiếu niên trịnh trọng gật đầu.

Thanh Huyền liếc nhìn Ân Du, ánh mắt chạm tới lớp mặt nạ đen bóng, không thấy rõ biểu tình của cậu.

Hai người trở về núi rồi từ biệt Chu Tuần.

Nơi ở của Ân Du không xa chỗ Thanh Huyền lắm, thế nhưng người phía sau chẳng chịu rời đi, bước chân cứ theo sát y.

Vào phòng, Thanh Huyền ngồi xuống cạnh bàn, Ân Du theo thói quen đặt mông ngay bên cạnh.

“Ba năm trước Tấn Tử Giác cứu ngươi hả?”
Ân Du thành thật nói: “Huynh ấy cứu một đám người, ta chỉ là một trong số đó.”
Thanh Huyền hỏi tiếp: “Hoa Liên Bạch kể Tấn Tử Giác cứu hắn và một thiếu niên khác từ trong tay Ma tu, đứa trẻ kia là ngươi sao?”
Ân Du chớp chớp mắt, lắc đầu kể: “Không phải, khi đó ta ngất xỉu trong góc, ma tu không chú ý tới ta.

Lúc ta tỉnh lại thì gã chết rồi, Đại sư huynh sớm đã rời đi.”
Thanh Huyền ngước mắt: “Cho nên ngươi vẫn chưa nhìn thấy Tấn Tử Giác sao?”
“Vẫn chưa.”
Ân Du tiếp tục: “Sau đó khi bọn họ kể chuyện thì ta mới biết người giết ma tu cứu chúng ta chính là Đại sư huynh của Tuyệt Thiên phong.”
“Bọn họ kể Đại sư huynh diệt trừ ma tu chỉ trong chớp mắt, dễ như trở bàn tay.” Giọng nói của Ân Du mang theo vài phần khát khao: “Ơn cứu mạng nặng như núi, ta muốn gặp Đại sư huynh cảm tạ.

Cũng muốn bước vào con đường tu tiên để học được vài phần bản lĩnh, lợi hại giống như Đại sư huynh vậy.

Còn nữa, ta nợ ơn huynh ấy không chỉ có một lần…”
Ồ, hoá ra không chỉ có một lần.

Y và Ân Du còn gặp nhau ở nơi khác ư?
“Ơn cứu mạng với ngươi mà nói rất quan trọng, nhưng Tấn Tử Giác chỉ tiện tay, y sẽ không để bụng.” Thanh Huyền nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra được gì bèn dứt khoát nói thẳng, cuối cùng lại bổ sung một câu: “Có lẽ ngay cả ngươi là ai y cũng chẳng biết.”
Ân Du sững lại, chợt cười: “Không quan trọng, ta nhớ rõ là được.”
Thanh Huyền khẽ nhấp môi: “Ngươi nói ngươi bị ngất ở trong sơn động à?”
“Khi ấy ta đói bụng, lại bị thương, không chịu đựng được liền ngất xỉu.”
Bị thương?
Thanh Huyền ngước mắt nhìn, y chậm rãi vươn bàn tay ra chạm vào lớp mặt nạ dưới ánh mắt khó hiểu của Ân Du.

“Tự làm mình bị thương ư?”
“Ta quan sát mấy ngày, phát hiện ma tu rất thích những đứa trẻ có khuôn mặt đẹp, cho nên đã lén tìm một mảnh đá.”
“Bỏ ra đi.”
“Hả?” Ân Du hơi giật mình.

Thanh Huyền khẽ dùng sức, khi tấm mặt nạ sắp được cởi ra, Ân Du chợt hoàn hồn giữ tay y lại.

Cậu né tránh ánh mắt của y, lẩm bẩm: “Rất dọa người, đừng nhìn.”
“Không sao.”
Tay Ân Du buông lỏng, có chút không nỡ.

Bỏ tấm mặt nạ đơn sơ ra, người trước mặt có làn da trắng tuyết, đôi môi đỏ lửa, mắt ngậm sao trời, giữa cặp lông mày vẫn còn giữ lại chút ngây ngô hồn nhiên.

Ân Du mười lăm tuổi đã có vài phần phong thái rực rỡ khiến người loá mắt của Ma quân ngày sau.

Khác với Hồ Nhi – nhan sắc xinh đẹp ướt át mang theo vài phần phong trần của Nhân giới, thì Ân Du hiện giờ hay Ma quân Ân Du sau này – lại là nhan sắc áp đảo vạn vật thế gian, trong trẻo thuần khiết không hề bị vấy bẩn.

Nhưng giữa gương mặt tinh xảo hoàn mỹ ấy là một vết sẹo xù xì đỏ sẫm chừng ngón tay cái – giống hệt một con rết thật lớn từ trán bên trái vắt ngang qua mắt, bò xuống cằm.

Một khi cảm xúc thay đổi, con rết kia liền như vật sống mà chậm rãi ngọ nguậy, ghê tởm, vô cùng dọa người.

Gương mặt này…!
Có gì đó xa xăm trong trí nhớ dần trở nên rõ ràng.

Thấy Thanh Huyền im lặng, Ân Du co chặt những ngón tay đang run nhè nhẹ, không có lớp mặt nạ che giấu, vẻ bất an khủng hoảng trong mắt cậu dần lộ rõ.

“Cũng không dọa người.” Thanh Huyền lên tiếng.

Cầm tấm mặt nạ thô ráp to rộng, tầm mắt y đảo qua hai vành tai Ân Du, vì đeo mặt nạ quá lâu mà bị phần cạnh thô cứng khứa thành vệt đỏ, chả biết cậu tìm được thứ này ở đâu.

(Truyện bạn đọc chỉ được đăng tại wattpad: hoahongdaoktx và wordpress: treuhoagheonguyet.


Nếu bạn đang xem ở nơi khác, thì đó là web ăn cắp)
Núi chủ Tuyệt Thiên phong.

Nguyên Thắng dẫn Hoa Liên Bạch đi nhận tiền chi tiêu hàng tháng, rồi tới gặp trưởng lão ở sảnh tạp vụ để đăng ký tên, Hoa Liên Bạch trịnh trọng cẩn thận cất kỹ minh bài* của mình.

