Con Nối Dõi

Chương 34Ngoại Truyện 2


Đọc truyện Con Nối Dõi – Chương 34: Ngoại Truyện 2

Tôi đi khỏi bệnh viện rất vội, Quân Trực có gọi điện thoại đến nhưng tôi không nghe, tôi bắt xe rồi đi thẳng về nhà không một lần ngoảnh đầu lại. Phải, tôi sợ… tôi sợ phải đối mặt với anh về chuyện của cu Gold.

Có thể tôi ích kỷ nhưng ích kỷ để được bình an, tôi sẵn sàng. Trừ phi Trà không tranh giành với tôi nữa hoặc là cô ấy không còn trêи đời này thì tôi mới tính đến chuyện để con nhận cha, tôi rất sợ cái cảm giác để con tôi sống trong áp lực như tôi đã từng. Nếu nói tôi sợ Trà thì chắc không phải, chỉ là tôi không muốn đấu với người sắp chết mà thôi…

……………..

Sau ngày đến thăm Trà hôm đó, Quân Trực không có gọi cho tôi thêm lần nào nữa. Anh ấy không gọi điều tra tôi, tất nhiên tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm rồi. Nhưng chẳng hiểu sao, việc anh ấy không gọi đến lại làm cho tôi có chút không vui…

Cu Gold hết bệnh, tôi dắt thằng bé đi siêu thị với con Kiều. Ngồi trong quán lẩu nhìn hai dì cháu nó đùa với nhau mà tôi mệt hết cả người, đúng là hai hủ mật gặp nhau, cứ dính dính không rời. Cu Gold đùa một lát, uống xong bình sữa liền nằm gọn trong tay con Kiều mà ngủ. Thấy cu cậu ngủ ngon lành, tôi nhìn con mà thấy vui đến lạ. Đúng là người làm mẹ, chỉ cần nhìn con mình thôi cũng cảm thấy vui vẻ cả ngày. Véo véo má thằng bé, tôi líu ríu trong miệng:

– Cưng quá đi hà!

Con Kiều nhìn tôi, nó cười:

– Con hát mẹ khen hay, tao đến lạy mẹ con mày.

Tôi bĩu môi:

– Mày thì biết gì, mày về sinh một đứa đi rồi đến nói chuyện với tao.

– Ê mà Hòa này, càng ngày tao càng thấy cu Gold giống với ba nó đấy. Hôm bữa mày bảo cha con nó gặp nhau… ông Trực có nghi ngờ không?

Nhắc đến chuyện này, tôi lại thấy sầu não:

– Tao không biết nữa… hôm trước tao đến bệnh viện thăm Trà, tao gặp anh ấy… anh ấy hỏi tao có giấu anh ấy chuyện gì không.

Con Kiều sững sốt:

– Thôi xác định rồi, lão Trực nghi ngờ rồi…

Con Kiều ra vẻ lo lắng một chút nhưng rất nhanh sau, nó lại lườm tôi một phát, nó càu nhàu:

– Nhưng tao nghĩ mày cũng nên cho lão Trực biết về cu Gold rồi đó, giấu mãi cũng không phải cách hay đâu. Hai năm rồi, cu Gold cũng đã hơn 1 tuổi, con mày mạnh khỏe như mày mong muốn… mày còn chờ gì nữa?

Tôi khẽ thở dài, giọng nhạt tuếch:

– Cũng không phải tao không muốn nói nhưng mà… chuyện lần đó mày cũng biết mà…

– Mày còn giận ông Trực chuyện ông ấy không đến chỗ hẹn à?

Tôi nhìn cu Gold, môi mím chặt không trả lời, chuyện lần đó… đến giờ tôi vẫn sốc.

Tôi sinh cu Gold lúc thằng bé được gần 32 tuần tuổi, sinh non nên thằng bé yếu lắm, mà tôi… tôi xém chút nữa là chết trêи giường sinh vì băng huyết. Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, tôi chẳng còn nhớ đến chuyện gì ngoài con trai của tôi và… Quân Trực.

