Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 95: Gia Xuống Bếp


Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 95: Gia Xuống Bếp


– Thiếu phu nhân, cô ốm đi nhiều quá làm quần áo rộng hết rồi.

Để em mang đi sửa lại.
– Được.
Cốc cốc cốc
– Thiếu phu nhân Nhị tiểu thư và Thập phu nhân đến chơi.
– Tôi xuống ngay.
   
     Bạch Ngân Hy lấy áo khoác rồi đi xuống lầu đã thấy Lưu Nhân Ly và Hàn An Kỳ ngồi trò chuyện ở phòng khách.
– Nhị tẩu_thấy Bạch Ngân Hy đến Hàn An Kỳ đứng dậy hành lễ với cô.
– Đừng đa lễ, ở đây thoải mái lắm cứ tự nhiên là được rồi.

– An Kỳ, Ngân Hy bằng tuổi chúng ta đó.
– Vậy sao này cứ gọi tôi là An Kỳ tôi sẽ không đa lễ với cô nữa.
– Thành giao_Bạch Ngân Hy vui vẻ
– Ngân Hy lần này cô đi đóng phim cổ trang à, ốm đi nhiều.
– Cô đừng chê tôi ốm nữa anh trai cô nghe thấy lại mắng tôi.

Trang phục trong phim rất dày nếu ko ốm thì nhìn sẽ bị mập ú.

– Ra là vậy
– Thập thiếu ko cùng đến à An Kỳ?
– Đừng nhắc anh ấy, anh ấy ko có nhã hứng với người.

Suốt ngày chăm mấy cái cây lá hoa kiểng.
– An Kỳ, cô ở bên đó vui không? Hay là chuyển qua hậu đông viện ở với tôi đi.
– Ở bên đó cũng tốt, Đại tỷ và tỷ phu rất dễ tính, người lớn cũng không hay lui tới.
– Trạch Hàm….!có yêu cô không?
       Lưu Nhân Ly lo cho cô em họ.

Hàn An Kỳ là người tính tình cứng rắn, cô ấy yêu thầm Trạch Hàm từ lâu nhưng Trạch Hàm chính là khúc gỗ biết nói ai đặt đâu thì ngồi đó căn bản là nhìn ko ra Trạch Hàm có tình cảm với cô ấy không
– Anh ấy đối với em rất tốt.
      7 chữ đó của cô làm cho Bạch Ngân Hy thấy xót xa.

Lưu Nhân Ly cũng ko biết nói gì thêm nữa.

“Đối tốt” là việc hiển nhiên của người chồng dành cho vợ nhưng đối với Hàn An Kỳ điều đó đã là một đặt ân mà Lưu Trạch Hàm dành cho cô.
– An Kỳ, đừng chạy theo nó nhiều quá đôi khi sẽ phản tác dụng.

Duyên phận ý trời…nếu hai người thực sự là một đôi thì theo thời gian dần dần sẽ ổn thôi.
– Ừm…tôi cũng mệt rồi, ko chạy theo anh ấy nổi nữa.

– Cơ mà Thiên Quân ca đâu Nhân Ly?
– Trong bếp kia kìa.


Anh ấy nói lâu rồi em gái chưa ăn món anh ấy nấu nên chui vào bếp rồi.
– Ôi.

Trước giờ anh ấy có nấu cho em ăn đâu.

Ra vẻ cho lắm vào.

Làm như thương em gái lắm ấy.
– Hahaaaaa…ra là nói xạo.
– Nè.

Ko có nha.

Anh giúp Trạch Nguyên gϊếŧ cua được ko? Mấy cô thích kiếm chuyện à?
– Ôi.

Hôm nay Gia nấu bữa tối à?
     Bạch Ngân Hy chạy vào bếp nhìn Lưu Trạch Nguyên đang xắn tay áo xào măng tây.
– Ừm…
– Đây mới đúng là lâu rồi chưa ăn này.

Gia hôm nay nấu gì thế?
– Cua hấp, măng tây xào, sò điệp nướng bơ tỏi, lẩu hải sản.
– Ôi, toàn món em thích này.
– Nhân Ly và An Kỳ cùng ở lại ăn cơm tối đi.
     Lưu Nhân Ly gật đầu cái rụp còn Hàn An Kỳ ngoài mặt vui vẻ nhưng ánh mắt lại có chút buồn bã nhìn khá gượng gạo.

Lưu Trạch Nguyên ko nghe cô đáp lời liền nhìn qua một chút rồi nói.
– Quản gia Lâm, bác gọi Trạch Hàm qua đây cùng ăn tối luôn đi
– Dạ, Gia.
      Lúc này Hàn An Kỳ mới vui vẻ lên, cùng mọi người chuẩn bị chén dĩa, trái cây để dọn cơm.

Lưu Trạch Hàm được “mời” qua Đông viện ăn tối cùng Gia, anh ko dám từ chối, chỉ nói với Lưu Nhã Tịnh một tiếng rồi nhanh chân đi qua, trên tay còn mang theo quà biếu Tết.

– Nhị ca.

