Đọc truyện Con Nhóc Lưu Manh – Chương 23: Độ Rựơu…!!!
– Này, em đừng uống nữa_ Khi phải chứng kiến cảnh Tuệ Lâm liên tục nốc rựơu tu ừng ực, Thiên Minh không nhịn đựơc mà lên tiếng.
– Kệ Tôi_ Tuệ Lâm quát lớn làm cho nhiều ngừơi xung quanh quay lại nhìn.
– Cả ngày hôm nay em làm sao vậy hả?_ Minh tức giận giật lấy chai rựơu trên tay cô
Tuệ Lâm không nói gì mà lấy lại chai rựơu từ trong tay Thiên Minh tiếp tục uống. Cậu cũng đành bó tay với cô luôn rồi.
Thế là Tuệ Lâm trực tiếp xử hết 1 đống rựơu. Uống đến khi ngất đi không còn sức lực nữa mới thôi.
Sau đó Thiên Minh cõng cô ra xe và chở cô về.
– Tại sao…sao lại là anh chứ…hic
– Thắng à…
Trong lúc lái xe Thiên Minh liên tục nghe Tuệ Lâm nói mớ. Mà cái tên đựơc cô nhắc đến nhiều nhất là Thắng. Bất giác tay nắm vô lăng của cậu siết chặt. Những kẻ nào dám làm thương tổn Tuệ Lâm cậu sẽ cho hắn sống không bằng chết.
……
Hôm nay là thứ 7
Sau ngày hôm đó cô không còn gặp lại Thắng. Mà cô lại cảm thấy rất khó khăn khi phải bắt chuyện với Thiên Bảo và Thiên Băng, nên cũng không có hỏi đựơc gì.
Tất nhiên là vì họ che dấu quá nhiều sự thật, họ làm anh cô đau lòng và…cũng làm cô tổn thương.
Cô ghét nhất là bị lừa dối. Còn bọn họ lại 1 mực che dấu cái quá khứ xấu xa ấy đi.
– Này, …Tuệ Lâm…này…_ Thiên Bảo lay lay ngừơi cô
– A…Có chuyện gì sao_ Cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ trả lời
– Sáng giờ em làm sao vậy hả? Cứ như ngừơi mất hồn vậy_ cậu vuốt cằm nhận xét
– À…Không có gì…chỉ là…
– Là gì?_ Bảo thắc mắc hỏi tiếp.
– Em…em chỉ muốn hỏi là…Anh Thắng sao rồi ạ. Tại 2 bữa nay không thấy ảnh_Tuệ Lâm hơi lúng túng nói.
– Ồ…ra là việc này, vậy mà em cứ úp úp mở mở. Tên Thắng hắn bị thương rồi, đang ở trong bệnh viện đấy_ Cậu bình tĩnh đáp lời, cứ như ngừơi nằm trong bệnh viện ấy không có liên quan gì đến cậu vậy.
– Sao Cơ?
……
Sau đó nhờ sự chỉ dẫn của Thiên Bảo, Tuệ Lâm gọi 1 chiếc taxi chở đến bệnh viện tư nhân Thắng đang nằm.
Phòng bệnh 122
Cạch…cánh cửa phòng đựơc cô nhẹ nhàng mở ra. Trên giừơng bệnh là 1 ngừơi đựơc băng bó hết nửa khuôn mặt. Tuy vậy nhưng cô vẫn nhận ra đựơc, đây chính là Hồ Hữu Thắng.
Tuệ Lâm không tiếng động tiến về phía giừơng bệnh. Cô hoảng hốt lấy tay che miệng. Cả ngừơi Thắng gần như không có chỗ nào không bị thương. Từ bàn chân đến cẳng chân, từ bàn tay đến cẳng tay.
Hữu Thắng đang ngủ.
Tuệ Lâm ngồi cạnh giừơng bệnh ngắm nhìn cậu. Môi cậu trắng bệt, da cũng tái nhợt. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ. Bị thương nặng tới vậy…chẳng lẽ là tung xe.
Thế là suốt cả buổi chiều Tuệ Lâm không hề rời giừơng bệnh.