Thật sự, 8 tháng mang thai, tôi sống rất khổ sở, con tôi sinh non, tôi thì băng huyết xém chút là chết luôn rồi. Tôi còn nhớ lúc ấy nếu bác sĩ không đem cu Gold áp vào má tôi, chắc có lẽ lúc đó tôi đã chết thật rồi. Tôi sợ lắm, sợ mình chết, sợ con tôi không biết mặt mẹ, sợ con tôi không được tôi ôm ấp bồng bế, sợ thằng nhỏ… không biết mùi vị của núm иɦũ ɦσα mẹ…

Người ngoài làm sao hiểu được cảm giác của tôi, chắc ai cũng nghĩ tôi vừa ngu vừa ích kỷ rồi tự cho mình cái quyền không cho con có cha. Nhưng mà để sinh ra được đứa bé này, là tôi dùng cả tính mạng để đánh đổi. Tôi khổ đã đành, tôi không bao giờ muốn con tôi phải khổ. Vì quá mệt mỏi, tôi mới bỏ trốn để sinh con, đến lúc sinh con thì khó khăn tưởng chừng sắp chết… khổ lắm… phải khổ lắm thì tôi mới biến mình trở thành thế này. Một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng… cứ thử đứng vào thế bị động của tôi, chịu đủ thứ áp lực rồi mới hiểu bản thân tôi đã trải qua những chuyện gì. Băng huyết á… cũng bình thường thôi, tôi còn nhiễm trùng máu sau khi băng huyết nữa mà. Hai mẹ con tôi vượt từng cánh cửa của tử thần để yên ổn đến ngày hôm nay. Đừng nói là thủ đoạn từ Trà và ba chồng, một chút áp lực nhỏ thôi cũng đủ khiến tôi rụng rời vì mệt mỏi.

Tôi cũng chẳng vỗ ngực bảo mình quá khổ rồi nên cần được người khác cảm thông, thật sự tôi không cần. Bước từ vực sâu lên đến mặt hồ mới hiểu được những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm. Vượt qua quá nhiều đau thương, tự động con người sinh ra một loại bài xích với sự sợ hãi. Tôi… tôi thật sự cảm thấy rất mệt… rất mệt.

Mà thực ra, bên cạnh những chuyện đó, trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều khúc mắc, nếu không gỡ hết được, chắc tôi sẽ không quay lại với Quân Trực một lần nữa.

Tôi lắc đầu, cười gượng:

– Anh ấy không tới thì cũng tốt, tao vẫn sinh cu Gold ra được, thằng bé vẫn lớn được mà.

Con Kiều nhìn tôi đầy lo lắng:

– Hòa này, mày… sao lại thế này? Cứ thế này mãi thì mày với ông Trực sẽ xong luôn đấy. Chuyện ông ấy không đến chỗ hẹn… ông ấy cũng có giải thích với mày rồi mà.

Tôi cười khẩy:

– Giải thích kiểu đó thì tao chịu rồi, vì bé Su bệnh nên không đến được chỗ hẹn để tao ngồi chờ anh ấy suốt hai ba tiếng đồng hồ mà không báo một tiếng nào. Mày biết qua mấy hôm sau anh Hưng nói với tao thế nào không, đúng cái ngày hẹn hôm đó… Trà nhập viện. Chắc là trùng hợp thôi nhỉ?

– Chuyện này…


– Anh ấy không đến được anh ấy có thể gọi cho tao ngay lúc đó… à bé Su bị bệnh, Trà nhập viện… tất cả tao đều thông cảm được. Mày nghĩ chẳng lẽ tao ích kỷ với một đứa bé và một người bị bệnh sắp chết à? Làm gì có chuyện đó… tao còn chấp nhận nuôi bé Su được thì tao tính toán gì hả mày? Lúc đó tao mang thai 6 tháng, liều mình bay về Việt Nam để gặp anh ấy nhưng rồi sao… Xong lần đó, tao nghĩ tội tình gì mẹ con tao phải cực khổ đến vậy. Nếu anh ấy đã không biết về cu Gold thì cứ để cho anh ấy không biết. Chứ tao sợ lắm cái cảnh sau này hai mẹ con tao lại phải ngồi chờ anh ấy ở nhà… để rồi anh ấy bảo là con gái anh bệnh, mẹ đẻ con gái anh làm mệt… bảo hai mẹ con tao tự ăn cơm rồi tự ngủ trước đi. Mày biết cái đó gọi là gì không… là tao ngu thì tự chịu chứ trách móc ai cái gì.

