Bạn đang đọc Con Nhóc Giả Trai – Chương 8: Bạn mới, xung đột
Khi Thiên mở mắt thức dậy đã là chuyện của 1 giờ sau. Nó đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, 12h, vừa tới tầm cơm trưa. Nó thay vội cái áo khoác ngoài rồi tìm đường xuống canteen. Cầm trong tay tấm bản đồ mà Thiên loay hoay mãi không biết đâu là Đông Tây Nam Bắc. Mặc dù nó học rất giỏi nhưng cũng là dân mù xem bản đồ chính hiệu. Chả biết đi kiểu gì mà nó lạc tới một nơi khá vắng trong học viện.
Xung quanh được bao bọc bởi những cây cổ thụ lớn, chỉ có tiếng ve râm ran cùng tiếng gió quét qua đám lá cây xào xạc. Tuy không phải là đứa hay tưởng tượng nhưng giờ phút này Thiên chợt thấy lạnh gáy. Nếu bây giờ xông ra một thứ không phải là người, chắc nó sẽ ngất vì sợ mất. Đang mải tưởng tượng, chợt nó thấy chân bị cái gì túm lấy. Nó muốn tung chân, đá cái thứ đang bám lấy mình kia. Nhưng khi nhìn xuống cái vật thể đang bám chặt mình, là ngẩn người. Rõ ràng là một nam sinh, biết nói thế nào nhỉ, nhìn cũng được, so với ông anh nó thì còn kém chút ít, nhưng điều khiến nó chú ý là khóe miệng nam sinh kia đang rỉ máu. Khuôn mặt vì đau mà nhăn lại. Lòng thương trỗi dậy, nó ngồi xuống, lấy tay chọc chọc vào mặt nam sinh, cất giọng hỏi
– Cậu làm sao thế??? Có cần tôi giúp gì không??
– Cậu có thể đỡ mình đứng lên được không? Mình không còn sức để đứng nữa.
Thiên thầm bĩu môi, con trai gì mà yếu xìu, mới bị đánh có thế đã không chịu được.
– Sao cậu lại đi vào khu vực này, bình thường không ai dám đi vào đây đâu. Sau khi đã ổn định được mình, nam sinh cất giọng hỏi
– Tôi đi lạc, muốn tìm canteen mà chẳng biết sao lại đi tới chỗ này. Thiên đưa tay vò vò tóc, khó chịu nói.
– Học sinh mới àh???
– Sao cậu biết, àh, cũng đúng thôi, học sinh mới mới không biết đường tới canteen chứ.
– Mình là Trần Nhật Quân, rất vui được làm quen với cậu.
– Mình là Hàn Như Thiên, cậu cứ gọi mình là Thiên. Hiện giờ mình rất đói, cậu có thể dẫn mình tới canteen chứ???
Thiên nhìn Quân đầy mong chờ. Nó đói tới không chịu nổi nữa rồi. Đời này, nó sợ nhất là đói. Cái cảm giác cồn cào, khó chịu ấy nó không muốn chịu lần thứ hai trong đời nữa.
– Cậu không muốn biết mình tại sao lại bị như vậy sao? Quân thấy nó chẳng có chút tò mò nào, nhịn không được hỏi
– Cần phải hỏi sao, nhìn là biết cậu bị người ta đánh. Đi thôi, mình sẽ bảo vệ cậu.
Thiên nháy mắt tinh nghịch nhìn Quân. Đã rất lâu rồi, nó chưa từng thoải mái như vậy. Tại nơi này, nó được là chính nó, không cần khoác lên mình cái danh hiệu học sinh gương mẫu, cũng không cần phải lạnh lùng để che dấu chính mình.
***************************
Canteen trường giờ này đông thật, khó khăn lắm mới có một bàn trống. Quân kéo Thiên đến bàn trống gần cửa sổ. Từ nơi này nhìn ra là một cái hồ nhân tạo khá rộng. Hai bên bờ trồng một hàng liễu đang rủ những bong hoa đỏ xuống mặt hồ.