(Minh bài: thẻ khắc tên, được phát cho đệ tử chính thức mới vào núi)
Nguyên Thắng thấy dáng vẻ vô cùng cẩn thận của hắn, nhịn chẳng được cười nói: “Thập lục sư đệ không cần phải thế, minh bài bị mất thì xin cấp lại là được mà.”
Hoa Liên Bạch xấu hổ, khuôn mặt tái nhợt đỏ lên: “Đa tạ Đại sư huynh nhắc nhở.”
“Thế đã là gì, Thập tứ sư đệ nhập môn còn căng thẳng hơn so với đệ nhiều, lúc được sư phụ chọn, tay chân đệ ấy còn vẩy cùng chiều tới mức suýt chút nữa ngã sấp mặt.”
Hoa Liên Bạch không ngờ vị sư huynh Chu Tuần nhìn qua có vẻ nhã nhặn sẽ như thế, hắn hé miệng cười khẽ: “Hoá ra Thập tứ sư huynh căng thẳng tới vậy, đệ còn tưởng không dễ hoà hợp với huynh ấy.”
“Tính tình Thập tứ ôn hòa, thiện lương, cho nên đệ ấy vẫn luôn quan tâm săn sóc Ân Du.”
Hoa Liên Bạch nghiêng đầu: “Ân Du? Là vị đệ tử ký danh kia sao?”
Nguyên Thắng nhìn dáng vẻ tò mò của sư đệ mới, hiếm khi được nếm trải cảm giác tự hào vì thân là Đại sư huynh Thất Thập phong như bây giờ, hắn kiên nhẫn kể cho Hoa Liên Bạch nghe: “Ba năm trước Ân Du vào núi, cũng giống như đệ thiếu chút nữa không thông qua thí luyện.”
“Nhưng mà tính tình của hắn rất cứng cỏi, biết mình không thông qua thí luyện cũng chẳng nói gì, để mặc Phong chủ đưa xuống núi.

Sau đó từ bậc thềm đá thứ nhất, hắn đi một bước lại dập đầu một cái, khẩn cầu Tuyệt Thiên phong thu nhận.”
Vẻ xem thường loé lên trong con mắt u ám của Hoa Liên Bạch, ngay sau đó hắn che miệng, sợ hãi thán phục: “Ý chí thật kiên định!”
Nguyên Thắng cũng gật đầu than thở: “Đúng vậy, lúc ấy bọn ta tụ tập ở gần đó nhìn xem hắn có thể kiên trì đến đâu, thậm chí còn có người đánh cược tới lúc nào thì hắn chịu bỏ cuộc.”
“Bốn ngày trèo lên Tuyệt Thiên phong, không ăn cơm uống nước đã là cực hạn, huống chi hắn còn chưa tu luyện, cứ mỗi bước lại dập đầu một cái, Ân Du thực sự cứng cỏi, đói bụng thì hắn ăn cỏ dại mọc bên vách núi, múc nước đọng mà uống.”
“Trên núi đá vụn rất nhiều, chưa đến ba ngày, bàn tay đầu gối máu thịt nhầy nhụa, tầng tầng thềm đá kia dính loang lổ vết máu.

Cho dù chúng ta chỉ đứng bên quan sát, cũng không thể tưởng tượng nổi một con người bằng xương bằng thịt sao có thể chịu đựng được đau đớn như thế.”
Nguyên Thắng cười nói: “Lần đó không chỉ khiến Phong chủ các núi chú ý, mà ngay cả Đại sư huynh cũng biết.”
Hoa Liên Bạch vội la lên: “Đại sư huynh ư?”
Nguyên Thắng: “Đúng vậy.”
Nguyên Thắng chậm rãi kể tiếp: “Cuối cùng Ân Du chịu không nổi, cho tới ngày thứ bảy, sau khi dập đầu xuống nền đá thì không đứng dậy được.

Chúng ta đều biết hắn đã vắt cạn sức lực.

Cũng có người muốn giúp Ân Du một phen, đáng tiếc Phong chủ Tuyệt Thiên phong chưa lên tiếng, thế nên chúng ta không dám làm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn.

Không ngờ…”
Hoa Liên Bạch nôn nóng hỏi: “Không ngờ cái gì?”
“Không ngờ Đại sư huynh rời núi làm nhiệm vụ đã trở về từ lúc nào không ai biết, huynh ấy ẩn mình ở trên không.

Nếu lúc đó không ra tay kịp thời, chỉ sợ tính mạng Ân Du khó bảo toàn.”
“Đại sư huynh truyền linh khí cho Ân Du, rồi nói với Phong chủ Tuyệt Thiên phong: Người này tính cách kiên cường, tư chất cũng được, sư phụ không phải quan sát thêm nữa.”
Hoa Liên Bạch lẩm bẩm: “Người lạnh lùng cao cao chẳng thể với tới như vậy, thế mà lại ra tay cứu Ân Du.”
Nguyên Thắng lắc đầu: “Đại sư huynh chỉ đưa một luồng linh khí vào trong cơ thể hắn, cứu người sắp đi vào cõi chết trở về thôi, để Phong chủ không phải khó xử.

Sau khi Ân Du nhập môn, cũng chưa từng gặp mặt, có lẽ Đại sư huynh chỉ vô tình đi ngang qua nên tiện tay cứu thôi.”
Hoa Liên Bạch cúi đầu: “Cho dù như vậy, cũng là phúc phần mà Ân Du tu luyện được.”
Nguyên Thắng cảm thấy thái độ của vị sư đệ này hơi khác thường, Hoa Liên Bạch ngẩng đầu, trên khuôn mặt là nụ cười thuần khiết: “So với Ân Du mà nói, xác thật đệ được thu nhận quá nhẹ nhàng, sớm biết như thế, lúc trước nên tự biết mình mà rời khỏi núi thì hơn.”
Nguyên Thắng vội nói: “Thập lục sư đệ chớ nói đùa, thân đệ mang bệnh nặng mà có thể bò lên núi đã vô cùng khó khăn.

Đây là số phận của đệ, ngàn vạn lần đừng để bụng.

Kể cả hôm nay, có lẽ Thập tứ sư đệ hiểu lầm tấm lòng của đệ thôi, bởi vì đệ ấy luôn săn sóc Ân Du, lời nói vội vàng nên cũng khó tránh khỏi sai sót.”
Hoa Liên Bạch gượng cười: “Đại sư huynh, tiểu sư đệ có phải cũng không thích đệ hay không?”
“Tiểu sư đệ ấy hả?” Nguyên Thắng buồn cười: “Tiểu sư đệ nguyên là con trai độc nhất của Phong chủ Nhất Bách phong, từ nhỏ đã được đệ tử núi ấy từ trên xuống dưới nâng trên tay, ngậm trong miệng.”
“Phong chủ Nhất Bách phong và sư phụ qua lại rất thân thiết.

Có lần, hai vị Phong chủ nhận nhiệm vụ rời núi diệt trừ ma tu, không ngờ trúng bẫy rập, Phong chủ Nhất Bách phong xả thân tự bạo mới mở được đường sống cho sư phụ.

Sư phụ trọng thương trở về liền bố trí cho đệ tử Nhất Bách phong tới tu luyện ở các ngọn núi khác nhau.

Tiểu sư đệ bất hạnh năm ấy mới bốn tuổi, sư phụ không yên tâm giao cho người khác nên đã thu nhận làm đồ đệ bên người để tiện chăm sóc.”
“Tiểu sư đệ trời sinh thông minh, nhưng tính tình ngang bướng, hơn nữa sư phụ lại nuông chiều, ai ngờ chiều tới hư.