Nhị tẩu.
– Trạch Hàm đến rồi à, ngồi chơi một lát rồi ăn cơm luôn.
– Dạ.

Em mang trái cây sấy qua biếu anh chị.

– Cảm ơn cậu.
 
      Bạch Ngân Hy đang ngồi cạnh Hàn An Kỳ cũng biết ý đứng dậy
– Thập thiếu ngồi chơi.


Tôi lên gọi Trạch Uyên.
– Vâng…
    Bạch Ngân Hy vừa đi Lưu Trạch Nguyên đã ám chỉ chiếc ghế trống tùy tiện nói
– Ngồi đi.

Đừng ngại.

– Hôm nay có việc gì quan trọng sao ạ?
      Lưu Trạch Hàm rất thận trọng, cậu ta ko thích thị phi, nếu mấy người kia biết cậu chạy qua đây vì việc gì đó của Lưu Thị thì sẽ rất phiền phức.

Lưu Trạch Nguyên nhìn nét mặt 7 phần lo lắng 3 phần đề phòng của cậu thì buồn cười
– Hôm nay tôi nấu cơm.

Trùng hợp An Kỳ vợ cậu cũng ở đây nên nhớ đến cậu.

Ăn bữa cơm cuối năm thôi.

Ko cần lo lắng.
– Vâng.
      Bạch Ngân Hy đi lên phòng nhìn mấy người đàn ông đang bắt chéo chân tám nhảm.
– Mấy anh, chả bù cho Gia đang bận bịu nấu cơm, mấy anh lại ngồi tám vui thế.
– Bọn anh ko biết nấu cơm vào phá chỉ bị anh ấy đuổi thôi.

Em lên đây làm gì ko giúp anh ấy à?
– Em lên tìm mấy anh xuống tiếp khách.
– Là ai vậy?
– Trạch Hàm.
– Trạch Hàm? Ôi trời đổi mùa nên người đổi tính à?
– Trạch Uyên, là gia kêu cậu ấy qua ăn cơm.

– Gia kêu?
– An Kỳ và Nhân Ly đến chơi nên anh ấy giữ lại, thấy An Kỳ tủi thân nên gọi Trạch Hàm qua.
– Gia đối An Kỳ thật có tâm.

Phải chi với Dương Giai Di  cũng vậy thì …
– Lưu Trạch Uyên, anh cố tình đốt nhà em à?
– Hahaaaa…anh đùa đấy.

Đi xuống dưới thôi
    Bọn họ xuống đến nơi thì cơm canh đã tươm tất sẳn sàng.

Lưu Trạch Hàm vừa đứng dậy định cúi chào đã bị Lưu Trạch Nguyên ấn vai ngồi xuống lại.

– Ở đây ko cần hành lễ.
       Lưu Trạch Hàm ngoan ngoãn ngồi xuống rồi chào một tiếng.

      Bọn họ vui vẻ ăn cơm xong xuôi lại cùng nhau ra phòng khách uống trà
– Đến công ty đã quen việc chưa Trạch Hàm
– Dạ cũng ổn rồi ạ
– Trạch Phong còn gây khó dễ cho cậu ko?
– Trước đây đều là ba quản lý tài chính anh ấy tùy tiền dùng rất nhiều tiền của công ty.

Sau này đến đòi tiền em mấy lần em đều ko chịu đưa nên có một lần xô sát.

Cũng may cho Tứ ca ra mặt anh ấy mới tha cho em
– Nếu cậu ta còn đến công ty quậy, cậu cứ gọi bảo vệ tống ra ngoài bảo là lệnh của tôi.
– Dạ.

Em hiểu rồi.
– Ca, sáng mai chúng ta về thăm ba mẹ đi.
– Tôi tuần nào chả đi, có cô đó cô cứ đi biền biệt ko thèm để ý đến 2 ông bà.
     Bạch Thiên Quân liếc xéo cô em
– Em đi làm mà.

Em cũng có gọi về nhé.
– Vậy sáng mai 9h chúng ta cùng đi.

Sau đó 1h anh Nhân Ly và vợ chồng Trạch Hàm về Hàn gia.

Được ko Trạch Hàm
      Bạch Thiên Quân hướng Lưu Trạch Hàm gợi ý.

Lưu Trạch Hàm ko hề phản bác
– Vâng
     Sau khi Lưu Trạch Hàm và Hàn An Kỳ trở về nhà anh kéo cô lên phòng kín đáo nói.
– Sau này em muốn đi đâu thì nói với anh, anh đưa em đi.
– Hả?…..v….vâng….
      Hàn An Kỳ ngơ ngác ko hiểu lý do anh đột nhiên thay đổi chỉ có Lưu Trạch Hàm vẫn nhớ rõ ý tứ của nhị ca mình như in trong đầu “An Kỳ vợ cậu cũng ở đây nên nhớ đến cậu”.

Lưu Trạch Nguyên nhắc khéo An Kỳ là vợ anh, nhìn vợ sẽ nhớ đến chồng chính là nhìn người phụ nữ ôn hòa dịu dàng hay mạnh mẽ lạnh lùng sẽ biết được chồng cô ấy đối với cô ấy như thế nào.

