Đọc truyện Con Nhóc Lưu Manh – Chương 42:Vấn đề EQ
– Sao rồi! Mọi thứ xử lý ổn thoả chứ, có cần tôi giúp gì không?_ Tuệ Lâm nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
_ từ đầu bên kia là giọng của 1 ngừơi con trai.
– Hãy ép giá thấp hết mức có thể, nhưng đừng kết thúc sớm quá, hãy chơi đùa với bọn họ vài hôm nữa đã_ Tuệ Lâm bình tĩnh ra chỉ thị, dặn dò.
_ chàng trai cung kính đáp rồi tắt máy.
Tuệ Lâm còn có 1 thân phận nữa mà ngoài ba cô ra thì chẳng ai biết cả. Tổng giám đốc chuỗi 3 công ti sản xuất các mặt hàng cơ học, điện tử. Ngừơi lúc nãy cô nói chuyện cùng là Phó giám đốc của công ti.
Bình thừơng cô chỉ làm việc cùng họ qua điện thoại hoặc email. Nhờ bàn tay nâng đỡ và chỉ bảo của ba, cô mới có thể có đựơc 1 cơ ngơi lớn như ngày hôm nay.
“Anh Thiên Minh, đợi nhé, em sẽ làm cho ông ta phải tán gia bại sản như lời đã hứa và em sẽ chăm sóc cho mẹ anh thật tốt”
~ because im too lonely lonely girl…~
– Có chuyện gì không? Nhi_ hơi bất ngờ khi thấy Nhi gọi cho cô, vì cô ấy phải về quê nên 2 ngừơi đã rất lâu chưa gặp mặt.
_ Phương Nhi theo thói quen làm nũng với Tuệ Lâm.
– Đựơc rồi, đi thì đi nhưng mà đừng có dùng cái giọng dẻo nhẹo đó nói chuyện với tao nữa_ Tuệ Lâm rùng mình nói.
_ Nhi vui vẻ đáp.
– Phải là yes, madam chứ sir là chỉ đàn ông mà_ Tuệ Lâm bắt đầu phàn nàn, nhưng không có tiếng đáp lại, Nhi đã cúp máy. Xì, cái con con nhỏ này đúng là hết nói nổi, lúc nào cũng vô tâm, vô tư như vậy.
Thế là Tuệ Lâm thay đồ rồi đi đến chỗ đã hẹn.
– Tuệ Lâm, ở đây nè_ Phương Nhi vui vẻ ngoắc ngoắc khi thấy cô đến. 2 ngừơi ngồi ở 1 chỗ gần cửa sổ nên khá sáng sủa, thoáng mát.
– Sao hôm nay mày lại rảnh rỗi gọi đến tao vậy, sao không lo đi hẹn hò với anh tao đi?_ Vừa đặt mông xuống ghế là Tuệ Lâm liền hỏi đủ thứ.
– Xì, tao đâu phải cái dạng mà mê trai bỏ bạn đâu chứ, mày coi thừơng tao quá rồi đấy_ Nhi bĩu môi “xì” 1 cái rõ to.
– Ai mà tin đựơc chứ_ Tuệ Lâm lắc đầu, ra vẻ không tin.
– Gì chứ, bạn bè hẹn nhau ra nói chuyện không đựơc sao?
– Đựơc rồi, có gì cứ nói đi, dấu dấu diếm diếm hoài_ Tuệ Lâm nhún vai, cô tò mò lắm rồi nè.
– Tớ sẽ nói nhưng cậu phải bình tĩnh đấy nhé_ Nhi làm bộ mặt bà cụ non căn dặn.
– Biết rồi, biết rồi, tớ đâu còn là Tuệ Lâm nóng nảy của trứơc đây đâu chứ.
– Thật ra… Cái lúc mà tớ nhìn thấy đựơc bọn họ đang vận chuyển hàng thì… Ngừơi ra lệnh cho bọn họ là…
– Ba của anh Minh_ Vừa nói đến đó thì Tuệ Lâm chen vào nói.