Ngày thường nghịch ngợm chạy loạn, mưu ma chước quỷ nhiều không đếm xuể, thích đùa giỡn giày vò người khác, nhìn kẻ nào cũng không vừa mắt.

Sư huynh sư tỷ chúng ta có ai là không chịu thiệt trong tay đệ ấy đâu, có điều chẳng ai muốn so đo thôi.”
“Khi Ân Du tới, đại khái là dung mạo Ân Du khiến Tiểu sư đệ còn nhỏ tuổi bị dọa khóc, đệ ấy liền hành hạ giày vò Ân Du suốt, nhiều lần suýt mất mạng.

Sư phụ cảnh cáo Tiểu sư đệ nhiều lần cũng chẳng có hiệu lực.”
Nguyên Thắng dứt lời, không quên nhắc nhở: “Thập lục sư đệ mới tới, tốt nhất đừng trêu chọc Tiểu sư đệ.”
Hoa Liên Bạch không nhịn được nhớ tới ánh mắt làm hắn vô cùng sợ hãi kia, gật đầu đồng ý.

Ban đêm, Thanh Huyền tắm gội xong, Hoa Liên Bạch liền tới cửa xin gặp mặt.

Thanh Huyền không chịu tiếp, hắn bèn đứng đợi bên ngoài, Ân Du thấy vậy đành phải lấy cớ Tiểu sư đệ cần nghỉ ngơi để đuổi hắn về.

Hoa Liên Bạch vừa thấy Ân Du chưa đeo mặt nạ, thì giật mình hoảng sợ.

Sau đó gắng giữ bình tĩnh, hắn vội nói: “Xin lỗi, mới vừa rồi bất ngờ quá nên không kịp thích ứng.”
Ân Du lắc đầu tỏ vẻ chẳng sao cả: “Thập ngũ sư huynh đã ngủ, Thập lục sư huynh mau trở về thôi.”
Nói xong Ân Du trực tiếp đóng cửa viện lại.

Tiếng gõ cửa phòng khẽ vang lên, Thanh Huyền vừa thay áo trong ngồi ở trên giường, y bảo: “Vào đi.”
“Ta mang nước đi đổ.”
“Ừ.”
Cơ thể trẻ nhỏ rất dễ mỏi mệt, Thanh Huyền lười nhác tựa vào cạnh giường, mắt khép hờ nhìn Ân Du đi đến sau bình phong để dọn dẹp.

“Thập ngũ sư huynh.” Đổ nước rồi lau chùi xong, Ân Du cầm khăn đứng trước giường, lúng túng.

“Hử?”
“Tóc của ngươi còn ướt.”
“Vậy hả?” Thanh Huyền giơ tay lên sờ sờ, linh lực tu vi Luyện khí tầng ba quá ít, chỉ mới làm tóc khô một nửa.

“Ta giúp ngươi lau nhé.”
“Ừ.” Tóc ẩm ướt đúng là không thoải mái.

Ân Du nín thở, ngồi xuống cạnh giường, bàn tay thật cẩn thận vén từng lọn tóc của cậu bé.

Có lẽ vừa mới tắm xong, khuôn mặt cậu bé trắng nõn ửng hồng vô cùng đáng yêu.

Rõ ràng phải mềm mại nũng nịu, thế nhưng toàn thân lại cứ toát ra vẻ lạnh nhạt, phảng phất như người này vốn nên là một vị thần ngồi trên cao, thản nhiên quan sát chúng sinh, không có tình cảm cũng chẳng có ham muốn.

Mấy ngày trước đợt thí luyện kết thúc, khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Thập ngũ sư huynh vào đêm ấy, cậu lập tức nhận ra cậu bé này khác trước, khiến cậu nhịn không được muốn thân thiết.

Khoảng cách thật gần, Ân Du cảm nhận rõ trái tim mình đang thình thịch đập loạn.

“Ngày mai khảo hạch, ngươi có thể thông qua không?”
“Có thể, ngày đó ngươi giúp ta sửa lại tâm pháp và khẩu quyết, ta lập tức đột phá Luyện khí tầng ba, đạt tới yêu cầu của Phong chủ.”
Thanh Huyền khép mắt: “Rất giỏi.”
Bàn tay lau tóc của Ân Du ngừng lại.

“Lau xong rồi hả?”
“Chưa chưa chưa, chưa có, vẫn còn ướt một chút.” Ân Du vội vàng nói.

“Ừ.”
Ánh sáng dìu dịu hắt ra từ viên dạ minh châu, phút chốc trong phòng không còn tiếng trò chuyện, yên tĩnh mà vô cùng ấm áp.

“Thập ngũ sư huynh, đã lau xong.”
Ân Du thả tấm khăn ướt xuống, xốc chăn lên: “Thập ngũ sư huynh mau nghỉ ngơi đi.”

Thanh Huyền ngước mắt nhìn thoáng qua Ân Du: “Rất nóng hả? Sao mặt ngươi đỏ thế?”
Thân mình Ân Du cứng đờ, mặt càng đỏ tựa như sắp nhỏ ra máu: “Vừa…!vừa rồi ta vận chuyển linh khí, không cẩn thận nên bị nghẹn trong chốc lát.”
“Ra thế.”
Thanh Huyền cũng chẳng nghĩ nhiều: “Không phải ngày mai còn khảo hạch sao? Ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”
Ân Du vội vàng chạy ra khỏi phòng, trở về chỗ ở của mình, cơn gió đêm mát lạnh thổi qua, khô nóng trên mặt rốt cuộc cũng giảm đi rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Ân Du rời giường đến trước cửa phòng Thanh Huyền, ngẫm nghĩ chán cuối cùng vẫn không dám gõ cửa.

Đứng một mình thêm chốc lát, cậu mới đi về hướng sân thí luyện của Thất Thập phong.

Dạo bước tới phía sau núi, sương sớm ven đường dính ướt áo gấm, Thanh Huyền lấy linh thạch trong túi trữ vật ra, bày một Tụ linh trận đơn giản.

Tụ linh trận dần hình thành, linh khí đang lặng yên trôi nổi bỗng nhanh chóng tụ tập, dồn vào trung tâm trận pháp.

Thanh Huyền thong thả lấy ra mồi lửa tìm được ở trong nhà kho, tuy chỉ là hoả thú cấp bậc thấp, nhưng dùng để luyện chế pháp khí bình thường cũng dư dả.

Dùng linh khí thúc giục mồi lửa, ngọn lửa sắc xanh tím nháy mắt bốc cháy.

Thanh Huyền lấy nguyên liệu từ trong túi đã chuẩn bị trước đó rồi bày biện theo thứ tự, đúng thời điểm, y giơ tay ném một sợi tơ tằm vào trong ngọn lửa.

Tơ tằm chạm vào lửa liền bốc cháy rồi chậm rãi hoà tan, Thanh Huyền dùng linh lực điều khiển luồng linh khí cô đọng thành tơ tằm.

