Bạn đang đọc Con Nhóc Giả Trai – Chương 41
Thiên và Hạo Nam rời khỏi nhà hàng, bước song song trên vỉa hè. Nhiệt độ ngoài trời hơn hai mươi sáu độ khiến nó nhớ cái cảm giác mát lạnh của điều hòa nhiệt độ. Hạo Nam nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Thiên, khẽ nhíu mày. Anh nhớ Thiên rất ghét cái nóng. Lúc anh còn ở nhà, mỗi lần hè đến, con bé đều trốn trong phòng, không muốn đi ra ngoài. Nhưng tại sao lúc này con bé lại đi bộ dưới cái nắng của Sài Gòn? Phải chăng anh đi đã quá lâu, lâu đến nỗi những thói quen của con bé anh cũng không còn nhớ rõ.
Thiên dẫn Hạo Nam đi băng qua các con phố của Sài Gòn, nhưng vẫn không hề nói một lời nào. Trong khi đó Hạo Nam đã không còn kiên nhẫn. Nhìn mặt Thiên đỏ ửng vì ánh nắng mặt trời, anh nhíu mày, chắn trước mặt Thiên, nghiêm túc nói:
– Trời nắng, em muốn đi đâu, anh gọi xe.
Thiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt long lanh phản chiếu lại hình ảnh của Hạo Nam. Đột nhiên, Thiên cười giòn tan, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc. Khuôn mặt ửng hồng vì nắng trở lên rạng rỡ khiến Hạo Nam nhìn không chớp mắt. Thấy Hạo Nam nhìn mình, Thiên ngừng cười, nhún nhún vai, tiếp tục bước đi.
Khi Hạo Nam nhìn thấy nơi Thiên muốn đến, cả người anh sững lại. Nhìn từng vòng quay ngựa gỗ, ký ức của anh lại ùa về.
Flashback
Ấy là khi Thiên tròn mười tuổi còn Hạo Nam hai mươi. Vào ngày sinh nhật mừng Thiên tròn mười tuổi, Hạo Nam đang băn khoăn không biết chọn món quà nào cho Thiên thì vòng quay ngựa gỗ nhiều màu sắc lọt vào mắt anh.
Hạo Nam còn nhớ rõ vẻ mặt vui sướng và tiếng cười ngân nga như chuông bạc của con bé khi ngồi trên đu quay. Anh đã dùng tất cả số tiền mình tiết kiệm được để vòng đu quay có Thiên ngồi trên đó quay mãi, quay mãi cho tới khi công viên đóng cửa. Cứ nghĩ ngày đó sẽ là một ngày hạnh phúc đối với cả anh và Thiên, nhưng cuối cùng, đó là ngày hạnh phúc hay ngày đau khổ, chỉ có Hạo Nam mới hiểu.
End flashback
– Anh, muốn cùng chơi chứ?
Thiên đột ngột lên tiếng, kéo tâm trí Hạo Nam trở về hiện tại. Anh nhìn Thiên tiến dần lại vòng quay ngựa gỗ, anh giật mình, chạy lên kéo Thiên lại, giọng nói lộ rõ sự lo lắng :
– Đừng! Anh dẫn em đi chơi trờ khác. Trò này không được.
Thiên nhìn xuống bàn tay đang kéo lấy mình, nhíu mày tỏ ý không vui. Mặc dù nó với Hạo Nam năm năm không gặp nhau, nhưng trong trí nhớ của nó, chưa bao giờ anh từ chối bất kỳ đề nghị nào của nó.
– Tại sao? – Thiên nhích người, thoát ra khỏi tay Hạo Nam, hỏi.
– Anh… anh mơ thấy em bị ngã từ trên lưng ngựa xuống. Anh sợ…
Nghe Hạo Nam nói vậy, Thiên quay người lại nhìn Hạo Nam thật lâu, sau đó mới từ từ lên tiếng :
– Anh, từ bao giờ anh lại tin vào một giấc mơ?
