Con Nhóc Giả Trai

Chương 35: Hiểu lầm


Bạn đang đọc Con Nhóc Giả Trai – Chương 35: Hiểu lầm

Chợ Bến Thành càng về khuya càng đông. Người đi mua sắm cũng ngày một nhiều. Nhóm người Vũ Duy đi hết một vòng quanh chợ rồi cùng nhau ghé vào quán bán đồ nướng bên đường. Vừa ngồi xuống ghế, Vũ Hàn vội lấy ly nước lọc trên bàn, uống một hơi, sau đó trừng mắt nhìn Linh. Cậu không biết con nhỏ này đến từ đâu dám coi bọn họ như culi mà kéo đi xách đồ. Đáng ghét nhất là Quân, cổ đeo túi to, túi nhỏ mà vẫn cười toe toét, còn những người khác cũng im lặng đồng ý.
Linh đang cầm một xiên thịt nướng chuẩn bị cho vào miệng, thấy Vũ Hàn nhìn chằm chằm mình, rất không tự nhiên, chìa xiên thịt về phía cậu.
– Đây, cho cậu. Đừng nhìn mình với ánh mắt thèm thuồng đó.
Linh vừa dứt lời, bao nhiêu nước Vũ Hàn uống lúc trước chưa kịp trôi xuống cổ họng liền phun hết ra. “Con bé này cố ý, chắc chắn là cố ý”. Vũ Hàn lườm Linh một cái thật dài, không để ý đến nó nữa.
Những người còn lại ngồi một bên cố nín cười. Ngay cả người nghiêm túc như Duy và lạnh lùng như Phong cũng không nén được, môi khẽ nhếch. Khoa trương nhất là Hàn Như Thiên. Nó không quan tâm đến vẻ mặt đen thui của Vũ Hàn, ôm bụng cười vang. Từ năm lớp Tám, Thiên đã rõ khả năng dùng từ của Linh là vô đối. Mà cũng chỉ có Linh mới có thể dùng từ “thèm thuồng” trong trường hợp này.
Trong lúc mọi người cười đùa vui vẻ thì Phong buông chiếc điện thoại trên tay xuống, thản nhiên nói:
– Bây giờ là 11 giờ 24 phút, ký túc xá đóng cửa. Chúng ta không thể trở về.
“Keng”, chiếc dĩa vẫn còn nửa miếng thịt dê hun khói trên tay Thiên rơi xuống, chạm vào chiếc đĩa tạo ra âm thanh không lớn, nhưng truyền đến tai Thiên thì phá lệ chói tai. Bọn Vũ Hàn cũng không khá hơn Thiên là mấy. Không thể trở về ký túc xá đồng nghĩa với việc bị kỷ luật, mà bị kỷ luật lại tương đương với gia pháp hầu hạ. “Cái con nhỏ xui xẻo, vừa mới xuất hiện đã khiến bọn họ bị kỷ luật”. Vũ Hàn càng nghĩ càng tức nhưng không thể làm gì, chỉ ra sức trừng mắt với Linh. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Linh đã bị Vũ Hàn giết đến mấy trăm lần.
Linh cũng không để ý đến Vũ Hàn, mắt chăm chăm nhìn về phía Thiên đang dùng dĩa đâm từng nhát, từng nhát xuống miếng thịt dê còn sót lại trên bàn. Biết là Thiên đâm không phải là mình, nhưng Linh cũng cảm thấy lạnh người. Ngay cả nhóm người Vũ Hàn cũng cảm nhận được Thiên đang tức giận. Trong nhất thời, không khí quanh họ có phần cứng nhắc.
Thiên vẫn im lặng dùng dĩa chọc chọc miếng thịt. Linh ngồi nhìn Thiên. Vũ Hàn trừng mắt Linh. Vũ Duy và Phong có vẻ không quá quan tâm đến chuyện này. Quân khẽ lắc đầu cười, lấy điện thoại, bấm số. Không ai biết người ở đầu dây bên kia là ai, chỉ thấy Quân nói mấy câu, rồi “dạ”, “vâng”, “cháu biết rồi”. Sau đó cậu đứng dậy, đi về phía quầy thanh toán, rồi quay lại nói với mấy người đang không biết chuyện gì xảy ra:
– Đi thôi
– Đi đâu?
Cả năm người, trong đó tính cả Linh đồng thời lên tiếng. Vũ Hàn trừng mắt lườm Linh. “Cái con nhỏ này còn định bám theo bọn hắn đến lúc nào chứ?”.
– Tất nhiên là về nhà.