May mà một tia thần thức của y rơi vào trong cơ thể này, bằng không chỉ dùng linh lực của một cậu bé thì chắc chắn chẳng luyện ra được món pháp khí nào.

Một sợi dây tơ vàng dần dần hình thành, Thanh Huyền lấy nguyên liệu lần lượt bỏ vào.

Lớp sương mù mênh mông loãng ra, trời sáng dần, vầng thái dương thần bí từ từ lộ ra ở chân trời phía đông.

Thanh Huyền đột nhiên mở mắt, chính là lúc này.

Đôi tay kết pháp ấn, một đám khói màu tím bị ép dồn nén lại, Thanh Huyền điều khiển chúng xâm nhập vào sợi dây vàng kia, từng chút một.

Khi sợi dây dài ngưng tụ thành hình, cắt đứt linh khí, dập tắt ngọn lửa, Thanh Huyền đưa tay bắt lấy sợi dây màu vàng nhạt rơi xuống.

Nhìn thấy luồng linh khí đang dao động bên trong liền biết đây không phải vật tầm thường.

Ngón tay Thanh Huyền khẽ di chuyển, vẽ ra đường hoa văn lấp lánh vàng trên sợi dây, lập tức một trận pháp cổ xưa thình lình xuất hiện, ánh sáng nháy mắt tụ lại, ẩn chứa linh khí, không ngừng sinh sôi.

Cất sợi dây, Thanh Huyền xoay người xuống chân núi.

Một đường đi tới sân thí luyện, tính thời gian thì hẳn là lúc này Ân Du đã khảo hạch xong.

Từ xa, Thanh Huyền thấy Ân Du đang hành lễ với Phong chủ, mà Phong chủ thì cười rạng rỡ, nâng cậu đứng dậy, miệng lẩm bẩm dặn dò Ân Du điều gì đó, xem ra đã khảo hạch xong.

Còn nhóm sư huynh sư tỷ thì vẻ mặt rất quái lạ, chỉ có Chu Tuần mỉm cười rất vui vẻ.

“Tiểu Thập ngũ, con đến rồi, từ nay về sau Ân Du là đệ tử thứ mười bảy của núi chúng ta, như vậy con đã có hai vị sư đệ đó.”
Thanh Huyền liếc mắt nhìn Ân Du, người nọ vốn đang cúi đầu xuống, vẻ mặt vẫn không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, nhưng vừa nghe nói y tới liền quay đầu ngó sang, đôi tròng mắt đen láy lập tức phát sáng.

Thanh Huyền gật đầu nói: “Chúc mừng đệ.”
“Tiểu Du, sau khi con trở về thì gói ghém đồ đạc chuyển đến nơi ở dành cho đệ tử chính thức đi.”
Ân Du nghe vậy liền ngẩng đầu: “Tạ ơn sư phụ, chỉ là con đã quen ở chỗ cũ, hơn nữa Thập ngũ sư huynh còn nhỏ, con ở gần đó chăm sóc huynh ấy cũng thuận tiện.”
Cậu vừa dứt lời thì mọi người bao gồm cả Chu Tuần đều cảm thấy khó tin.

Bọn họ đều ước có thể tránh Tiểu sư đệ càng xa càng tốt, không ngờ Ân Du còn trông mong mà dán lên, thật sự là trước đây chưa bị Tiểu sư đệ giày vò đủ sao?
“Việc này…” Phong chủ Thất Thập phong do dự, nếu có người muốn chăm sóc cậu bé thì dĩ nhiên ông rất sẵn lòng, ông nhìn Thanh Huyền hỏi: “Tiểu Thập ngũ, con thấy sao?”
“Có thể được.”
“Thập lục, Thập thất, các con đều là đệ tử mới, nhưng Thập thất vào núi đã ba năm, tu vi hiện giờ cũng đạt tới Luyện khí tầng bốn.

Hơn nữa tuổi hai con cũng xấp xỉ, về sau Thập thất nhớ lưu ý chăm sóc Thập lục nhiều hơn.”
“Vâng, sư phụ.”
Hoa Liên Bạch bước lên, mỉm cười hành lễ với sư phụ trước, rồi sau đó hành lễ với Ân Du, hắn nhìn thẳng vào cậu, sắc mặt tái nhợt vẫn như thường: “Thập thất sư đệ hãy giúp đỡ ta nhiều hơn.”
Vậy là Ân Du đã trở thành đệ tử chính thức.

Sau khi hai người trở về, Thanh Huyền lấy dây tơ vàng làm quà tặng chúc mừng, cậu liền trịnh trọng gỡ sợi dây thừng trên cổ xuống, khối ngọc bội đã từng được giấu ở trong đùi kia vẫn trong trẻo xanh biếc, toả ánh sáng ra bốn phía.

Ngọc bội có khả năng che giấu hơi thở vốn hiếm thấy, bề ngoài nhìn như khối ngọc thông thường, nhìn kỹ mới thấy linh khí không ngừng chuyển động bên trong.

Ân Du cẩn thận xỏ dây vào ngọc bội, nhịn không được mím môi giơ lên ngắm nghía, rồi sau đó mới đeo lên cổ, nhét vào vạt áo.

Sau khi trở thành đệ tử chính thức, Ân Du không phải làm những việc vặt vãnh trong núi nữa mà mỗi ngày đi theo Thanh Huyền, đến nơi ở của các vị sư huynh sư tỷ để nghe giảng bài.

Vì Hoa Liên Bạch chưa từng tu luyện, cho nên các sư huynh sư tỷ rất quan tâm tới hắn, nội dung giảng bài phần lớn đều phù hợp với trình độ tiếp thu của hắn, đối với vấn đề hắn đưa ra cũng giải đáp cặn kẽ.

Thanh Huyền thì chẳng sao cả, nhưng Ân Du vốn nền tảng chưa vững, lắng nghe vô cùng nghiêm túc, trái lại khiến cho mấy sư huynh sư tỷ ngứa mắt với cậu thầm bực mình.

Kết thúc khóa học, ba người cùng trở về, Hoa Liên Bạch thường thường sẽ tìm chút đề tài tán gẫu, Ân Du ngẫu nhiên sẽ đáp lại hắn một hai câu, còn Thanh Huyền đi bên cạnh thì ngay cả liếc mắt cũng lười.

Tuy không còn là đệ tử ký danh nữa, nhưng Ân Du vẫn chủ động chăm sóc Thanh Huyền trong sinh hoạt hàng ngày.

Ân Du thường xuyên nói chuyện phiếm cùng y, mặc dù quá nửa thời gian đều là cậu tự lẩm bẩm một mình.

Đôi khi Thanh Huyền sẽ giải thích cho Ân Du hiểu vài khẩu quyết và tâm pháp, nhưng qua luồng linh khí dao động trên cơ thể lúc cậu tu luyện, ngẫu nhiên y phát hiện tư chất và trình độ tu luyện của Ân Du kém cỏi hơn rất nhiều so với Ma quân Ân Du hiện tại.