( Ngủ rồi! Đi kiểu gì)
– Oáp…_ Mơ màng dụi mắt tỉnh dậy, trứơc đó còn ngáp 1 cái thật dài. Tuệ Lâm duỗi lưng vài cái, rồi theo bản năng nhìn về phía giừơng bệnh. Lại thấy 1 đôi…à không là 1 con mắt màu xanh lam đang nhìn cô.
( Mắt bên kia bị băng lại rồi , nhìn sao đựơc)
– Ơ…Anh tỉnh dậy lúc nào vậy_Tuệ Lâm lúng túng hỏi
– Vừa Mới_ Hữu Thắng trả lời, mắt vẫn nhìn cô không chớp.
– Vậy giờ anh có thể cho em biết tại sao anh lại ra nông nỗi này đựơc chưa?
– Bị ngừơi ta đánh_ sắc mặt cậu vẫn điềm tĩnh như thừơng khi thốt lên lời này.
-Gì chứ? Bị đánh thành ra như vậy á_ Tuệ Lâm nhìn toàn thân đều bị bó bột của Hữu Thắng không tin hỏi lại
– Phải_ Cậu cực kì khẳng định
– Bộ anh có kẻ thù thâm niên à?_Tuệ Lâm vẫn cảm thấy khó tin. Nói tung xe còn nghe đựơc, chứ bị đánh mà phải băng bó gần như từ đầu đến chân thì là lần đầu tiên cô thấy nha.
Cái tên chết tiệt đã làm anh Thắng ra nông nỗi này, hãy coi chừng đấy. Để chị mày bắt đựơc thì chết với chị nhé.
– Thế anh có biết ngừơi đánh anh là ai không?
– Em không cần phải nhúng tay vào việc này_ Hữu Thắng nhìn cô 1 lúc rồi trả lời.
– Này, bộ anh không tin tửơng em hả? Em không có yếu ớt như mấy ngừơi nghĩ đâu nhé_ Tuệ Lâm ra vẻ ta đây liên tục vỗ ngực.
– Anh biết, em rất mạnh mẽ, nhưng anh muốn tự báo thù này, Em vẫn không nên nhúng tay vào._ Hữu Thắng lên giọng ra lệnh cho cô
– Đựơc rồi, tùy anh, tự giải quyết cho tốt đấy, em không muốn lần sau phải thấy anh nằm trong nhà xác đâu_ Tuệ Lâm bông đùa nói giỡn 1 câu.
Hữu Thắng phì cừơi, lấy bên tay không bị bó bột xoa đầu cô. Khung cảnh trở nên hài hoà đến lạ thừơng.
……
Tối đó Tuệ Lâm về nhà lại thấy Hải Lâm thất thần ngồi trứơc hiên nhà.
– Hai ơi…anh hai…này_ Tuệ Lâm múa may đủ thứ nhằm thu hút sự chú ý của Hải Lâm.
Hải Lâm không nói gì, chỉ bình tĩnh gạt tay Tuệ Lâm ra rồi 1 mạch đi lên phòng. Tình trạng này xảy ra 2 ngày nay rồi, Tuệ Lâm cô cũng đành bất lực.
Bình thừơng ổng dữ dằn là thế chứ thực ra Hải Lâm rất thương cô. Ngoài miệng lúc nào cũng mắng chửi nhưng thực ra lại là ngừơi dành cho cô nhiều thứ nhất.
Vậy mà…cô từ nhỏ đến giờ vẫn chưa làm đựơc gì cho anh ấy cả. Chỉ toàn phá rối rồi để cho anh ấy thu dọn tàn cuộc.
Trong trí nhớ của cô, anh ấy lúc nào cũng ở sau lưng che chở cho cô. Chỉ cần cô lên tiếng thì anh ấy sẽ có mặt.
Tuệ Lâm đứng trứơc cửa phòng Hải Lâm phân vân 1 lúc rồi cũng quyết định gõ cửa.
– Em vào nhé_ Không có ai đáp lại, Tuệ Lâm đẩy nhẹ cửa phòng bứơc vào, cửa không khoá.
Hải Lâm đang ngồi trên giừơng, trên tay là 1 bức hình, có vẻ như cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không để ý là có ngừơi đến.