Con Kiều nhìn tôi, nó thở dài:

– Tao biết mày giận ông ấy nhưng mày càng giận chứng tỏ mày còn yêu ông ấy rất nhiều. Mày thử bỏ qua cho ông ấy một lần đi, biết đâu mọi chuyện lại tốt…

Dừng một chút, con Kiều nói tiếp:

– Không phải tao ác ý gì với Trà nhưng bệnh tình cô ấy nặng lắm rồi, sống không được bao lâu nữa đâu. Cô ấy mất đi, mày có thể suy nghĩ đến chuyện quay lại được mà. Lúc trước ba ông Trực bảo vệ cho Trà chèn ép mày, nếu cô ấy mất, ông ấy cũng không còn chèn ép làm khó mày nữa. Mày cũng thương bé Su, mày và ông Trực bắt đầu lại để cho bọn nhỏ có gia đình.

Chuyện này… cũng không phải là tôi chưa nghĩ tới nhưng trước khi Trà mất, tôi chắc không để cho cu Gold nhận lại cha. Bởi vì chỉ cần có Trà, mọi thứ sẽ rất tệ hại, cô ấy không làm chuyện ác nhưng sự có mặt của cô ấy khiến mọi chuyện trở nên rất khó khăn.

Lúc rời đi tôi cũng chỉ nghĩ sau khi sinh con xong, tôi sẽ bồng con về nhận cha. Nhưng đúng là tôi tự tin quá mức về bản thân mình, mới có mấy tháng tôi đã chịu không nổi mà chạy về tìm anh. Nhưng tiếc là… anh lại không muốn gặp tôi và con. Mệt mỏi, tủi thân, khổ sở… tôi bắt đầu giấu giếm không muốn cho anh biết về thằng bé. Kể từ lúc tôi sinh cu Gold ra đến giờ, tôi chưa từng có ý định cho thằng bé nhận lại cha của nó… thật sự là chưa từng.

Thấy tôi im lặng, con Kiều lại tiếp tục nói:

– Tao biết mày khó xử, mày khổ lắm nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi… đừng làm bản thân mày thêm mệt mỏi nữa. Hai năm cũng đủ dài, dằn vặt ông Trực như thế cũng đủ rồi, mày nên tính đến chuyện để con có cha đi. Anh Hưng thương cu Gold thật nhưng anh ấy cũng cần có vợ sinh con mà…

Tôi thở dài, vừa nhìn con tôi vừa nói:

– Để xem mọi chuyện thế nào đã…

_________________

Mấy ngày sau, đang chơi cùng cu Gold thì tôi nhận được điện thoại của Quân Trực. Anh ấy dùng số lạ gọi cho tôi, anh ấy bảo là bé Su đang ở nhà một mình, con bé bị sốt không ai chăm sóc. Tôi tất nhiên là không tin rồi tắt máy vì tôi nghĩ làm gì mẹ chồng tôi chịu để bé Su một mình ở nhà. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn thấy hơi lo lo, kể từ lúc tôi bỏ đi đến giờ, anh chưa từng gọi cho tôi nhờ vả như thế này. Có gọi thì anh cũng chỉ hỏi thăm tôi, hỏi tôi học hành làm việc thế nào rồi sức khỏe ra sao thôi. Có duy nhất một lần anh nhắc đến chuyện quay lại, tôi lúc đó sắp sinh nên không đồng ý, bọn tôi gây nhau rất to trong điện thoại, tôi vô tình bảo anh nộp giấy ly hôn đi. Kể từ đó về sau, anh ít gọi hơn hẳn, có gọi cũng không bao giờ nhắc đến chuyện quay lại. Tôi nghĩ chắc là anh chán phải dỗ dành tôi rồi. Mà thực ra, sau lần hẹn anh không đến, tôi vừa tủi vừa giận, lòng tự trọng trong tôi không muốn cho tôi quay lại với anh.

Hai đứa bọn tôi là kiểu ngang ngược, cứng đầu, tôi tìm anh, anh không đến, anh muốn tìm tôi, tôi lại không gặp. Đúng là chuyện hài, yêu nhau nhưng cứ thích chơi trò đuổi bắt.

Ngồi bần thần một lát, điện thoại tôi lại reo lên một lần nữa. Lần này anh cũng bảo tôi đến nhà chăm sóc bé Su giúp anh, mẹ chồng tôi đi xa về không kịp, chị bếp có chuyện về quê gấp, anh thì dự định là về kịp trước lúc chị bếp đi nhưng lịch bay gặp sự cố, anh không bay về kịp. Tôi vừa lo vừa nghi ngờ, phải đến khi mẹ chồng tôi gọi cho tôi, tôi mới hơi tin tin rồi thay đồ chạy đến nhà chồng tôi.