Mười ngày sau, Hoa Liên Bạch thành công dẫn khí nhập thể, toàn núi trên dưới đều một lòng chúc mừng hắn.

Nửa tháng sau, Hoa Liên Bạch đột phá tu vi Luyện khí tầng một.

Lấy tư chất của hắn mà nói thì tốc độ tu luyện nhanh như vậy đúng là vô cùng ưu tú.

Mà Thanh Huyền cũng đạt tới Luyện khí tầng bốn.

Ngày y đột phá, Ân Du vô cùng xúc động, Thanh Huyền không ngờ bình thường cậu chẳng dám vượt quá quy củ nửa bước thế mà lại xông tới, trong chớp mắt, y bị Ân Du ôm vào trong lồng ngực.

Cằm Ân Du còn cọ cọ lên đầu y.

“Thập ngũ sư huynh thật giỏi.”
Đại khái là thường xuyên tiếp xúc với Ân Du, cho nên khi bị ôm bất thình lình, Thanh Huyền cũng không bài xích nhiều lắm.

Chẳng qua bị người ôm như vậy, Thanh Huyền cảm thấy rất lạ, y hơi tách Ân Du ra, giơ tay đặt lên cái đầu xù của cậu, xoa xoa.

“Đệ cũng không tồi.”
Một năm sau.

Tu vi của Hoa Liên Bạch đạt Luyện khí tầng bốn, Thanh Huyền bước vào Luyện khí tầng bảy, còn Ân Du khó khăn lắm mới đột phá Luyện khí tầng năm.

Ngày Hoa Liên Bạch thăng cấp, nhóm Đại sư huynh tổ chức một bàn tiệc lớn chúc mừng hắn.

Trải qua một năm, Hoa Liên Bạch trổ mã càng thanh tú xinh đẹp, đồng thời chung sống ngày càng hòa thuận với các vị sư huynh sư tỷ ở Thất Thập phong.


Ngày Ân Du thăng cấp lại vô cùng yên ắng, chỉ có Thanh Huyền và cậu ngồi trong sân nếm chút rượu, chơi cờ chúc mừng.

Cách một ngày, Chu Tuần mới phát hiện Ân Du đột phá, hắn ngượng ngùng đỏ mặt tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng cho cậu.

Trong một năm qua, mối quan hệ giữa Chu Tuần và Hoa Liên Bạch vẫn thế không lạnh nhạt cũng chẳng thân thiết.

Còn đối với Ân Du thì hắn vẫn thường xuyên lui tới thăm hỏi, có thể nói trừ Thanh Huyền, Chu Tuần là người bạn duy nhất của cậu trên ngọn núi này.

Năm năm thoáng chốc trôi qua.

Thanh Huyền cao lên không ít, tu vi đạt tới sơ kỳ Trúc cơ, Hoa Liên Bạch cũng thăng cấp tới sơ kỳ Trúc cơ, chỉ có Ân Du dừng lại ở Luyện khí tầng tám.

Thanh Huyền không ngờ đoạn tâm ma này thế mà kéo dài như vậy, cho đến hiện tại ba hình ảnh mà y trông thấy trước khi đi vào cơn ác mộng vẫn chưa xuất hiện, mà hoàn cảnh xung quanh cũng không hề mờ đi.

“Thập ngũ sư huynh.”
Giọng nói trong trẻo say lòng người từ cửa truyền tới, Thanh Huyền đáp một tiếng, ngay sau đó một thân hình thon dài tinh tế từ bên ngoài bước vào.

Năm năm trôi qua, Ân Du hiện giờ và Hoa Liên Bạch giống nhau đều đã tròn hai mươi tuổi.

Lúc này Ân Du có dáng người cân xứng, dung mạo xuất chúng, đuôi mắt hơi cong, mắt môi hài hoà đẹp đẽ, dáng vẻ gần giống với Ma quân hay lên Tiên giới quậy phá sau này, chỉ thiếu nét kiêu ngạo sắc bén không ai bì nổi.

Bất kỳ ai trông thấy Ân Du thì đầu tiên sẽ bị vết sẹo trên mặt doạ cho khiếp sợ, sau đó chính là cảm xúc kinh ngạc và tiếc hận.

Trong năm năm, Thanh Huyền hầu như sớm chiều đều ở cùng Ân Du, tận mắt chứng kiến cậu lớn lên từng ngày và trở thành dáng vẻ bây giờ.

Ân Du theo thói quen ngồi xuống bên cạnh Thanh Huyền.

Cậu cười cười: “Thập ngũ sư huynh, ba hôm sau chính là ngày đăng ký tham dự thi đấu để tuyển chọn người đi Hỗn Độn bí cảnh.”
“Ừ.”
“Đệ tử đến đăng ký không bị hạn chế tu vi, nên đệ cũng muốn thử xem.”
Thanh Huyền nghe vậy thì nhìn thoáng qua Ân Du, trong năm năm qua, y biết lúc này Ân Du đối với Đại sư huynh Tuyệt Thiên phong chỉ có biết ơn và tôn kính.

Cho dù việc y tiến vào cơn ác mộng đã khiến sự việc hơi khác, nhưng chung quy không hề biến chuyển, thế nên ngọn nguồn tâm ma sẽ không thay đổi.

Trong đoạn tâm ma trước, ngọn nguồn là vì Ân Du không thoát khỏi nỗi day dứt về cái chết của Hồ Nhi, cho nên khi Thanh Huyền nói cho cậu biết hắn sẽ được đầu thai chuyển kiếp, tâm ma mới bị bài trừ.

Lần này Thanh Huyền quyết định sẽ cùng Ân Du đến Hỗn Độn bí cảnh, có lẽ ngọn nguồn tâm ma nằm ở đó.

Hơn nữa nếu như Đại sư huynh bị mắc kẹt cùng với Ân Du trong Hỗn Độn bí cảnh trước khi y phi thăng, như vậy việc cậu thương nhớ y có lẽ sẽ tìm được đáp án.

“Ta cũng đi đăng ký.”
Đôi mắt Ân Du sáng ngời.

Ba ngày sau, sự kiện đăng ký tuyển chọn đệ tử ưu tú đi Hỗn Độn bí cảnh diễn ra vô cùng hoành tráng ở ngọn núi chủ.

Đệ tử đăng ký không bị hạn chế số lượng và tu vi, bởi vậy vô cùng náo nhiệt, không đơn giản chỉ vì đệ tử tuyển chọn mới được phép vào Hỗn Độn bí cảnh mà còn vì các đệ tử Tuyệt Thiên phong sẽ có cơ hội thể hiện thực lực của mình.

Mấy năm gần đây, tên tuổi Hoa Liên Bạch vô cùng nổi bật.