Quân nhìn năm người đang nghệt mặt nhìn mình, bật cười rồi rời khỏi cửa hàng. Năm người còn lại ngẩn ra, nhìn Quân hòa vào dòng người xuôi ngược.
Phong là người đầu tiên phản ứng với câu nói của Quân, đứng dậy, đi ra ngoài. Sau đó nghĩ đến điều gì đó, Vũ Duy cũng đứng dậy, theo sau. Còn lại ba người là Vũ Hàn, Thiên và Linh vẫn ngồi im. Vũ Hàn nhíu nhíu mi, rồi cậu “à” lên một tiếng, vui vẻ kéo tay Thiên đứng dậy, ra ngoài. Hình như, cậu cố tình bỏ Linh ở lại.
Flashback
– Em vào thành phố Hồ Chí Minh, giúp anh khuyên Thiên trở về.
Giọng Hàn Hạo Nam rất nhẹ, nhưng ngữ điệu không cho phép người khác cự tuyệt. Linh đặt ly nước lên bàn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Giọng nó lí nhí:

– Anh biết rồi sao?
Hạo Nam im lặng, tay không ngừng khuấy ly cafe đặc. Sau một hồi, anh mới đáp lời. Vẫn chất giọng nhẹ nhàng như thế, không có chút tức giận hay không hài lòng, chỉ đều đều và nhẹ, rất nhẹ:
– Em biết, việc anh muốn biết không ai ngăn có thể giấu. Giống như vậy, việc anh muốn làm cũng không ai cản được.
– Kể cả Thiên sao?
Người Hàn Hạo Nam cứng lại, mắt lóe lên đau thương rồi rất nhanh biến mất. Im lặng, thật lâu sau cũng chỉ có im lặng. Anh nhìn cô bé đang ngồi trước mặt mình, tâm trí chẳng biết trôi đến tận phương nào.
– Em sẽ đi. Anh muốn nhắn gì với Thiên không?
– Anh sẽ mua vé và báo cho Minh Thắng đón em ở sân bay. Trời đang mưa, anh cho người đưa em về.
Được Hạo Nam cho phép, Linh bước ra khỏi phòng làm việc của anh, thả chậm cước bộ trên hành lang dài và rộng của tập đoàn Thiên Nam.
Hôm đó mưa rất lớn, bao phủ lên bầu trời Hà Nội một màu xám xịt,u uất buồn. Tại một nơi xa, Thiên đang ngủ và ở nơi này, trong mưa, có ai đó đang thở dài, thật buồn.
End flashback
Linh đưa ánh mắt ra bên ngoài tấm kính xe, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi. Chính nó cũng không biết vì sao mình lại có mặt ở đây, vì Thiên, hay còn vì ai khác?
Linh khép mắt lại. Ký ức luôn là thứ ám ảnh con người ta. Ký ức đẹp thì không sao, nhưng ký ức buồn, giống như một nốt trầm lạc lõng. Đầu Linh nặng trĩu. Cơn buồn ngủ bất giác ùa đến. Nó nghiêng người, ngả đầu lên vai Thiên, thì thầm “mình ngủ một lát”.
– Sao cô ta lại theo chúng ta trở về?
Giọng ai đó vang lên, hình như là của tên đáng ghét dám bỏ nó ở lại quán ăn. Mơ màng trong giấc ngủ, nhưng Linh cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của hắn lúc này. Thực ra, Thiên như bây giờ thật tốt. Cậu ấy vẫn lạnh lùng, nhưng không còn cô độc. Có lẽ…có lẽ mọi việc không quá khó khăn như mình vẫn nghĩ.
– Cô ấy là bạn mình, không theo mình thì cô ấy đi đâu? Khách sạn?
Nghe được giọng của Thiên, Linh thu người, nép sát vào, không biết rằng, tay của một ai đó ngồi trên đã nắm chặt thành quyền.

***********************************************************


Căn nhà đó nằm phía cuối đoạn đường Hoàng Văn Thụ giao với Trần Nhân Tông. Một căn nhà hai tầng với lối kiến trúc khá cổ, khác với mấy căn nhà cùng khu đó. Giàn hoa ti- gôn mọc lan trên bờ tường, đổ xuống bên cánh cổng màu đen, tương phản với màu sơn trắng và màu nâu đỏ của những viên gạch tạo ra một tổng thể hòa nhã. Sân trước cũng lát thứ gạch màu nâu đỏ. Nồng và dịu; đỏ và xanh; xa và gần; như hai thái cực đẩy mà lại hút.