Đứng trước ngôi nhà đầy kỷ niệm đau thương, lòng tôi tự dưng hồi hộp lạ thường. Nhà chồng tôi và nhà anh Hưng ở không xa nhau lắm nhưng tôi và Quân Trực gần như rất ít khi gặp nhau. Sau khi sinh cu Gold, để con cho bà ngoại trông giúp, tôi bắt đầu vùi đầu vào công việc, thời gian sống bên ngoài thì nhiều còn ở nhà thì ít, chắc đó cũng là lý do tôi và anh ít khi nào gặp. Rời đi hai năm, tôi và anh vẫn giữ liên lạc với nhau, ly hôn thì không nhưng ly thân thì có. Bọn tôi vẫn giữ tròn đạo làm con, tôi gọi hỏi thăm sức khỏe mẹ chồng tôi, anh thì gọi hỏi thăm sức khỏe ba mẹ tôi. Tôi và anh vừa giống như đã chia tay cũng vừa giống như là đang yêu xa vậy. Có đôi khi, tôi cũng không thể hiểu được là bọn tôi đang làm gì…

Tôi lấy chìa khóa từ bụi hoa trước cổng, mở cửa bước vào, cảm giác hai năm về trước lại ùa về một lần nữa. Cảnh vật ở nhà chồng tôi vẫn không có gì khác, chỉ khác là tôi không còn sống ở đây nữa thôi.

Bước vào trong, nội thất và mọi thứ dường như không có sự thay đổi nào, tất cả đều sạch sẽ và ngăn nắp như ngày tôi rời đi. Tôi bước vào vài bước liền nhìn thấy bé Su đang ngồi xem tivi, bộ dáng con bé trông rất mệt mỏi, vừa xem phim hoạt hình vừa ngủ gật lên gật xuống. Tôi đi nhanh tới ghế ngồi xuống, bé Su chắc là cảm nhận được có người đến gần, con bé liền mở to mắt ra nhìn đầy cảnh giác. Mặt con bé tròn xoe, hai má ửng hồng, mắt to tròn nhìn tôi đầy cảnh giác. Bé con vẫn không khác mấy so với hai năm trước, chỉ khác về ngoại hình là lớn hơn một chút mà thôi.

– Mẹ Hòa!

Tôi sững người như không tin vào tai mình khi nghe con bé gọi tôi bằng cái tên đầy quen thuộc như thế. Tay tôi hơi run, giọng cũng khàn đi vì xúc động:

– Mẹ đây Su.

Bé Su nhìn tôi, con bé đột nhiên ôm chầm lấy tôi, líu ríu nói:

– Con chờ mẹ Hòa suốt… ba nói mẹ Hòa đi làm, mẹ làm gì lâu quá… không cho Su đi theo.

Tôi ôm con bé, cảm nhận được thân nhiệt con bé hơi cao, cũng không biết có phải vì tôi lo lắng quá hay không mà nước mắt tôi tự dưng lại đọng nơi khoé mắt. Phải kìm lại lắm thì nước mắt mới không rơi ra ngoài. Ôm bé con, trong lòng tôi lại sinh ra cảm giác ấm áp quen thuộc. Đối với bé Su, tôi chưa từng ghét con bé, thật sự là chưa từng.

– Ừ mẹ xin lỗi Su, mẹ bận làm quá không về chơi với Su được.

– Dạ, ba Trực cho con coi hình mẹ suốt… hình mẹ Hòa với con chụp ở công viên ngoài đây nè mẹ. Mẹ nhớ không?

Tôi gật đầu, giọng tôi run run:

– Nhớ, mẹ nhớ mà…

– Con với ba với bà nội nhớ mẹ Hòa lắm, mẹ Trà cũng nhớ nữa. Mà lâu quá con không thấy mẹ về đưa Su đi ăn gà rán…

Tôi ôm con bé dỗ dành:

– Mai mẹ đưa Su đi ăn gà nha, Su chịu không?

Bé con ngóc đầu lên nhìn tôi cười:

– Dạ chịu.


Tôi xoa xoa đầu con bé, cười vui vẻ nói:

– Ừ ngoan, giờ mẹ đi lấy thuốc cho Su uống nha… thuốc để đâu Su nhỉ?