– Cậu ăn gì? Mình mua giúp cậu – Quân lên tiếng
– Ở đây món nào ngon nhất thì lấy ình. Ngoài ra lấy ình một ly capuchino đặc, nóng nhé.
Thiên trả lời Quân trong khi tư tưởng đã rong chơi tới chốn nào rồi. Học sinh trường này ( toàn là nam ) so với học sinh nam trường nó dễ nhìn hơn, nhưng chẳng biết học hành thế nào. Đang miên man suy nghĩ, chợt có cái gì nong nóng chạm vào má, nó giật mình, quay lại nhìn thì thấy Quân đang toét miệng cười. Trong tay Quân là một phần cơm hải sản và capuchino nóng.
– Cảm ơn cậu, mà cậu không ăn gì sao??? Thiên khó hiểu khi thấy Quân chỉ cầm một phần cơm.
– Mình ăn cái này – Quân chìa ra cái bánh mỳ và sữa lạnh.
– Ăn như vậy thế nên yếu xìu – Thiên nói nhưng mắt nhìn chằm chằm vào phần cơm, giống như bị bỏ đói lâu ngày rồi. Quân bất đắc dĩ, chỉ nhìn Thiên, cười cười.
– Cậu thật đặc biệt
Bất thình lình, Quân nói một câu như vậy. Thiên đang ăn cơm chợt nghẹn lại. Không phải Quân đã phát hiện ra điều gì đó chứ. Cố lấy lại bình tĩnh, nó nhìn Quân, không hiểu
– Thì chả có ai như cậu, trời nóng mà chọn capuchino đặc nóng. Mắt nhìn thấy đồ ăn thì sáng lên, giống hệt học sinh tiểu học.
Thiên nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, thật may, không phải như mình nghĩ. Nó mỉm cười nhìn Quân, đang định mở miệng thì chợt thấy mấy đứa con trai kéo về hướng này. Dẫn đầu là một tên bình thường, trên tay còn có cầm một cốc nước cam vắt. Hắn hướng về phía Quân, cười cười rồi đổ cả cốc nước cam lên đầu Quân. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này??? Thiên đưa mắt nhìn Quân, chỉ thấy Quân cười yếu ớt, nhịn không được, Thiên đứng dậy, túm cổ áo tên vừa nãy, gào lên
– Mấy cậu làm cái trò gì vậy, mau xin lỗi bạn tôi.
– Xin lỗi, chúng tao có nghe lầm không??? – Bọn nó cười lớn, giống như Thiên vừa nói một chuyện gì đáng buồn cười lắm.
Thiên nhìn chằm chằm đám người, hạ giọng hỏi lại một lần
– Cuối cùng các cậu có xin lỗi không?
– Mày là học sinh mới nên bọn anh không chấp, biết điều thì tránh xa thằng đó ra.
– Nếu không?? Thiên hỏi lại, giọng nói đã có chút gì đè nén.
– Nếu không thì mày cũng giống như nó, là kẻ thù của toàn trường.
Tên đó vừa dứt lời thì ăn ngay một cú đấm vào bụng. Hai tay bị Thiên bẻ ra sau. Nó lấy ly capuchino mới uống được một nửa, hất lên mặt thằng vừa nói. Sau đó, chất giọng lành lạnh vang lên
– Như thế này sao?? Thú vị
– Mày, mày dám. Rồi anh Phong sẽ không tha ày
Biết không làm gì được Thiên, thằng đó liền bỏ chạy. Thua thì phải chuồn, đó là quy luật. Nhưng trước khi bỏ đi, tên đầu đàn còn để lại một lời đe dọa.
Tin tức về cậu học sinh mới dám chống lại An Vũ Phong lan đi trong trường nhanh như vận tốc ánh sáng. À không, vận tốc ánh sáng thì không nhưng âm thanh thì rồi. Người nọ rỉ tai người kia, cứ thế cả cái trường này biết. Mà cả cái trường này biết nghiễm nhiên Thiên biết, Quân biết và An Vũ Phong cũng biết.