Khi Linh nhìn thấy ngôi nhà, cả người nó cứng lại. Ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập. Ngày đó, chính tại nơi này, Linh nhìn và nghe thấy một việc ám ảnh nó đến bây giờ. Một việc khiến thế giới màu hồng của Linh chợt biến thành màu xám, thứ màu pha loãng giữa mau đen và trắng_màu của sự nghi ngờ và nỗi đau phản bội.
– Đây là nhà cậu hả Quân?
Thiên hỏi, trong khi mắt vẫn không ngừng quan sát tổng thể ngôi nhà.
– Ừ, đây là ngôi nhà trước kia mình từng sống.
Quân trả lời, mắt nhìn về người con gái đang đứng cạnh Thiên. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Quân giật mình. “Là hận, cô ấy hận mình”. Bao nhiêu lần muốn được giải thích, muốn nói với Linh tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt này, Quân chỉ biết cúi đầu im lặng.
– Nhà có 4 phòng ngủ. Mình với Phong một phòng, Vũ Hàn với Vũ Duy một phòng. Còn hai phòng trống cuối hành lang phía Đông là phòng hai cậu. Mình sẽ mang chăn và gối mới lên.
Quân nói rồi đi nhanh về phòng, giống như trốn tránh. Còn lại năm người giữa phòng khách. Vũ Hàn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Duy lôi đi. Phong nhìn thoáng qua Linh và Thiên, rồi cất bước đi về phòng, nơi Quân vừa khuất.
Khi mọi người đã đi hết, Linh nắm lấy tay Thiên thật chặt, giống như cố gắng tìm kiếm điểm tựa cuối cùng. Mặc dù đã dặn lòng không nhớ, không nghe, không thấy, không nhìn, nhưng khi thực sự đối mặt, đau, đau lắm. Linh ôm chặt lấy Thiên, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi.
Quân nằm trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm ảnh trên tường. Trong hình là một cô bé xinh xắn, khoảng mười bốn tuổi đang tươi cười rạng rỡ.
Đã bao lâu rồi cậu chưa nhìn thấy nụ cười ấy? Hình như cũng hai năm rồi, kể từ ngày ấy.
Flashback
Ai cũng biết nhà họ Trần là một trong mười gia tộc lớn nhất, lâu đời nhất tồn tại ở thành phố này. Tuy nhiên, đó chỉ là bề nổi. Người ta không hề biết có một gia tộc luôn luôn đứng sau, đào tạo ra những con người ưu tú, sẵn lòng vì Trần gia cống hiến. Và cũng ít ai biết được, thế lực Trần gia lớn mạnh như thế không chỉ bởi họ phát triển kinh doanh trải rộng trên nhiều ngành nghề mà còn bởi vì sau lưng họ là cả một bang phái lớn mạnh tiếng tăm nhất nhì thành phố.
Để giữ được vị thế như hiện nay, Trần gia một mặt thẳng tay đè bẹp những người chống đối, mặt khác liên hôn với những gia tộc lớn để củng cố địa vị của gia tộc mình. Và như một điều hiển nhiên, những đứa con trong Trần gia trở thành vật hi sinh cho lợi ích chung của gia tộc. Quân cũng không ngoại lệ.
Năm ấy, Quân mười bốn tuổi, chỉ vì một câu nói của ông nội mà cậu phải bay ra Hà Nội để gặp một người mà theo lời ông nói là “cháu của một người bạn cũ”.
Từ nhỏ sống trong sự dạy dỗ khắt khe của ông, chứng kiến những màn tranh đấu gắt gao của anh em trong họ tộc, Quân biết chuyến đi này không chỉ đơn giản là gặp “cháu của một người bạn cũ”, nhưng cậu không thể nào từ chối.
Lần đầu gặp Linh, hình ảnh của cô bé không để lại trong Quân quá nhiều ấn tượng. Trong mắt cậu, Linh là một cô bé khá xinh xắn với mái tóc đen, dài được buộc gọn, chỉ như vậy, không hơn.

Coi Linh như những người con gái khác, Quân nở nụ cười hoàn mỹ nhất, hướng về phía Linh, tự giới thiệu:
– Xin chào, mình là Trần Nhật Quân, mong được cậu giúp đỡ trong một tháng này!
“Hừ, muốn mê hoặc bản cô nương ư, chờ xem”, Linh nghĩ vậy, nhưng vẫn nở nụ cười ngọt ngào, chìa tay ra, nhẹ nhàng đáp lại:
– Xin chào, mình là Linh, hân hạnh được làm quen với cậu.