Tôi để con bé ngồi trêи ghế rồi đứng dậy đi tìm thuốc hạ sốt cho con bé uống. May là chị bếp để hết mọi thứ trêи đầu tủ, tôi nhìn phát là thấy ngay. Pha thuốc cho bé con uống xong, tôi xuống bếp lấy cháo cho con ăn bé ăn rồi cho con bé ngủ. Nằm trêи giường với bé Su, con bé líu ríu kể hết chuyện này đến chuyện kia, con bé còn trách móc tôi sao để con bé đợi lâu quá rồi còn nói là Quân Trực nhìn hình tôi cười hoài. Nhưng tuyệt nhiên, tuyệt nhiên con bé chưa nhắc đến Trà lần nào, giống như là con bé biết tôi và Trà không hợp nhau vậy…

Cho bé Su ngủ xong, tôi đi xuống bếp dọn dẹp rửa bát với ly rồi nấu cho bé con nồi cháo khác. Cháo vừa chín, tôi nhìn đồng hồ đã gần trưa, tôi mới lấy điện thoại gọi cho mẹ tôi nhờ bà giúp tôi cho cu Gold ăn cháo.

– Dạ con đi lên công ty chút, mẹ cho cu Gold ăn cháo giùm con nha… dạ, mua gì mẹ nhắn tin cho con…

– Hòa? Phải con không Hòa?

Nghe tiếng gọi tôi có chút giật mình, trước mắt tôi mẹ chồng tôi đang nhìn tôi đầy xúc động. Tôi nhìn thấy bà, lòng tôi cũng run rẩy nhiều lắm, đã hai năm rồi… hai năm rồi…

Mẹ tôi trong điện thoại như nghe được gì đó, bà liền hỏi:

“Ai vậy con? Có chuyện gì vậy?”

Sợ mẹ lo lắng, tôi vội vàng giải thích:

– Dạ không có gì, lát về con nói với mẹ sau, vậy thôi nha mẹ.

Tắt máy, tôi bỏ điện thoại vào trong túi, mẹ chồng tôi đang đứng đối diện liền buông túi xách chạy tới ôm chầm lấy tôi. Bà khóc:

– Con đi sao không về thăm mẹ vậy Hòa? Mẹ có làm gì cho con giận đâu… Hòa ơi là Hoà!

Bà vừa ôm tôi vừa trách, thấy bà khóc tôi cũng khóc theo.

– Con xin lỗi mẹ… con xin lỗi mẹ mà…

Hai mẹ con tôi ôm nhau khóc, khóc bù lu bù loa hết nước mắt nước mũi, bà lại kéo tôi đến ghế sô pha ngồi nói chuyện. Vừa dùng khăn lau nước mắt, bà vừa hỏi:

– Mẹ nghĩ là hai đứa giận nhau vài tháng thôi chứ, mẹ đâu có nghĩ là ra nông nỗi này. Nếu biết hai đứa bỏ nhau như vậy, lúc con xin phép mẹ đi… mẹ không cho con đi đâu.

Tôi hít hít vài cái, tôi khẽ trả lời:

– Bọn con… chưa hiểu nhau lắm mẹ à…

Mẹ chồng tôi phản bác:

– Con không cần giấu mẹ, có phải là vì con Trà kiếm chuyện không… hôm đó mẹ đã biết là do nó cố tình ôm thằng Trực cho con hiểu lầm rồi. Cái con nhỏ… không biết có gì tốt mà bà nội với ông già đó cứ bênh nó chằm chằm.

Tôi mím môi nhìn bà, vậy là chuyện Trà là em gái của nhân tình ba chồng tôi… mọi người chưa biết rồi.

Thấy tôi im lặng, bà lại nói:

– Con Trà bị ung thư, mẹ nghe thằng Trực nói sức khỏe nó yếu lắm, di căn không sống được bao lâu nữa. Con đi được vài tháng là con Trà phát bệnh, kể từ lúc đó tới giờ toàn nằm bệnh viện.

– Chuyện này con biết, con có nghe anh hai con kể lại. Anh Trực chăm sóc cho cô ấy cuối đời cũng đúng.

Mẹ chồng tôi phản bác gấp:

– Đâu có, thằng Trực không có chăm sóc con Trà.

