Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 97: Bắt Gian
Lưu Trạch Uyên ” cảnh cáo ” ông ta 2 , 3 câu thì quay người rời đi, anh chạy đến chỗ Bạch Ngân Hy ung dung khoác vai cô
– Phu nhân…
– Anh lại làm sao????_ Bạch Ngân Hy buồn cười, cái anh chàng này lâu lâu lại lấy giọng mũi ra nhõng nhẽo vs cô
– Anh vừa mới trút giận cho em đấy, phu nhân định thưởng gì cho anh đây?
– Em mới ko cần anh trút giận….
– Vậy anh phí công vô sức à?
– Lục thiếu gia, anh đứng đắn một chút ở đây có rất nhiều khách khứa…
– Anh nói chuyện với vợ anh thì mắc gì chứ?
– Anh làm gì lão Vưu rồi?_Tiêu Chính Kỳ cũng thắc mắc ông ta dù gì cũng là người trong dòng dõi Lưu gia.
– Tôi bảo Gia mời Ngân Nhi về làn trợ lý cấp cao nhưng gia chủ phu nhân đây đam mê nghệ thuật nên Gia cũng không nỡ gò bó ở chốn văn phòng.
– Đúng là đại luật sư có khác, anh lập luận vậy rồi ai dám ý kiến nữa?
Đúng thật vậy, anh vừa lấy Lưu Trạch Nguyên ra so với ông ta vừa nói cho ông ta biết bọn anh có bao nhiêu yêu chiều đối với cô lại giãi bày oan ức cho cô rằng do cô đam mê nghệ thuật nên ko tiếp quản kinh doanh thì còn gì để phản biện nữa.
– Bọn họ đều là trọng nam khinh nữ, tư tưởng cổ hủ.
Ông ta kêu anh dạy lại em quản lý gia đình, ở nhà phải công dung ngôn hạnh ra đường phải…
Lưu Trạch Uyên đang nói hăng say thì đột nhiên Bạch Ngân Hy kéo kéo tay anh rồi đá đá chân anh ngăn cản, anh nhìn biểu cảm của cô liền im thin thít, sống lưng bắt đầu lạnh lên.
– Ra đường phải thế nào?
Bạch Ngân Hy nuốt nước miếng một cái, ánh mắt Lưu Trạch Nguyên ngược lại vô cùng cao hứng nhưng giọng đã trầm đi một tông.
Lưu Trạch Uyên cười cười tiếp tục nhìn Bạch Ngân Hy giọng nói y như lúc nãy vẫn đều đều phát ra
– Ra đường phải biết lớn biết nhỏ, nói năng có chừng mực.
– Ai ?
– Vưu bá.
– Anh này, đừng nói nữa…
Bạch Ngân Hy gấp đến đưa tay đánh Lưu Trạch Uyên một cái, anh chụp lấy tay cô kéo cô lại gần hôn lên môi cô cái chụt giữa chốn đông người son môi của còn lem mờ mờ lên môi anh
– Trăm sự nhờ gia, gia hỏi anh phải thành thật khai ra…phu nhân, em oan ức anh rồi
Bạch Ngân Hy đẩy anh ra, cô lùi 2 bước qua chỗ Tiêu Chính Kỳ và Lưu Trạch Nguyên rồi mới mắng
– Anh lưu manh, ở đây đông người như vậy…
– Pháp luật ko cấm….
– Gia…….
Cô nàng ức đến mách lẽo, cô nói ko lại cái miệng lẻo mép của anh.
Lưu Trạch Nguyên cưng chiều vuốt vuốt đôi tai đang hồng lên của cô rồi la cậu em
– Giữ hình tượng chút đi.
– Hình tượng là gì? Có ăn được không?
– Ừm…đến khi có chuyện phát sinh thì sẽ biết có ăn được hay ko thôi.
Lưu Trạch Uyên nghe lời hù dọa thì sững lại một chút…hình như nãy giờ rất nhiều người nhìn qua bên này………
Không sai, từng chuyển động của 2 vị nam nhân đó đều bị soi đến từng li từng tý.
Trong góc bếp có một nữ nhân đứng đó đã lâu, nhìn chằm chằm về phía này ánh mắt từ lưu luyến đến đố kỵ ganh ghét, cô ta lén đưa cho một người hầu nam bưng rượu một gói giấy sau đó nói nhỏ mấy câu rồi quay lưng đi đến cầu thang đứng từ trên cao tiếp tục dõi theo.
Vừa hay trên lầu lại có một cô gái khác quan sát hết được cảnh này.
Người hầu bưng khay 2 ly rượu đi tới.
Trong đó 1 ly Sidecar màu vàng cam bắt mắt và 1 ly rượu vang đỏ.
Bạch Ngân Hy lấy ly rượu vàng còn lại một ly, anh chàng người hầu mừng thầm trong bụng đưa khay rượu đến cho gia chủ nhưng Lưu Trạch Nguyên lại hất cằm về phía Lưu Trạch Uyên
– Để cho Lục thiếu gia đi, tôi ko muốn uống rượu vang.