Quân hơi nhíu mày, lén quan sát Linh thật kỹ. Nhìn bề ngoài, cô bé không khác những tiểu thư gia đình danh giá khác, nhưng chỉ với một câu chào, Linh đã khiến cậu phải nghĩ lại. “Cô bé này, thật không đơn giản”.
Quân cầm lấy tay Linh, khẽ dùng sức. Linh đau nhưng vẫn duy trì nụ cười. “Thú vị”, Quân nghĩ thầm trong đầu, cũng không quên mỉm cười lại với Linh. Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí dường như tóe ra tia lửa. Nghiệt duyên của hai người có lẽ bắt đầu từ đó.
End flashback
***************************************
Ở một căn phòng khác trên lầu hai, Thiên và Linh cũng không ngủ được. Sau một hồi khóc lóc thảm thiết, cuối cùng Linh cũng bình tâm lại. Liếc nhìn người ngồi bên cạnh, Linh biết Thiên đang đợi, đợi chính mình nói ra tất cả. Lau khô những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, Linh dựa vào Thiên, kể lại chuyện đã xảy ra bằng chất giọng không biết là vui hay buồn.
Flashback
Nếu nói thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương thì tình yêu lại là một điều kỳ diệu gắn kết con người.
Linh và Quân đã trải qua một mùa hè với thật nhiều sắc thái cảm xúc. Từ ghét đến thấu hiểu, có cảm tình rồi yêu quả thật là một quá trình dài. Khoảng thời gian đó tuy ngắn ngủi, nhưng xuất hiện trong đó không chỉ là niềm vui, nỗi buồn mà có thêm cả những giọt nước mắt, những vu vơ hờn giận trẻ con và những trận cãi vã nảy lửa. Vậy mà không hiểu từ khi nào, có một thứ tình cảm lạ lẫm dần xuất hiện; từng chút, từng chút một len lỏi vào tim của cả hai đứa. Đợi đến khi tụi nó nhận ra đó là thứ tình cảm gì thì trong tim mỗi đứa đều đã khắc sâu hình bóng của người còn lại. Là nhớ đến cồn cào một nụ cười, là mong chờ một ánh mắt, là khao khát nhìn thấy mỗi ngày…. là yêu.
Bánh xe định mệnh vô tình quay, gắn kết hai con người lại với nhau, nhưng cuối cùng liệu có đưa họ đến với nhau?
Sài Gòn một ngày mưa.
Linh đi ra ngoài sân bay Tân Sơn Nhất, ngồi lên chiếc ghế đá, mặc cho những hạt mưa khẽ táp vào mặt mình. Linh đợi một lúc rồi vẫy một chiếc taxi, đọc cho tài xế một địa chỉ đã quá quen thuộc với mình. Khẽ mỉm cười, khép hờ mắt, Linh mường tượng ra vẻ mặt của Quân khi thấy mình đứng trước mặt, chắc chắn sẽ rất thú vị. Nhưng Linh không thể ngờ, chuyến đi lần này đã không những khiến bản thân bị tổn thương mà còn nhận được nỗi đau của sự phản bội.
Đứng trước ngôi nhà hai tầng với lối kiến trúc cổ kính có giàn hoa ti-gôn mọc lan trên bờ tường, nghĩ đến phản ứng của Quân khi gặp mình lại làm Linh khẽ cười một lần nữa. Vui vẻ ngâm nga một giai điệu không tên, Linh bắt đầu bước từng bước đều trên con đường lát gạch màu nâu đỏ dẫn vào nhà.
Trong nhà không một bóng người, không gian im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường. Khẽ nhíu mày, Linh đi nhanh lên lầu hai, đến trước phòng Quân, qua cánh cửa khép hờ, Linh nhìn thấy Quân đang ôm một người con gái khác. Nhìn đôi tay đã từng ôm mình, vuốt tóc mình lúc này lại ôm người khác, cả người Linh run lên, món quà trên tay rơi xuống nền đá hoa, tạo nên âm thanh đủ để hai người trong phòng nghe được. Quân buông người con gái kia ra, quay lại, đi nhanh về phía cửa. Nơi đó không có ai, chỉ còn túi hành lý và đôi búp bê bằng sứ gần như vỡ vụn nằm im trên sàn.
Quân hốt hoảng, chạy nhanh xuống lầu, không có ai. Cánh cửa chính mở rộng, không chút do dự, Quân lao ra ngoài, giữa màn mưa dày đặc. Gọng cậu lạc hẳn đi, kêu thật to tên một người:
– Linh!
Trong lúc Quân tìm kiếm trong màn mưa, thì tại một căn phòng khác, Linh vùi mặt vào gối, cố ngăn tiếng nức nở. Đau, đau quá!
