Con Nhóc Lưu Manh

Chương 37: Tai Nạn


Đọc truyện Con Nhóc Lưu Manh – Chương 37: Tai Nạn


– Em vẫn chưa thực hiện lời hứa của mình với ba anh phải không… Bây giờ em có thể làm điều đó không?…. Khiến cho ông ta tán gia bại sản, mãi cũng không ngóc đầu lên đựơc_ Thiên Minh đem hết tâm sự trong lòng mình nói ra.
( ai không nhớ thì xem lại chương 17 lúc Tuệ Lâm nói chuyện với ông Long_ ba của Minh)
– Đựơc… Như anh muốn_ Tuệ Lâm mở cửa bứơc ra ngoài. Cô biết ba của Thiên Minh cũng góp phần trong phi vụ này,thậm chí có thể là đầu sỏ… Nhưng nếu anh ấy đã không chịu nói ra thì…. Cô đành chiều theo ý của anh ấy vậy.
Trứơc khi về cô còn ghé qua thăm Thiên Băng. Cô ấy chính là em cùng cha khác mẹ của Minh nhưng danh phận đó không đựơc công nhận. Vì muốn cô ta ngậm miệng nên Minh đã dùng tới 1 số tiền khá lớn.
Lúc trứơc khi Thiên Bảo nói 2 ngừơi là anh em sinh đôi cũng là nói dối. Nói vậy chỉ để tránh mọi ngừơi nghi ngờ vì 2 ngừơi cùng tuổi. Băng vốn dĩ chỉ là con nuôi mà thôi.
– Cô còn đến đây làm gì?_ Thiên Băng hơi ngạc nhiên khi thấy Tuệ Lâm. Sau cái lần mà Tuệ Lâm bị thương nặng đó mọi chuyện đều đựơc phơi bày. Vì Thiên Băng chưa đủ tuổi ngồi tù nên chỉ bị nhốt vài tuần để cảnh cáo.
– Sao hả? Tôi đến thăm chị đấy… Không đựơc sao?_ Tuệ Lâm khinh khỉnh đáp lời, cũng chẳng chịu nể mặt ai.

– Ồ, vậy sao? Tới đây để nhìn tôi với ánh mắt thương hại à_ Băng hất cằm, lên giọng đáp.
– Phải, tôi rất là thương hại chị_ Tuệ Lâm bình tĩnh đáp lời.
– Thương hại? Cô có tư cách để dùng 2 từ này sao? Một ngừơi có đủ tất cả mọi thứ như cô thì biết cái gì chứ HẢ?_ Thiên Băng tức giận quát, cô rất ghét những kẻ cứ trưng ra khuôn mặt đạo đức giả như vậy.
– Chị nghĩ ngoài chị ra thì tất cả mọi ngừơi đều sung sứơng hả?… Chị sai rồi. Tôi không hề vui vẻ như những gì chị đã thấy…. Giàu sang sao? Có ba, có mẹ thì sao? Chị tửơng tôi sống hạnh phúc lắm hả?…
Thiên Băng im lặng, lắng nghe từng câu từng chữ cô nói. Ngừng 1 lát Tuệ Lâm nói tiếp.
– Chị có biết để có đựơc 1 Tuệ Lâm mạnh mẽ như bây giờ thì tôi phải mất biết bao nhiêu giọt mồ hôi nứơc mắt rồi hay không? Chị có biết lúc mới có 4, 5 tuổi tôi đã bị bắt cóc bao nhiêu lần rồi hay không? Rồi chị có biết áp lực khi làm con của 1 đại ca xã hội đen là như thế nào hay không?…
-…._ Băng không trả lời mà chỉ cúi đầu.
– Nếu đã không biết thì đừng cứ mãi ở đó mà than vãn nữa. Đều quan trọng nhất lúc này là… Chúng ta còn sống. Vẫn chưa quá muộn để làm lại cuộc đời_ Tuệ Lâm tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cô đang dậy sóng.
– Có thể sao… Bắt đầu lại từ đầu?_ Thiên Băng không đầu không đuôi hỏi 1 câu.
– Nếu cô muốn… Tôi đi trứơc đây_ nói xong Tuệ Lâm dứt khoát xách túi đi.
Cô chỉ có thể nói đến vậy, còn quyết định ra sao thì… Tùy thuộc vào chị ta vậy.
– Tuệ Lâm à_đang định lái con xe của mình đi thì lại nghe đựơc giọng nói quen thuộc.
– Ô… Anh xuất viện rồi sao?_ Cô ngạc nhiên hỏi khi thấy Hữu Thắng từ xa chạy đến.
– Phải tuy còn hơi yếu nhưng về cơ bản thì đã khỏi hẳn_ Thắng mừng rỡ chạy đến ôm Tuệ Lâm, cô cũng không hề phản đối cái ôm ấm áp này.

– Này, đừng có làm mấy cái hành động sến súa này ở trứơc mặt tôi chứ, ngứa mắt muốn chết_ Nhật Nam đứng một bên cằn nhằn
(Ảnh ghen đó mà ^•^)
– Nè, bên kia có kem kìa, đi mau_ như thừơng lệ, Ai kia nhìn thấy đồ ăn là mặt mày sáng rỡ. Nhanh chân băng qua đừơng. Nhưng… Tuệ Lâm lại không chú ý nhìn đừơng, chỉ lo chạy theo xe kem…
Bỗng nhiên 2 giọng nói lo lắng đồng thời vang lên rõ to:
– Tuệ Lâm…
Tuệ Lâm trừng lớn mắt nhìn chiếc xe hơi 6 chỗ đang đến gần. Có lẽ đã quá trễ để cô tránh ra….
KÉT ….RẦM…
Tiếng thắng xe cùng tiếng va chạm vang lên rõ to.
Nhưng cô không cảm thấy đau như đã tửơng tựơng. Cả thân thể cô đựơc bọc lấy bởi 1 vòng tay ấm áp. Hữu Thắng đã che chắn cho cô.
Những giọt nứơc mắt thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt tinh xảo.

– Này, sao anh lại ngốc thế hả? Sao anh lại che chở cho em chứ?…hức hức…_ Tuệ Lâm sụt sùi lau nứơc mắt, đau lòng nói.
– Anh… Không sao đâu mà… Chỉ cần… Em bình an… Là đựơc_ Thắng Yếu ớt nói, vừa dứt lời cậu cũng ngất lịm đi.
– Thắng… Anh Thắng…_ Tuệ Lâm đau đớn gọi tên cậu, liên tục lay ngừơi cậu. Cô sợ cậu sẽ bỏ cô mà đi.
Nhật Nam đứng 1 bên buồn bã nhìn 2 ngừơi. Có lẽ ngay từ đầu cậu đã là ngừơi đến sau.
Cái lúc mà Tuệ Lâm đang gặp nguy hiểm đó thì cậu lại cảm thấy do dự. Trong khi đó Thắng lại chẳng ngần ngại mà lao ra. Có lẽ…. Cái tình cảm này… Cậu vẫn nên là ngừơi chấm dứt trứơc.
Lúc này bỗng nhiên hình ảnh của cô bạn mập mạp đó lại hiện lên trong tâm trí cậu. Chắc là cậu bị điên rồi, tự nhiên lại nghĩ đến nhỏ Linh khó ưa đó.
Ò e ò e ò e….
Lát sau, xe cấp cứu cũng đã đến. Hữu Thắng nhanh chóng đựơc đưa đến phòng cấp cứu của bệnh viện gần nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.