Bởi vì trong đám đệ tử mới nhập môn, thì chỉ có những đệ tử tư chất tốt hơn mới bằng tu vi với hắn.

Ngoài ra còn bởi vì hắn lương thiện hiền lành, ngoại hình xinh đẹp, khi xuống núi làm nhiệm vụ đều hoàn thành vô cùng xuất sắc.

Hoa Liên Bạch theo nhóm Đại sư huynh Thất Thập phong một đường đi tới ngọn núi chủ, vừa tới nơi thì một đám đệ tử thân mật vây quanh hắn chào hỏi, trong đó đủ đệ tử mới – cũ.

Hoa Liên Bạch đối với bất kỳ ai cũng vậy, đều mỉm cười chào hỏi nhiệt tình.

“Thập lục sư đệ rất nổi danh nha! Ha ha ha ha.” Tứ sư huynh chụp lên bả vai Hoa Liên Bạch.

Hoa Liên Bạch khiêm tốn trả lời: “Tứ sư huynh nói đùa, đệ chỉ làm đúng trách nhiệm bổn phận của mình thôi.”
“Nhóm Tiểu sư đệ tới.” Nguyên Thắng đột nhiên nói.

Chỉ thấy trong đám tu sĩ đang đi lại trên không, có ba vị phong thái khác nhau cùng đáp xuống đất.

Đi đầu là một thân hình thẳng tắp, gương mặt đã bớt đi vẻ trẻ con mũm mĩm, giữa đôi lông mày thanh tú còn mang theo chút ngây ngô, nhưng toàn thân cứ toát ra vẻ lạnh lùng trong trẻo – Thanh Huyền.

Chu Tuần trời sinh ưa nhìn, tính cách nhã nhặn, khiến người liếc mắt một cái liền muốn gần gũi.

Tầm mắt lại rơi xuống trên người Ân Du, bàn về thân hình, bàn về gương mặt đều cực hiếm thấy, ai ngờ lại mọc ra một con rết xấu xí dài ngoằng thẳng thừng huỷ hoại toàn bộ dung mạo tuyệt thế kia.

Hoa Liên Bạch tiến lên chào hỏi: “Thập tứ sư huynh, Thập ngũ sư huynh, Thập thất sư đệ.”
Chu Tuần gật đầu cho có lệ, Thanh Huyền không thèm để ý tới hắn, Ân Du dừng bước, đáp lại: “Chào Thập lục sư huynh.”
“Hừ, chỉ giả mù sa mưa, nhìn thấy sư huynh không chủ động chào hỏi, ngược lại phải đợi Thập lục hành lễ trước, thật chẳng có chút lễ nghĩa nào.” Tam sư tỷ cười lạnh.

“Tam sư tỷ, chớ nên trách tội Thập thất sư đệ, đệ ấy đâu cố ý.”
Cuộc tranh luận nho nhỏ bên này tức khắc khiến không ít người chung quanh liếc sang, có kẻ nhìn Ân Du thì thầm: “Ân Du kia nha, nghe nói không hề biết trên biết dưới.”
“Ngày thường thấy Hoa Liên Bạch hiền lành, liền đoạt không ít tài nguyên tu luyện của đệ ấy, lại còn bắt nạt đệ ấy nữa.”
“Trời đất! Lại có loại người không biết xấu hổ như vậy sao? May mắn là Hoa sư huynh tính tình tốt, nhưng mà kẻ này dung mạo xấu xí còn tính, không ngờ lòng dạ cũng thế, khó trách tu vi tiến chậm như vậy.”
Chu Tuần càng nghe lòng càng khó chịu, Ân Du chiếm tài nguyên của ai? Lục sư huynh quản lý việc phát tài nguyên cho đệ tử trong Thất Thập phong, lần nào cũng âm thầm thêm cho Hoa Liên Bạch.

Còn có vài sư huynh sư tỷ lén lút cho hắn ít nhiều thứ tốt, nếu không tu vi của hắn sao có thể tiến nhanh như vậy chứ?
Nhưng mấy người kia đối xử với Hoa Liên Bạch hết lòng hết dạ, lại chưa từng bố thí cho Ân Du chút gì.

Vì hắn và Tiểu sư đệ lưu ý, cho nên bọn họ mới chưa dám động vào tiền lương mỗi tháng của cậu, nếu không chỉ sợ toàn bộ tài nguyên của Ân Du sẽ bị cúng hết cho Hoa Liên Bạch.

Không ngờ, hiện giờ chưa tới năm năm, mà thanh danh của Ân Du trong mắt kẻ khác lại xấu như vậy.

Chu Tuần càng nghĩ càng tức giận, nhìn Hoa Liên Bạch đối diện cứ ra vẻ muốn tốt cho Ân Du, hắn chỉ thấy buồn nôn.

“Thập tứ sư huynh, chúng ta đăng ký trước đi.”
Ân Du giữ chặt tay Chu Tuần, lên tiếng.

Đăng ký xong, thì đi lĩnh mộc bài*.

(Mộc bài: thẻ gỗ khắc tên đệ tử đăng ký thi đấu tuyển chọn đi bí cảnh)
Ba người trở lại Thất Thập phong, lẳng lặng chờ, ba hôm nữa hội thi đấu tuyển chọn sẽ chính thức bắt đầu.

Ngày thi đấu, mặt trời lên cao, tất cả các Phong chủ đang đóng cửa tu luyện đều xuất quan, chuẩn bị đến lôi đài xem đồ đệ mình thi đấu.

Thanh Huyền thay quần áo xong thì Phong chủ vội vàng tới động viên, biết y cũng đăng ký thi đấu khiến ông vừa vui lại vừa lo lắng.

“Tiểu Thập ngũ à, trên lôi đài đệ tử giết người tới mức đỏ cả mắt, đối thủ là ai cũng không phân biệt được, con ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Nếu không thắng được thì hãy nhận thua, tính mạng là quan trọng nhất.”
Thanh Huyền không nói cho Phong chủ biết y đã quyết tâm vào bí cảnh, Phong chủ cứ lải nhải mãi, y bèn đợi lúc thích hợp liền gật đầu thuận theo.

Phong chủ xuất quan, các đệ tử dĩ nhiên không có khả năng tách ra đi riêng lẻ, vì vậy hiếm có dịp mười bảy đệ tử có mặt cùng lúc.

Phong chủ nhìn các đệ tử đã đăng ký, nghiêm túc dặn dò: “Trận thi đấu này không chỉ tuyển chọn đệ tử ưu tú đi Hỗn Độn bí cảnh, mà còn là cơ hội để các con phô diễn thực lực của mình.

Nếu Thất Thập phong không có tiến bộ thì tài nguyên mỗi tháng sẽ bị giảm đi, vì vậy toàn bộ dựa vào trận tỷ thí này của các con.”
“Nhưng mà, nhớ phải giữ được tính mạng, nếu rơi vào tình thế sống chết trước mắt, ta hy vọng các con kịp thời buông tay, thua trận cũng không sao hết.”
“Đồ nhi xin vâng lời sư phụ dạy bảo!” Mọi người đồng thanh.