Tôi nhìn bà, giọng khe khẽ:

– Mấy hôm trước con có tới thăm Trà, con thấy anh Trực với bé Su lên thăm Trà…

– Ngày nào thằng Trực nghỉ nó mới đưa bé Su đi thăm con Trà một chút rồi về, còn bình thường nó chỉ đi làm rồi về nhà thôi con. Con Trà nằm viện, thằng Trực thấy tội nên thuê người tới chăm sóc cho con Trà. Không phải mẹ nói tốt cho thằng Trực nhưng có sao nói vậy, không có chuyện thằng Trực ngày đêm túc trực lo cho con Trà đâu, con đừng có hiểu lầm.

Tôi nhìn bà, tôi nói thật lòng:


– Con không quan tâm đến chuyện đó lắm, nghĩa tử là nghĩa tận, anh ấy giúp đỡ Trà thì tốt cho anh ấy sau này. Dù sao Trà cũng là mẹ của bé Su mà, bỏ cô ấy một mình thì cũng tội cho bé Su.

Mẹ chồng tôi khẽ gật đầu, bà nắm lấy tay tôi, giọng bà run run:

– Hòa, con cho mẹ xin lỗi, lỗi cũng tại mẹ… tại mẹ ép con nên con mới chịu không được mà bỏ đi.

– Mẹ… mẹ đừng nhắc đến chuyện cũ… con quên cả rồi mà…

Mẹ chồng tôi khóc, bà nhất định phải nói cho rõ ràng.

– Con để mẹ nói hết đi đã Hòa, từ lúc con đi mẹ rất muốn nói cho con nghe nhưng thằng Trực nó cản mẹ… nó nói để cho con tự do… gia đình mình làm khổ con đủ rồi…

Tôi nghe mà thấy siết lòng, bao nhiêu tủi thân lại bắt đầu dậy sóng một lần nữa. Mẹ chồng tôi không chừa cho tôi nói câu nào, bà liền cất tiếng:

– Con Trà đem bé Su về, bên nội con bênh con Trà muốn cho con Trà được sống ở đây nên ra điều kiện với mẹ… bà nội con nói… chỉ cần để mẹ con con Su ở lại, sau này một phần gia tài sẽ cho thằng Trực. Mẹ cũng vì nghĩ cho con trai nên mới khiến con khổ… thực ra mọi lỗi lầm là do mẹ, con đừng giận thằng Trực nữa con… không phải lỗi của nó đâu con.

Tôi nghe mà thấy giận trong lòng, ba chồng của tôi, tôi chẳng thể ngờ được ông ấy vậy mà lại bất chấp thủ đoạn tới như vậy. Chỉ vì một cô em gái của nhân tình mà ông ấy có thể làm đến mức này. Hay thật, Trà cũng hay thật!

– Bà nội tại sao lại như vậy, mẹ không nghi ngờ gì hả mẹ?

Mẹ chồng tôi nói trong sự hả dạ:

– Có gì nghi ngờ hả con, bà ấy chỉ có hai đứa cháu nội trai, một là thằng Trực, hai là thằng Minh. Mà thằng Minh… nó vô sinh con à. Bà ấy mong cháu phát điên rồi nên mới một hai bắt phải nhận bé Su.

Chuyện này… tôi hoàn toàn không biết. Nhưng nếu nói vậy, tức là bà nội cũng không biết Trà là người quen của ba chồng tôi? Bà ấy chỉ vì muốn có cháu cố nên mới ra tay bênh vực Trà?

Mẹ chồng tôi lại khóc, bà nắm tay tôi rất chặt:

– Cho mẹ xin lỗi nha Hòa ơi, là con trai mẹ sai, con trai mẹ có con riêng bên ngoài làm con khổ. Mẹ cũng sai, mẹ cũng sai khi ép con cho con Trà ở lại… Con muốn giận hay gì thì cứ giận mẹ đi con… con đừng giận thằng Trực nữa…

– Con không biết đâu, con đi được mấy tháng, thằng Trực đột quỵ tưởng chừng chết luôn rồi. May mà mẹ phát hiện kịp rồi đưa nó tới bệnh viện cấp cứu…

Tôi cả kinh, tôi vội hỏi:

– Là khi nào mẹ? Sao con không biết, sao mẹ không nói cho con nghe?