– Cậu…biết rồi sao? Làm sao mà…_ Nhi ngạc nhiên
– Tớ đoán là vậy. Lúc nói chuyện với anh Minh, khi anh ấy nhắc đến ba mình thì có vẻ lạ lắm…
– Tớ còn tửơng anh ấy nói cho cậu biết chứ, nhưng mà… Chỉ qua vài câu nói mà cậu đã đoán đựơc chân tứơng rồi, giỏi thật đấy_ Nhi cứ liên mồm khen Tuệ Lâm.
– Dù gì thì 2 đứa tụi mình cũng chơi thân từ hồi nhỏ mà_ Tuệ Lâm hơi buồn buồn nói.
– Mà… Cậu có biết anh ấy thích cậu không?
– Tớ biết chứ… Cũng lâu rồi_ Tuệ Lâm bình tĩnh đáp.
– Gì chứ? Tớ cứ tửơng cậu bị mất dây thần kinh cảm giác rồi đấy, đúng là nhìn vẻ mặt vô tư của cậu thì chẳng thể nào đoán đựơc ha_ Nhi trừng mắt kinh ngạc, cô cứ tửơng rằng chỉ số EQ của Tuệ Lâm là bằng 0 chứ. Bất ngờ thật.
– Uây, tớ đâu có bị đần như cậu đâu chứ, cậu phải mất cả đống thời gian mới nhận ra tình cảm của mình kia mà. Còn ở đó mà nói tớ_ Tuệ Lâm ngay lập tức phản bác.
– Lúc đó tớ có nhiều việc để suy nghĩ lắm nên…nên mới không để ý thôi chứ bộ_ Phương Nhi phồng má cãi lại.
– Thôi, thôi cho tớ xin, cậu mới là bà cô ngây thơ đích thực đấy_ Tuệ Lâm nhếch môi, xỉa xói tật xấu của Nhi. Nói về mức độ ngây thơ thì chẳng ai bì đựơc với Nhi rồi. Bởi vậy cứ vẫn bị cô lừa hoài đấy thôi.
– Tớ không có nhé…
– Đúng rồi, cậu đã khỏi bệnh… Vậy cậu tính vào học trừơng nào vậy?_ đột nhiên nhớ đến việc này nên Tuệ Lâm hỏi.
– Đương nhiên là trừơng cũ rồi, chương trình học của tớ ở đó còn đang dở mà_ Nhi tự tin trả lời.
– Vậy thì cậu vào lớp tớ luôn đi, tớ sẽ giới thiệu cậu với nhỏ Linh luôn_ Cô vui vẻ nói.
– Vậy có đựơc không? Dù sao thì cậu ấy cũng thích anh Lâm, mà 2 đứa chúng tớ lại…_ Nhi không tự tin lắm với cô bạn chưa bao giờ gặp mặt này.
– Không sao đâu, nhỏ đó không phải là ngừơi hay để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu_ Linh là bạn thân của cô bên Mĩ còn Nhi là bạn thân của cô ở Việt Nam. Mong là 3 ngừơi sẽ trở thành bạn thân của nhau luôn.
– Vậy thôi, tớ về trứơc nhé_ Tuệ Lâm cầm túi xách định ra về.
– Khoan đã…
– Hửm…sao vậy?_ Tuệ Lâm thắc mắc.
– Chỉ là chuyện ba của anh Minh là đầu sỏ anh ấy dặn mình không đựơc nói ra, cho nên…
– Biết rồi, tớ hứa sẽ không nói, nhưng… Cuộc sống của ông ta sau này chắc phải chật vật lắm đấy_ cô ra vẻ bí ẩn cừơi nửa miệng.
– Là sao?_ Nhi có vẻ như không hiểu lắm, hỏi.
– Cứ chờ vài ngày nữa là biết thôi.