Bay lên trời, ngoài bọn họ còn rất nhiều đệ tử khác cũng tham gia thi đấu, nhưng cho dù là ai, lúc này trong ánh mắt đều mang theo hi vọng và quyết tâm nhìn về nơi diễn ra trận đấu.

Sân thi đấu trải dài ngàn dặm, phía trên là các lôi đài được kết giới bảo vệ.

Giữa lưng chừng trời có rất nhiều chỗ ngồi, phần lớn chuẩn bị cho các vị Phong chủ.

Ở ngay trung tâm có hai cái ghế, không nghĩ cũng biết đó là ghế của Phong chủ Tuyệt Thiên phong và đồ đệ của ông – Tấn Tử Giác.

Sau khi các Phong chủ yên vị, chúng đệ tử mới theo thứ tự các núi mà ngồi xuống.

Khi Phong chủ Tuyệt Thiên Phong và Tấn Tử Giác xuất hiện, cả hội trường im ắng, ánh mắt không dám nhìn thẳng, nhưng khoé mắt lại nhịn không được mà liếc trộm dung mạo của Đại sư huynh.

Cho dù Hoa Liên Bạch nổi tiếng tới mức nào thì nhìn chung cũng chỉ ở trong phạm vi Tuyệt Thiên phong, trong nhóm đệ tử của vài ngọn núi thường xuyên qua lại, nếu tính từ ngọn núi thứ năm mươi trở về trước thì chẳng ai biết hắn, suy cho cùng tu vi kia vẫn không lọt vào mắt bọn họ.

Nhưng cái tên Tấn Tử Giác chẳng những nổi tiếng ở Tuyệt Thiên phong, mà còn vang danh toàn cõi Tu chân.

Ai cũng biết Tấn Tử Giác – đồ đệ duy nhất của Phong chủ Tuyệt Thiên phong là tu sĩ thiên tài chưa tới bốn mươi tuổi đã đạt tới tu vi Hóa thần, hai năm trước lại đột phá tu vi Luyện hư khiến người người khiếp sợ.

Mà sư phụ của y, đường đường là Phong chủ của một trong ba môn phái lớn, cho tới nay tuổi đã hơn một ngàn cũng mới chỉ đạt tới sơ kỳ Đại thừa.


Tuy Phong chủ Tuyệt Thiên phong là một nhân vật tài năng cực kỳ hiếm có, nhưng tới năm trăm tuổi ông mới khó khăn đột phá tu vi Luyện hư.

Đằng này y chưa đến một trăm tuổi đã là đại năng Luyện hư, quả là thần kỳ.

Ai cũng không dám tưởng tượng đến tột cùng thì tư chất người này yêu nghiệt đến mức nào.

Có kẻ lén suy đoán, có lẽ Tấn Tử Giác bị lão quái vật nào đó đoạt xác, hoặc y chính là thần tiên chuyển thế xuống cõi trần.

Nói vậy kẻ kia đoán không sai, Tấn Tử Giác chẳng phải là người đứng đầu Tam giới, vị thần sinh ra cùng với trời đất chuyển thế hay sao?
Trước mỗi trận thi đấu các Phong chủ sẽ tiến hành rút thăm, quyết định đối chiến với núi nào.

Để tránh thực lực cách nhau quá lớn, từ Nhị phong tới Ngũ Thập phong chia thành một nhóm, nhóm còn lại từ Ngũ Thập Nhất phong đến Nhất Bách phong, cứ thế lần lượt rút thăm tới núi cuối cùng.

Thẻ trúc do Tấn Tử Giác phân phát vào tay các vị Phong chủ, bởi vậy không phải lo lắng có người gian lận.

Đệ tử phía dưới yên lặng nín thở, tròng mắt hận không thể dính vào thẻ trúc mà Phong chủ nhà mình rút ra.

Chỉ mong vòng thứ nhất gặp đối thủ không quá mạnh, bằng không trận đầu đã thua thì niềm tin dễ sụp đổ, những trận sau sẽ khó khăn hơn nhiều.

Phong chủ Thất thập phong rút một thẻ trúc ra, mặt trên có khắc hai số “tám mươi”.

Phong chủ giương mắt nhìn Phong chủ Bát Thập phong cách đó không xa, vừa vặn ông ta cũng quay sang, hai người liền cung kính ôm quyền.

“Không biết lần này sư phụ rút trúng núi nào?” Tam sư tỷ nôn nóng.

Hoa Liên Bạch động viên: “Tam sư tỷ đừng vội, mặc kệ sư phụ rút trúng núi nào chúng ta cũng đều gắng sức, chắc chắn Thất Thập phong sẽ lấy được thành tích tốt.”
“Đúng, Thập lục sư đệ nói không sai.”
Rút thăm xong, Phong chủ các núi đối đầu cùng đứng dậy chào nhau.

“A, đối chiến với chúng ta chính là Bát Thập phong.”
“Ồ, là Tứ Thập phong.”
“…”
Đám đệ tử dưới đài vừa thấy Phong chủ nhà mình cúi đầu chào liền biết mình đấu với núi nào thì lập tức xôn xao, trong phút chốc kẻ vui mừng người sầu não.

Tiếp sau màn chào hỏi của Phong chủ, là tới phần rút thăm chọn đối thủ của các đệ tử.

Đệ tử Thất Thập phong đăng ký gần mười bảy người, mà Bát Thập phong đăng ký tới hai trăm người.

Nếu rơi vào tình huống chênh lệch này, thì đệ tử ở ngọn núi ít người sẽ tiến hành rút thăm trước, sau khi họ chọn xong thì các đệ tử còn dư lại sẽ phải chọn lựa đối thủ trong cùng một núi để đấu.

Phong chủ Thất Thập phong bay lên dừng trước mặt đệ tử của mình, ông lấy ra một cái hộp đựng thẻ có đặt cấm chế, cấm chế này do chính tay Phong chủ đặt, đảm bảo không đệ tử nào hoá giải được.

Nguyên Thắng theo thứ tự rút thăm trước.

Nhìn Thanh Huyền rút thẻ, Phong chủ lo lắng không thôi, cho dù tu vi Trúc cơ đấu với Trúc cơ, Luyện khí đấu với Luyện khí, nhưng trong Trúc cơ còn có đại viên mãn Trúc cơ nữa.

Cho tới lúc Ân Du rút xong, Phong chủ định hỏi Thanh Huyền rút trúng đối thủ nào, nhưng thời gian có hạn, Phong chủ Bát Thập phong cũng bắt đầu cho đệ tử rút thăm thi đấu nội bộ.

Bởi vậy ông đành phải bay trở lại vị trí ngồi giữa không trung, thôi, cứ quan sát xem thế nào đã.