Mẹ chồng tôi mếu máo:

– Mẹ lu bu vừa thằng Trực vừa con Trà rồi con Su bệnh nên quên bẫng đi, lúc mẹ nhớ tới con thì thằng Trực không cho mẹ gọi…

Bà chưa nói hết câu, tôi vội cắt ngang lời bà:

– Mẹ nói… bé Su bệnh rồi thêm Trà nữa… là chuyện gì hả mẹ? Mẹ nói rõ cho con nghe được không?

Thấy tôi quan tâm quá mức, mẹ chồng tôi cũng ngạc nhiên theo, bà hơi ấp úng:

– Ờ thì chuyện… chuyện là… hôm bữa đó con Trà nhập viện, con bé Su thì sốt… còn thằng Trực bị đột quỵ. Một tay mẹ chạy hai cái bệnh viện, bỏ con Trà thì cũng không được vì bác sĩ bên ấy người ta kêu quá. Cũng may là thằng Trực không sao nên mẹ…

Là vì nguyên nhân đó sao… vì nguyên nhân đó nên anh mới không thể đến chỗ hẹn với tôi… Có phải là vậy không? Có phải vậy không?

Hốc mắt tôi ửng đỏ, giọng tôi run rẩy:

– Mẹ… con đi được bao lâu thì anh Trực… anh ấy gặp chuyện?

– Để mẹ nhớ coi, à khoảng hơn 3 tháng… chắc tầm đó đó con.

Tay tôi run rẩy, nước mắt vô thức chảy dài… Đúng rồi, đúng là khoảng thời gian tôi hẹn anh rồi… đúng rồi, đúng thật rồi!

Nhưng mà tại sao, tại sao anh lại không nói cho tôi nghe? Tại sao vậy? Sao anh lại để tôi hiểu lầm đến tận bây giờ? Tại sao?

– Hòa… nếu được thì bỏ qua cho thằng Trực một lần đi con… về nhà đi con…

Tôi khóc, nước mắt chảy dài vì đau lòng. Hóa ra từ đó đến giờ là tôi hiểu lầm anh. Tôi hiểu lầm anh vì thấy anh không đến, tôi nghĩ là anh không cần tôi nữa nên anh mới không đến chỗ hẹn. Nhưng mà, sự thật nào phải như vậy đâu…

Tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này là như thế nào nữa. Có giận dỗi, có tủi thân cũng có ân hận… giá như tôi gọi cho mẹ hỏi thăm thì tôi đã không hiểu lầm anh lâu đến thế. Tôi cũng không để anh phải chịu oan uất nhiều đến thế này. Chuyện ra cớ sự này, là lỗi của ai đây… của ai đây?

Hai mẹ con nói chuyện xong, tôi mới xin phép mẹ chồng tôi đi lên lầu, tôi muốn xem qua phòng ngủ ngày trước của bọn tôi một chút. Đứng trước cửa phòng của Quân Trực, tôi đột nhiên thấy hồi hộp vô cùng. Mở cửa nhè nhẹ rồi từ từ bước vào, tim tôi đập thình thịch vì lo lắng. Đợi đến khi mọi vật trong phòng hiện rõ mồn một trước mắt tôi, tôi mới thở phào được một hơi nhẹ nhõm. Không có gì thay đổi cả… mọi thứ không có gì thay đổi kể cả là ga giường.

Tôi bước vào từng bước, xem xét từng chút một, tôi đi đến tủ quần áo rồi mở ra xem bên trong. Từ khi bước vào phòng này đến giờ, tim tôi lúc nào cũng đập thình thịch liên tục. Tôi ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình khi mà chứng kiến mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn giống hệt như hai năm về trước. Bộ váy này tôi quên mang đi, nó vẫn được anh đặt yên ổn vào móc treo nằm cạnh bên những chiếc áo sơ mi trắng của anh. À chưa hết, cái áo kia cả cái quần kia nữa… đồ lót… cả đồ lót của tôi anh vẫn đặt ngay ngắn vào chỗ mà tôi đã đặt. Tôi hít một hơi cố ngăn nước mắt đang muốn chảy dài xuống, tôi sờ từng cái áo của tôi rồi cả của anh, giọng tôi nghẹn ứ:

– Sao anh lại như vậy… mọi thứ vẫn còn…

Lời trong miệng chưa nói hết, bên tai tôi đã nghe được giọng trầm trầm vô cùng quen thuộc:

– Mọi thứ vẫn còn nguyên, anh không thay đổi thứ gì của em cả.