– Anh… anh…
Hạo Nam không biết nên trả lời như thế nào. Anh cũng không biết tại sao bản thân lại trở lên như vậy. Dường như chuyện gì liên quan đến Thiên đều khiến anh khẩn trương.
Thấy Hạo Nam không còn phản đối, Thiên đi đến quầy bán vé, mua rất nhiều vé, đủ để hai người chơi tới chiều.
*************************************************
Khi Hạo Nam đưa Thiên về tới trường thì giờ tự học buổi chiều cũng đã kết thúc. Anh không nhớ mình và Thiên đã đi qua bao nhiêu dãy phố, qua bao nhiêu con đường. Anh chỉ biết khi về đến đây, đôi chân anh đã rã rời, mồ hôi rịn trên trán. Anh quay sang nhìn Thiên, những tia nắng cuối ngày chiếu lên người Thiên, phủ lên người nó một quầng sáng mờ ảo, khiến anh có cảm giác Thiên mong manh, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Hạo Nam nhìn Thiên đến ngây người. Một lúc sau, Hạo Nam mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Em vào đi.
Thiên không nói gì, quay lưng lại phía anh, đi về phía cánh cổng đen đóng kín. Hạo Nam nhìn theo cho tới khi bóng Thiên khuất dần rồi mới quay người bước đi.
*********************************
Tay Vũ Hàn lướt nhanh trên bàn phím laptop phát ra những tiếng “lách cách”. Thỉnh thoảng, cậu lại len lén nhìn về phía Hàn Như Thiên. Dường như không chịu nổi ánh mắt của Vũ Hàn, Thiên ném cái Ipad xuống giường, quay sang hỏi:
– Cậu nhìn đủ chưa?
Vũ Hàn nhìn chữ “lose” trên màn hình, chán nản gập laptop lại, xoay người đáp trả lời Hàn Như Thiên:
– Ai thèm nhìn? Mà cậu không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cậu?
– Cậu…cậu.
Thiên nghẹn khuất không nói được lời nào. Rõ ràng là Vũ Hàn nhìn lén nó, ấy vậy mà lời nói của cậu giống như nó mới là người nhìn lén. Thiên hậm hực đứng dậy, đi vào phòng tắm. Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng nước. Vũ Hàn chán nản, nằm phịch ra giường. Cậu lại chọc giận Thiên rồi! Vũ Hàn ôm chặt con gấu bông, nghĩ lại chuyện lúc trưa.
Sau khi nhận được điện thoại của kẻ “không ai biết đó là ai”, Thiên liền biến mất. Ngay cả buổi tự học cũng không thấy Thiên đâu. Điều đó khiến cho người trước nay vốn bình tĩnh như Vũ Duy cũng không khỏi lo lắng. Vũ Hàn không nhớ mình đã gọi cho Thiên bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng nhận được câu “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau” của tổng đài. Sau hơn hai mươi lần đều nhận được cùng một câu được lập trình sẵn, Vũ Hàn ức chế ném vỡ chiếc Iphone 5S đời mới nhất khiến cho bọn học sinh trong lớp tự học đang ồn ào bỗng im phăng phắc. Ngay cả thầy hướng dẫn cũng nhận thấy bầu không khí trong lớp có phần cổ quái. Vì vậy, suốt cả buổi học, cả thầy cả trò đều vô tình hoặc cố ý tránh xa chỗ Vũ Hàn. Không ai trong bọn họ muốn trở thành người chịu trận.
Vũ Hàn bực tức cả buổi chiều, cũng khiến không khí lớp học luôn ở trong trạng thái áp suất thấp. Cho tới khi nhìn thấy Hàn Như Thiên xuất hiện trong phòng, cậu mới thả lỏng.
Vũ Hàn giả vờ không thèm quan tâm, nhưng ánh mắt len lén nhìn Thiên đã tiết lộ tất cả. Sợ bị Thiên phát hiện, cậu giả vờ chơi game, nhưng tâm trí luôn nghĩ có nên hỏi Thiên chuyện trưa nay. Ấy vậy mà chưa kịp hỏi, cậu đã làm Thiên giận mất rồi!