Nước mắt chảy vào miệng, đắng chát. Ánh mắt Linh cũng trở nên trống rỗng. Người mới hôm qua còn nói nhớ mình, nói yêu mình nhưng sau lưng lại ôm hôn người khác. Tình yêu hai năm…cứ như vậy mà mất đi.

End flashback
Thiên chưa bao giờ thấy Linh như lúc này. Giọng nói nghe không ra cảm xúc nhưng lại khiến người đối diện cảm nhận được nỗi đau mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
– Sau đó thì sao?
– Không có sau đó. Mình về Hà Nội, không gặp lại cậu ấy cho tới hôm nay.
Linh thản nhiên nói, còn kèm theo một nụ cười lạnh. Cứ nghĩ bản thân đã quên, nhưng khi nhìn thấy, lại đau đến không thở được, tim, giống như bị ai bóp nghẹt.
– Mình đã từng nghĩ sẽ hận, nhưng hận một người so với nhớ một người lại càng đau khổ.
Giờ phút này, nhìn Linh như vậy, Thiên rốt cuộc có thể hiểu vì sao người ta nói tình yêu có thể khắc sâu đến “vì người ấy mà đau, vì người ấy mà chết”.
****************************************
Ánh nắng của ngày mới xuyên qua tấm rèm cửa, chiếu lên hai người đang ôm nhau ngủ. Linh khẽ trở mình, mở mắt nhìn người bên cạnh đang say sưa ngủ. Đưa tay chỉnh lại góc chăn, Linh đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn trong gương phản chiếu ra hình ảnh cô gái với đôi mắt vẫn còn sưng vì khóc, Linh thở dài.
Vốc nước lên mặt, cảm giác mát lanh khiến Linh tỉnh táo lại. Cũng đã hai năm rồi, có lẽ mọi chuyện nên kết thúc.
Lúc Linh quay lại phòng ngủ, Thiên vẫn ngon giấc trên giường. Không muốn đánh thức Thiên dậy, Linh đi đến cửa sổ, vén rèm, ngồi xuống bệ cửa, hai tay ôm gối, mắt mở to, ngẩn ngơ nhìn những chậu hoa cạnh lan can, thả hồn mình theo cơn gió mang theo nóng đặc trưng của Sài Gòn. Đúng lúc này, tếng gõ cửa vang lên cùng với giọng nói của Quân vọng từ bên ngoài vào kéo Linh về thực tại:
– Linh, cậu dậy chưa? Mình có chuyện muốn nói.
Đêm qua, Quân đã suy nghĩ cả đêm. Cậu biết mình còn yêu Linh, chỉ vì một hiểu lầm mà buông tay thì thật không công bằng, cho cả Linh và cậu. Quân muốn giải thích, muốn nói hết tất cả những gì đã đè nén trong suốt hai năm.
Một phút, hai phút…năm phút trôi qua, bên trong không có tiếng trả lời, Quân chán nản, xoay người. Nhưng lúc này, cánh cửa mở ra, Linh trong chiếc váy liền màu vàng nhạt dựa người vào cạnh tường, lạnh nhạt nhìn Quân, từ từ mở miệng:
– Giữa chúng ta còn gì để nói?
– Còn, mình có rất nhiều điều muốn nói với cậu, hãy ình một cơ hội.
Linh chưa biết phải trả lời Quân thế nào thì giọng nói ngái ngủ của Thiên từ trong chăn vọng ra:
– Linh, ồn quá! Để mình ngủ.
Quân chết lặng, nhìn chằm chằm vào Linh. Hai nắm tay siết chặt. Cậu xông vào phòng, mặc kệ sự ngăn cản của Linh, túm lấy cổ áo Thiên, cho Thiên một đấm. Từ hành động đến lời nói của Linh, Quân biết hai người họ có quan hệ không tầm thường. Nhưng cậu không thể ngờ rằng, hai người bọn họ lại có loại quan hệ này. Một người là người mình yêu, một người là bạn thân. Có phải chăng kiếp trước cậu đã gây nghiệt gì, để kiếp này chịu báo ứng. Quân dựa vào tường, cười to, nhưng nước mắt cứ thế chảy xuống. Đau, tim đau quá!
– Giờ cậu đã hiểu cảm giác của Linh khi nhìn thấy cậu ôm người con gái khác?
Quân ngừng cười, nhìn Thiên từ dưới đất đứng lên. Mắt cậu mở to, không dám tin vào những gì trước mắt. Thiên, cậu ấy, cậu ấy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.