Ngay cả Bạch Thiên Quân cũng có ý nhắc anh nên quan tâm đến nhà vợ nhiều hơn.

Có lẽ thời gian qua Hàn An Kỳ đã chịu thiệt thòi rồi.
………
– Ca, anh thấy Trạch Hàm là người thế nào.
– Em gái, nếu xét họ Lưu thì anh chỉ là muội phu của cậu ấy, nếu xét họ Hàn thì anh là anh em cột chèo vời cậu ấy, em nói xem anh có thể thấy như thế nào? Người em nên hỏi là Nelson kìa.

– Đừng hỏi tôi, tôi mới về đây 1 năm thôi ko thân lắm.

Em tìm Trạch Uyên đi.
– A Uyên…thư viện Lưu gia…anh nói…..
      Bạch Ngân Hy chuyển mục tiêu sang Lưu Trạch Uyên.

– Hazzzz…đều chảy cùng dòng máu của Tam bá nhưng Vũ, Phong, Hàm đều có tính cách khác nhau như núi, trời và biển.


Trạch Hàm và Trạch phong chính là tính cách ngược.

Một đứa nổi loạn một tên ngoan như mèo.
– Ý em là Trạch Hàm có tình cảm với An Kỳ hay ko? Về chuyện vợ chồng họ thôi.
– Có lẽ là không yêu.

– Nhìn nó đối vs con bé An Kỳ giống kiểu nghĩa vụ vợ chồng hơn là yêu thương.
– Nhưng anh ấy cũng rất đáng thương, từ nhỏ đã mất mẹ lớn lên trong sự chèn ép.

Nếu ko có Đại cô mẫu chắc anh ấy sống không nổi 10 năm._Nghe Lưu Nhân Ly nói Bạch Ngân Hy hơi bất ngờ.
– Bị Dương…à…Tam nhị phu nhân chèn ép s?
– Chứ ai vào đây?_Tiêu Chính Kỳ cũng tham gia chế giễu một câu
– Nhưng anh ấy là con trai của Tam lão gia, ông ấy ko bảo vệ được sao?
– Sau khi sinh cậu ấy thì mẹ cậu ấy băng huyết mất, cậu ấy lúc mới sinh bị hở hàm ếch nên ông ấy nói Trạch Hàm là quái thai khắc phụ mẫu, thương yêu bảo hộ sao? ghét bỏ thì có.
– Ôi trời…
– Lúc mới sinh nó bị hở hàm ếch khá nặng, đã được đại cô mẫu đưa đi phẩu thuật mấy lần nên bây giờ mới được bình thường vậy.
– Vì bị ăn hiếp nên đại cô mẫu nhận làm con thừa tự?
– Ừm…dù là sống dưới đôi cánh của cô mẫu nhưng đến hiện tại vẫn bị Lưu Trạch Phong chèn ép.
– Vậy nên dù Đại cô mẫu có khó tính thế nào thì mọi người vẫn dành cho bà ấy sự tôn trọng nhiều hơn ghét bỏ?
– Ừm…bà ấy độc miệng nhưng tâm ko độc.

Còn Dương Cẩn Mai là độc từ trong ra ngoài.

– Thẩm Giai Hoa?
     Bạch Ngân Hy hướng Lưu Trạch Uyên hỏi nhưng anh chỉ im lặng ko trả lời, cũng vì anh không nhìn thấu được người đó nên cũng không biết trả lời cái gì.

Ngược lại Phó Chính Đình lại đáp một câu
– Em nhìn cuộc sống trước đây của Nhân Ly thì biết.
      Cô nhìn Nhân Ly xong lại nhìn qua Lưu Trạch Uyên “À” một tiếng kéo dài đầy ẩn ý.

Nhân Ly ko muốn anh trai khó xử liền đổi chủ đề
– Cửu ca, anh cắt tiền ở nhà lớn rồi Tứ bá không mắng anh à?
– Anh cắt quỹ chung nhưng tháng nào cũng đưa riêng thêm cho ông.

– Ông nhận?_Bạch Ngân Hy hỏi
– Ông nhận, rất sảng khoái nhận.
– Hahaaaaa, ông dễ thương thế._Bạch Ngân Hy cười rộ lên
– Ngân Hy, ông sợ Cửu ca lắm.

Anh ấy cho hầu bao, ông rất vui.
– Phó Chính Đình, anh làm gì ông mà gây tâm lý ông dữ vậy?
– Lúc trước ông gạch tên mẹ khỏi gia phả.

Anh ép ông thêm vào.
– Anh ép ông?
– Sao em ngạc nhiên vậy? Nhị ca cũng ép ông đó.
– Tôi ko hề…là ông tự đến nhà tôi nhận lại con cháu.

Tôi làm gì biết ép buộc người khác.

     Phó Chính Đình mặt méo xệch “anh ko ép ng khác nhưng anh có cách khiến người khác tự giác làm theo ý anh…xem như anh lợi hại”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.