Đợi đệ tử các núi bốc thăm xong, tìm được vị trí lôi đài thi đấu, Phong chủ Tuyệt Thiên phong tuyên bố bắt đầu.

Đối thủ của Thanh Huyền là một vị tu sĩ có tên Hoàng Thừa, trên thẻ trúc chỉ có độc cái tên này, còn lại không có thông tin nào khác.

Tìm đến vị trí của mình, Thanh Huyền đấu ở lôi đài ba, trận thứ hai.

Còn Chu Tuần và Ân Du đều đấu trận đầu.

Ân Du lên đài trước, tu vi của cậu là Luyện khí tầng tám, tu sĩ đối chiến của Bát Thập phong dĩ nhiên cũng có trình độ Luyện khí.

Khi nhìn thấy đối thủ của Ân Du thì đột nhiên đám người xôn xao, phun ra mấy tiếng khinh thường.

Thanh Huyền nhìn lại, đối thủ của cậu là một tu sĩ Luyện khí tầng năm, hơn nữa lại là một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Nếu thua, họ sẽ nói Ân Du ngay cả đứa trẻ ranh cũng đánh không lại.

Nếu thắng, họ sẽ nói Ân Du bắt nạt một cô bé, thắng không cần võ.

Mặc kệ kết quả thế nào thì Ân Du cũng không chiếm được thiện cảm.

Nhưng mà Ân Du chẳng có biểu tình dư thừa, đối mặt với thiếu nữ yểu điệu bày ra tư thế đề phòng, nét nghiêm túc trên gương mặt cậu không hề lộ ra vẻ xem thường.

Cô bé này cũng không phải kiểu người lưỡng lự, có thể bước vào con đường tu tiên, lại có can đảm lên lôi đài thi đấu tuyển chọn, thì cho dù là con gái cũng chớ nên coi thường.

Trận này Ân Du đánh rất nhanh, khi cậu tung chưởng đánh bay cô gái nhỏ xuống lôi đài, đám đệ tử quả nhiên thốt ra tiếng khinh bỉ.

Trưởng lão trông coi lôi đài vẻ mặt không hề thay đổi, tuyên bố: “Trận này Ân Du thắng.”
Ân Du ôm quyền với cô bé, sau đó rời đài.

“Trận tiếp theo Cục Trương Phi đấu với Lý Hành.”
Ân Du bước đến chỗ Thanh Huyền, dọc đường đi khó tránh khỏi có những kẻ vừa xem trận đấu nhìn cậu với ánh mắt quái dị, cậu coi như không thấy, khẽ mỉm cười với y.

Lúc này trận đấu ở lôi đài của Thanh Huyền cũng kết thúc, trưởng lão đang gọi tên y.

Thanh Huyền chuẩn bị lên đài thì một bàn tay đặt lên vai, Ân Du nhắc: “Cẩn thận.”
Thân thể này của Thanh Huyền hiện giờ mới mười ba tuổi, tu vi là sơ kỳ Trúc cơ.

Mà đối thủ của y là Hoàng Thừa đã hơn ba mươi tuổi, trung kỳ Trúc cơ.

Thanh Huyền vừa lên đài thì lập tức phần lớn đám đệ tử đều tỏ ra kinh ngạc cảm thán với thực lực của y, còn Hoàng Thừa dĩ nhiên lại rơi vào tình huống khó xử giống như Ân Du vừa nãy.

Chỉ khác là Hoàng Thừa vừa trông thấy đối thủ chỉ là đứa bé mới lớn, hai mắt liền tỏa sáng, gã vui mừng thầm nghĩ mình thật may mắn, trận này căn bản chẳng cần ra tay cũng thắng.

“Hắc, nhóc con, mau tự nhảy xuống lôi đài nhận thua đi.

Nếu lát nữa quả đấm sắt này không cẩn thận đập trúng người, thì chẳng phải chuyện chơi đâu.” Hoàng Thừa ra oai múa may nắm tay thật lớn cứ như đang quấy nồi lẩu.

Thanh Huyền sắc mặt lạnh nhạt, trực tiếp tấn công.

“Hừ! Thằng nhóc thối, rượu mời không uống thích uống rượu phạt!”
Nhìn chung bàn về thực lực, tuổi tác hay hình dáng cả hai đều chênh lệch quá lớn, bởi vậy khi Hoàng Thừa bị Thanh Huyền đánh rơi đài trong hơn mười chiêu, thì tất cả mọi người thậm chí cả chính gã cũng trừng lớn đôi mắt sững sờ đứng tại chỗ, chần chờ không kịp phản ứng.

Thẳng tới khi trưởng lão tuyên bố kết quả trận đấu.

Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, gã thanh niên cường tráng vừa nãy còn múa may oai phong bây giờ bị đánh bầm dập mặt mũi – Hoàng Thừa vẻ mặt xám xịt bỏ chạy mất hút.

Thanh Huyền đi xuống lôi đài, hai tia nhìn nóng rực chằm chằm lia tới bỏng cả người, đúng là đôi mắt sáng lấp lánh của Ân Du.

Thời điểm cậu thắng cũng không thấy vui vẻ đến vậy.

Vừa định trở lại chỗ cũ, trong lòng Thanh Huyền đột nhiên nảy lên dự cảm không tốt, y vội vàng bước sang bên cạnh, vừa kịp lúc tránh được cái ôm của Ân Du.

Thanh Huyền bất đắc dĩ kéo cánh tay cậu, tính tình gì đây? Cứ hơi xúc động là lại chạy tới ôm người?
Thật sự không bỏ qua được đôi mắt đang toả sáng kia, trải qua năm năm Ân Du cao lên rất nhiều, Thanh Huyền đành phải nhón chân, vươn tay vỗ vỗ đầu cậu.

Những trận đấu vào buổi sáng rất nhanh đã kết thúc, kế tiếp các đệ tử sẽ nghỉ ngơi hai canh giờ, chuẩn bị cho vòng thi đấu thứ hai vào buổi chiều.

Quy tắc thi đấu như cũ, các núi rút thăm lựa chọn ngọn núi đối thủ.

Người thắng sẽ đấu với thắng.

Còn người thua sẽ rút trúng đối thủ bị thua.

May mắn chính là Thất Thập phong ít người nhưng chất lượng, trận đầu không ai thua.

Trong đó Hoa Liên Bạch ngắn ngủn mười chiêu đã đánh bại một tu sĩ có trình độ Trúc cơ như hắn, khiến không ít người cao giọng tán dương.

Ba người Thanh Huyền, Ân Du, Chu Tuần ngồi cùng nhau, bên kia các sư huynh sư tỷ tụ tập chung quanh Hoa Liên Bạch, giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, đều khen ngợi hắn hết lời.

So sánh thì thấy nhóm Thanh Huyền tịch mịch hơn rất nhiều.

Thời gian trôi nhanh, vòng thứ hai vào buổi chiều chính thức bắt đầu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.