Người hầu đứng đó khó xử cứ quay đi quay lại một hồi mới lui xuống.
Bạch Ngân Hy nhấp môi một ít hai mắt sáng lên, Lưu Trạch Nguyên nói
– Chua ngọt, cay nồng, có chút đắng
– Còn thơm thơm nữa…tuyệt…anh muốn uống thử ko?
Bạch Ngân Hy hồn nhiên đưa ly rượu đã nếm qua đến trước mặt anh làm cho mấy vị khách lạ xung quanh hơi kiên dè nhưng họ chỉ thấy Lưu Trạch Nguyên cười tươi nhận lấy uống vào một ngụm sảng khoái chép chép môi với cô lại ko khỏi ngạc nhiên.
Chỉ có một người phụ nữ đứng trên cầu thang tay chân ngày càng luống cuống, kế hoạch của cô ta bị hỏng rồi…
– Tứ tẩu tẩu, thật là…sao mà lại bất cẩn thế kia?
– Cô…
– Chị nói xem, chị hạ thuốc nhầm người rồi, phải làm sao bây giờ?
– Cô muốn gì?
– Nếu chị đã thất bại…chi bằng chị giúp em đi…em sẽ xem như chuyện này ko liên quan đến chị nữa.
– Tại sao tôi phải giúp cô?
– Mưu đồ bất chính vs gia sẽ bị phạt theo gia pháp đó, huống hồ cái vị kia ở đông viện mà biết được sẽ ko tha cho chị.
Đang nói chuyện dở thì thấy Lưu Trạch Uyên đi lên lầu, bọn họ liền im lặng như chưa hề chạm mặt nhau
– Lục thiếu gia…
– Ừm….
Lưu Trạch Uyên hướng thẳng phòng Lưu gia gia mở cửa đi vào cẩn thận khóa cửa lại rồi mới yên tâm đi ngủ.
-Chị hạ thuốc gì?
– Thuốc mê, công dụng 1 tiếng
– Vậy thì 1 tiếng nữa dụ Bạch Ngân Hy qua phòng ông.
Cô gái đó nói xong liền quay lưng rời đi bỏ lại người nọ đứng nghiến răng ken két.
– Anh, lúc nãy Trạch Uyên uống nhiều lắm s?
– Uống cũng kha khá
– Anh đó, đừng có đem anh ấy làm bia đỡ rượu nữa, tửu lượng của anh cũng đâu có thấp.
– Em xót rồi.
Từ trước đến giờ người ăn hiếp Trạch Uyên nhất là em đó lục thiếu phu nhân.
– Em? Em có làm gì đâu.
– Em ghen.
A Uyên từ khi quen em đều cắt đứt dây hoa đào rồi, ko còn liên lạc với mấy cô nàng nóng bỏng đó nữa.
– Em đâu có cấm anh ấy yêu thêm người khác, chỉ là phải chọn người đàng hoàng mà yêu em ko thích kiểu chơi đùa mập mờ của anh ấy…
– Nhưng chẳng phải anh ấy thề sẽ yêu mỗi mình em sao?_Tiêu Chính Kỳ nhắc lại.
– Cái thằng này_ Lưu Trạch Nguyên đá chân Tiêu tảng băng một cái rõ đau, anh đang khai thông suy nghĩ cho Bạch Ngân Hy mà cậu ta chỉ châm thêm củi lửa.
– Hahaaa, em biết rồi.
Ý anh là em nên tin tưởng Trạch Uyên đúng không? Thật ra em vẫn luôn tin anh ấy chỉ là người ta hay nói đàn ông một khi đã có được rồi sẽ không quý trọng nữa cho nên em chỉ cố ý gây sự với anh ấy tí xíu thôi.
Anh cười cười, đúng là Bạch Ngân Hy đôi khi tranh luận một tý với Lưu Trạch Uyên thôi, cũng ko phải là gây sự gì nhưng tính cách cậu em này khá mềm mỏng nhã nhặn nên anh lo cậu ta sẽ buồn và tình cảm của cô cũng dần dần mòn đi sau mỗi lần ghen tuông nếu đây chỉ là cố ý thì ko sao rồi.
– Chính Đình đâu, nảy giờ tách ra em liền ko thấy anh ấy nữa?
– Sao? Em sợ cô nào bắt Chính Đình à? Em cứ yên tâm, ngoại trừ em và gia thì ai cũng sợ cậu ta như sợ cọp ko ai dám lại gần đâu.
– Chính Kỳ, anh coi chừng con cọp đó ăn thịt anh đấy.
– Tiêu Chính Kỳ thật ko hiểu nổi vì sao Ngân Nhi lại yêu cậu.
Lưu Trạch Nguyên thật sự ko hiểu, Tiêu Chính Kỳ và anh chỉ có 1 điểm chung chính là yêu cô hết lòng ngoài ra thì hoàn toàn ko có điểm nào liên quan.