Cả người tôi cứng đờ, sau gáy cảm nhận rất rõ hơi thở của ai đó đang phả vào. Tim tôi lúc này đang đập mạnh vô cùng, mạnh đến mức chắc người phía sau vẫn nghe rõ ràng được từng tiếng đập. Tôi run rẩy, giọng khàn khàn:

– Là anh… là anh à?

Quân Trực ôm lấy hai vai tôi, anh dịu giọng:

– Ừ, là anh.

Hơi thở của anh sát gần bên da thịt tôi, tôi còn nghe được tiếng tim đập loạn nhịp phía sau mình. Tôi cắn môi, yếu ớt cất tiếng:

– Sao anh không… không cất đồ của em đi… để làm gì cho chật tủ?

Quân Trực khẽ cười, tiếng nói của anh gần bên tai:

– Anh không muốn cất đi cũng không muốn thay đổi bất cứ vật gì trong phòng này cả… vì anh sợ… khi em trở về em nhìn không quen mắt…

Sợ tôi nhìn không quen mắt…

Được rồi, được rồi… Hòa ơi… bình tĩnh… bình tĩnh đã!

Hai tay tôi nắm chặt vào nhau, tôi siết tay chặt đến mức tự bản thân tôi còn thấy đau nữa là. Cả người tôi run rẩy, giọng tôi cũng run theo:

– Quân Trực, có chuyện này… em muốn hỏi anh.

– Em hỏi đi, anh ở đây.

Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm của mình, tôi khẽ hỏi:

– Cái lần hẹn nhau hai năm về trước, anh… vì bị đột quỵ nên không đến?

Phía sau im bặt không nghe được tiếng trả lời, một giây… hai giây… rồi ba giây… đến lúc tôi không còn chờ được nữa, đang định quay lại nhìn anh thì tôi lại nghe được giọng anh trả lời:

– Mẹ nói cho em nghe rồi hả?

Tôi gật đầu:

– Phải, mẹ nói cho em nghe… vì sao anh không nói?

Giọng anh cười nhạt:

– Anh vẫn sống, anh vẫn tốt mà… nói ra chỉ làm em lo thêm thôi.

Tự dưng cảm thấy giận dữ vô cùng, tôi quay phắt lại nhìn anh, giọng tôi hơi cao:

– Nhưng mà anh có biết…

Quân Trực cau mày nhìn tôi, anh hỏi:

– Biết gì? Hử?

Tôi lắc lắc đầu, tạm thời từ từ hãy nói, trước mắt tôi biết trước như thế là được rồi. Bọn tôi vẫn còn gặp nhau để nói về chuyện tình cảm của bọn tôi rồi cả chuyện của cu Gold nữa. Hai năm qua, hai đứa bọn tôi chịu thiệt thòi vì nhau cũng đủ lắm rồi…

– Không có gì đâu… em đi cũng lâu rồi… em phải về.

Thấy tôi muốn về, anh liền giữ lấy vai tôi, giọng anh hơi gấp:

– Ở lại ăn cơm đi, anh nấu cho em.

Tôi mím môi, tránh ra một chút, tôi khẽ nói:

– Để hôm khác đi, mẹ vừa gọi… em phải về.

Anh cau mày, giọng anh có chút ngập ngừng, ánh nhìn có chút chờ mong:

– Vậy… để anh đưa em về?

Tôi nhìn anh, chẳng hiểu sao tôi lại thấy anh có chút… trẻ con. Qua những gì tôi vừa biết được, cảm giác bài xích của tôi dành cho anh đã vơi đi được một nửa. Nhìn thấy sự chờ mong của anh, tôi không cách nào cản lại được. Ừm, thôi thì để anh đưa về cũng được mà.

– Em xuống nhà trước chào mẹ, anh… lấy xe đi.

Nói rồi tôi liền quay ra ngoài, đi được vài bước xuống cầu thang tôi vô tình nghe bên trong phòng có tiếng huýt sáo phát ra, giai điệu hơi bị phấn khích đấy. Môi tôi tự giác bật cười, trong lòng cũng có chút vui vui khó tả. Trẻ con nhỉ? Giờ còn huýt sáo?

Cũng không hiểu vì sao, tôi lại thấy nhẹ nhõm đến lạ thường như thế này. Đây là cảm giác gì nhỉ?

À là cảm giác mà hai năm rồi… tôi chưa từng cảm nhận được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.