Bạn đang đọc Con Nhỏ Yếu Đuối À…nó Đã Chết 7 Năm Về Trước Rồi – Chương 2: NHÂN VIÊN QUÁN KARAOKE
Pây gjờ ngoại trừ Ngọc Châu ra thì chẳng ai gjúp được tôi nhưng tôi lại sợ kái kảm gjác pị xua đuổi đó…nhưng thôi kệ dù gì kủng pải thử tôi đi đến nhà nó tôi kảm thấy rất sợ tôi nhẹ nhàng pấm chuông pấm mải mà chẳng thấy nó ra tôi ngỉ là nó đã piết chuyện kủa tôi và khôq nhận tôi là pạn nữa tôi định quay lưng đi thỳ tôi nge gjọng nó “My”_nó khóc nức nở lên chạy đến ôm chằm lấy tôi.Đến pây gjờ nước mắt tôi đâu kiềm lại được tôi kũng khóc như mưa pão ôm chằm lấy nó tha thjết tôi kảm thấy lòng nhẹ pớt nổi pùn thì ra trên đời này vẫn kòn kóa người quan tâm đến tôi.Nó dẩn tôi vào nhà hỏi tôi đủ thứ chuyện:
“Mày sao rồi tao nge chuyện nhà mày gọi mày mãi chẳng được.pây gjờ mầy tính làm sao sống ở đâu ha? “_nó rối rít lên hỏi đủ thứ
“Tao củng chưa piết sẽ ở đâu mày cho tao ở nhờ nhà mày nge khj nào tao tìm được việc làm tao sẽ dọn đi được không “_tôi nhìn nó như một lời tha thjết ” mà dù mày khôq đồng ý kủng khôq sao tao khôq trách mày đâu”
“Mày điên à sao lạj khôq được tao zs mày là pạn mà.nhưng mày khôq định đi học nửa à”
“Ừ tao ngỉ pây gjờ muốn đi làm kiếm tiền kòn việc học thỳ tính sau”_tôi thở dài ngao ngán
Hôm nay tôi ngủ với nó nhưng chẳng tài nào nhắm mắt lại được kòn nó đã ngũ từ lâu rồi.tôi nằm gát tay lên trán suy ngỹ:
“Cái cuộc sống này thật là rất pất kông pamẹ tôi đã làm gì ác mà pải làm thế với họ.tôi kòn quá nhỏ để kóa thể gánh chịu những đau đớn này”_rồi dần tôi kũng chjềm vào gjấc ngủ tôi mơ màng trong gjắc mơ tôi thấy pamẹ họ nhìn tôi nở nụ kười hjền “Con gái ngoan pamẹ lúc nào kũng ở pên kạnh kon mà cho nên phãi cố gắng sống tốt rồi một ngày hp sẽ mỉm kười với kon mà pamẹ iêu kon”
Tôi gjật mình tỉnh gjấc trở về với káj hjện tạj này trời kũng trễ chắc gjờ này Châu đả đi học rồi tôi uể oảj xuống gjườg đi là vscn xoq tôi pắt đầu đi tìm việc làm.pằng kấp tôi chẳn kóa tôi chẳng piết tôi sẽ làm được gì?
Đi được một đoạn tôi thấy quán ăn kần tuyển nhân viên pưng pê dọn dẹp tôi mừng rở “Dạ chào chú ạ”_tôi lễ phép chào hỏi
“Có chuyện gì”_người đàn ôq trả lời cộc lốc
“Dạ kon thấy quán đang kần nhân viên nên kon muốn xin vào làm” tôi nói xong ổng nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi lắc đầu “Không nhận đâu”_ổng tl rồi phẫy tay pảo tôi đi
“Sao vậy ạ kon làm được mà”_tôi cố năn nỉ ổng
“Nhìn cô tướng tá như tiễu thư tôi vậy nhận cô vào làm chắc tôi phải vở nợ vì tiền mua chén pát quá.thôi đi đi tôi khôq nhận đâu”_ổng nhăn nhó tl
Hajz….tôi lại thất pại
Đi được một đoạn nửa tôi thấy 1káj shop quần áo đang kần nhân viên tôi chạy lại.gặp chị nhân viên đang đứng trước cửa tôi rối rít ” Chị ơi shop đang tuyển nhân viên hả chị”
“Đúng rồi em.nhưng đả tìm được người rồi em à”_chị nhìn tôi kười hjền
Hajz….lạj thất pại.Tôi quyết định rồi nếu lần thứ 3 mà khôq được nửa thỳ tôi về luôn
Lần này tôi dừng lạj tạj quán karaoke tôi thấy hơi lo vì tôi piết nơi này rất phức tạp nhưng thôi tôi kũng kệ miễn kiếm được tiền là sao kũng được.tôi nhẹ nhàng đi vào đó nhưng trong lòng đè nặng nổj âu lo.(Đâu ai piết rằng khj pước vô kánh kửa đó là kuộc đời tôi đả pước sang trang ngoặc mới niềm đau và sự tổn thương kóa lẻ đang chờ tôi phía trước.nếu như tôi gục ngả thật thì phảj làm sao từ tình pạn đến tình iêu thì điều lần lượt phản pộj tôi liệu tôi kóa như hoa pồ côq anh không nhỷ? Mỏng manh nhưng mạnh mẽ)
Thế là xoq tôi pước ra kảm thấy nhẹ nhàng tìm được việc làm rôi nhân viên pưng rượu chứ khôg phảj nhân viên phục vụ rượu đâu.tôi thấy vui vui pắt đầu từ mai tôi sẽ đi làm pắt đầu cuộc sống mới với kôg việc nhân vjên quán karaoke