Tiêu Chính Kỳ nghe xong mặt đen như đít nồi
– Anh biết vì sao ko, vì anh ấy ko phải “người làm cho em cười trong chốc lát mà là người lau nước mắt cho em cả đời.”
– Ngân Nhi, câu này đúng ra nên để nam nhân nói.
– Em có thể nói, vì em hiểu.
4 người các anh đều ko phải vitamin cười mà chính là người luôn âm thầm lau nước mắt cho em, mấy chuyện bày trò, vui tính ko cần các anh làm, có em là được rồi.
Tiêu Chính Kỳ nhìn cô ánh mắt tràn ngập yêu thương, đúng là anh ko giỏi pha trò cũng ko biết cách thể hiện tình cảm đôi khi còn rất hậu đậu tưởng chừng người như anh sẽ rất khó kiếm được lương duyên nhưng ko ngờ lại tìm được một người như cô, hiểu anh chấp nhận được những điều ko tốt về anh lo lắng cho anh lại có cùng giấc mơ âm nhạc với anh.
Từ xưa đến giờ dù biết anh là một đại thiếu gia nhưng cô ko hề đòi hỏi tiền tài vật chất gì từ anh, cơm tự nấu, đồ tự giặt, tiền tự kiếm, nhà tự mua.
Đôi khi anh sợ cô quá độc lập sau này sẽ ko cần đến nam nhân ở cạnh nữa lại giành việc với cô nhưng Bạch Ngân Hy chỉ nói “em cố gắng ko phải vì em muốn độc lập, em cố gắng vì em muốn ngẩn cao đầu bước vào nhà anh”.
– Gia, Thất thiếu gia, xin chào…
Một nữ nhân tầm 24 25 tuổi rất xinh đẹp đi đến, cô ấy mặc một bộ sườn xám dài vừa qua gối, cổ yếm, màu xanh lá đậm in hoa rất sắc nét làm bật lên làn da trắng muốt như tiên nữ.
Nhưng cô ấy ko chào Bạch Ngân Hy.
– Chào, xin giới thiệu đây là phu nhân của tôi cô có thể xưng Thất thiếu phu nhân hay Gia chủ phu nhân đều được.
– À, thật ngại quá lúc nãy không chú ý đến thiếu phu nhân.
Chào.
– Chào_Bạch Ngân Hy ko nóng ko lạnh buông ra một chữ đáp lễ cho có.
– Thất thiếu gia thật là mạo muội, tôi tìm anh vì muốn mua một viên kim cương.
– Nếu tiểu thư muốn mua kim cương có thể đến cửa hàng của Tiêu gia.
Tôi ko quản lý lĩnh vực này.
Cô ta cười trừ, tiếp tục thả câu.
– Kim cương tôi mua ko có ở cửa hàng bán lẻ của Tiêu gia, tôi muốn mua một viên kim cương đỏ.
Lưu Trạch Nguyên đứng một bên chân mày khẽ nhếch lên anh muốn xem thử Tiêu Chính Kỳ sẽ giải quyết trường hợp này như thế nào.
– Kim cương đỏ tự nhiên thì Tiêu gia chỉ có 3 viên, 1 viên 2carat đang chuẩn bị đấu giá, 1 viên 3,8carat nằm trên vương miệng sính lễ của gia chủ phu nhân đây, còn 1 viên 3,5carat đc Thất thiếu phu nhân đây đấu giá thành công với giá 6 triệu đô la để làm cài áo vest cho Lục thiếu gia.
Bạch Ngân Hy hơi bất ngờ, thì ra buổi đấu giá kim cương đó là do Tiêu gia tổ chức….thật là.
Chẳng nhưng Bạch Ngân Hy bất ngờ mà cô gái đó cũng bất ngờ ko kém kim cương giá triệu đô? Cô ta chỉ muốn ra oai một tý để tiếp cận Tiêu Chính Kỳ ko ngờ bị tiền dọa cho sợ
– Cái…cái gì…6 triệu đô la?
– Không sai…nếu tiểu thư có nhã hứng thì tôi sai người làm cho cô một cái thẻ VIP vào buổi đấu giá
– Không, ko cần nữa…cảm ơn Thất thiếu gia.
Một mối họa vừa đi thì một người khác lại đến, lần này là Dương Giai Di.
– Gia, Ông và Tứ thúc tìm Lục thiếu gia có việc.
– Ừm.
Tôi lên gọi cậu ấy xuống.
– Dạ vâng.
– Em đi với anh.
Bạch Ngân Hy cùng Lưu Trạch Nguyên đi lên lầu tra chìa khóa đẩy cửa vào phòng Lưu gia gia, phòng khách ko có người…không lẽ Lưu Trạch Uyên nhảy lên giường ông ngủ luôn sao? thật tự nhiên…!Bạch Ngân Hy và Lưu Trạch Nguyên nhìn nhau một cái rồi cẩn thận đóng cửa phòng lại sau đó đi vào gian phòng ngủ, Bạch Ngân Hy đi phía trước vừa bước vào đập vào mắt cô là cảnh tượng vô cùng vô cùng ngoài dự tính…