Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 80: Sau Giông Bão
Sau khi ông ta rời đi, Đường Hi được Tam Mộc đưa về phòng y tế những người còn lại đều tụ hội ở đại sảnh nhà lớn.
– Trạch Uyên công ty sao rồi?
– Cổ phiếu rớt nhẹ nhưng em đã tìm cách xử lý xong rồi.
– Ai hộ tống Thiếu phu nhân đến đó?
– Là em_ Nhất Mộc cúi thấp đầu.
– Gan thật lớn?
– Là chủ ý của em.
Nếu anh ta ko đi theo, em cũng sẽ tự đi.
Lưu Trạch Nguyên nghe xong liền nhíu mày.
– Trạch Nguyên ông ta có tra khảo con ko?
– Có hỏi, nhưng ông ta ko dám động vào con.
Chỉ tra tấn Đường Hi.
– Đúng là cầm thú mà, đánh thằng nhỏ ra nông nổi như vậy.
– Nếu ko có chuyện gì nữa tụi con về Đông viện đây.
Trên đường trở về ko ai nói vs ai một câu nào.
Không khí vô cùng tĩnh lặng.
Về đến cửa nhà Bạch Ngân Hy cũng ko cùng anh đi thang máy mà tự đi thang bộ lên phòng.
– Nhị ca, giận anh thật rồi.
– Đi làm việc hết đi, tôi đi tìm cô ấy.
Lưu Trạch Nguyên một mình vào phòng sau đi tắm rửa thay đồ sạch sẽ ms ra sô pha ngồi.
Bạch Ngân Hy cũng thay bỏ y phục rườm rà mặc lại chiếc váy lụa dài qua gối bình thường như ngày xưa.
Cô đi ra ngoài, đi thẳng đến ban công.
Nhìn mây nhìn trời nhìn hoa nhìn cỏ nhìn băng tuyết đang tan dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, cái gió lạnh của mùa đông thổi xuyên đến tận xương tủy cô.
Tối đêm qua cô rất sợ, 5 người họ luôn như chim liền cánh như cây liền cành nhưng vì bị người ám hại mà chia 5 xẻ 7 ko rõ thương thế của nhau, ko rõ ngày mai sẽ ra sau.
Cũng may mọi chuyện đã quay về vs quỹ đạo ban đầu.
Bạch Ngân Hy còn đang mông lung suy nghĩ vu vơ thì cánh tay ấm áp quen thuộc vòng ra phía trước ôm lấy cô.
Bạch Ngân Hy cảm nhận được hơi ấm của anh ko nhịn được mà mỉm cười.
– Giận anh rồi?
– Ừm
Có thể ko giận được sao, là anh bội tín trước vậy mà lúc nãy còn cau mài khó chịu với cô.
– Vào trong đã, ở đây rất lạnh.
Anh bế cô lên đi vào bên trong, cô ko cự quậy rất ngoan ngoãn để anh bế đi.
Đặt cô ngồi lên đùi xoa hai tay vào nhau rồi cầm lấy tay cô sưởi ấm.
– Sao lại chạy đến đó?
– Ông ta nói với anh?
– Em có biết mục tiêu ông ta nhắm tới là em ko?
– Ông ta nói gì với anh?
– Ông ta nói em mang một thân giá y đến cướp ngục.
Bạch Ngân Hy liếc anh một cái, ko buồn cười gì cả, anh ko đùa nữa giọng điệu rất nghiêm túc.
– Ông ta bảo em mặc áo cưới đến dâng mình vào hang hổ.
– Sau đó?
– Sau đó? anh bảo ông ta là khỉ* ko phải hổ.
Ko có sau đó nữa
* Ý nói hon Tôn là tôn hầu tử: con khỉ
– Ừm.
– Sao lại mặc giá y đến đó?
Bạch Ngân Hy thở ra một hơi run run kiềm chế lại cảm xúc.
– Nếu em ko may chết ở đó em sẽ cùng anh đoàn tụ dưới hoàng tuyền.
Ở đó gả cho anh.
Sau câu nói đó anh như chết trân tại chỗ, không gian rơi vào tĩnh mịch một hồi lâu anh mới mở miệng.
– Ai lấy tài liệu đó cho em?
– Anh muốn hỏi là bằng chứng bọn họ tham ô hay đơn li dị?
– Em hiểu mà
– Em ko hiểu, cái gì em cũng ko hiểu? Sao lúc cận kề sống chết anh lại ly hôn vs em? Anh là đang xem thường em hay khiêu khích em? Lưu Trạch Nguyên anh thất hứa, anh bội bạc.
Anh đã từng hứa dù có chuyện gì cũng sẽ ở bên em.
Nhưng ngày hôm qua thì sao? Lúc anh có chuyện anh lại đẩy em ra xa.
Anh cao thượng lắm có đúng ko, nhưng anh có từng hỏi em có cần hay ko chưa? Em ko cần anh dọn đường tương lai cho em, em ko cần những thứ đó, sao anh có thể ly hôn vs em…huhu…em ko muốn…
Cô mắng anh một tràng ko hề cho anh có cơ hội phản biện nào, anh kéo cô lại gần hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, nụ hôn đầy nhớ nhung và thương luyến.
Đến lúc hai người rời môi thì đã rất lâu sau đó rồi.
Cô cũng nguôi ngoai bớt tức giận
– Là anh ko tốt…anh ko phải cao thượng, là anh sợ nếu anh gặp chuyện em sẽ bị thiệt thòi, anh muốn dù ko có anh em vẫn được sống mỹ mãn hạnh phúc.
– Trạch Nguyên …anh chết rồi em lm sao có thể sống hạnh phúc được.
Bạch Ngân Hy khóc òa lên.
Lưu Trạch Nguyên ôm cô vào lòng ôn nhu vuốt ve xoa dịu cô.
– Ngân nhi……
– Tối hôm qua em đến quỳ ở Từ đường vì sao anh có biết ko? Vì em sợ…!Em sợ sẽ mãi mãi ko đc gặp lại anh nữa, em sợ 3 người kia phân tán đều sẽ gặp nguy hiểm.
Em sợ bị ám sát…đến lúc anh quay lại sẽ ko gặp được em.
Trạch Nguyên….
– Anh về rồi.
Anh về rồi Ngân Nhi…từ nay về sau chúng ta ko bao giờ phân li nữa.
– Trạch Nguyên…họ nói em là “độc phụ”, em lấy sự tồn vong của Lưu gia ra để đánh cược, em chỉ là một lòng muốn cứu anh, em chỉ muốn anh quay về, em ko có ý gì khác.
Trạch Nguyên anh vẫn giữ em lại đúng không….?
– Nói bậy gì vậy? Nếu nói về tình cảm anh chắc chắn vẫn giữ chặt em bên cạnh anh.
Nếu nói về lợi ích…em có biết gọng kìm 3 chân để trấn gia ko? Lúc ông nội làm gia chủ gọng kìm 3 chân đó là Đại cô mẫu Tứ thúc và Ông nội.
Còn bây giờ, là em anh và Chính Đình.
Ai mắng em độc phụ anh cắt lưỡi người đó.
– Được mấy ai phò tá vua lên ngôi sẽ được giữ lại làm hoàng hậu?.
Người vua giữ lại đều sẽ là ng phụ nữ ngốc nghếch vâng lời
– Em chính là đại ngốc.
Là em lội xuống hồ lấy tài liệu đúng không? ngốc nghếch, em có biết phổi của em rất yếu ko? ôm tiền bỏ chạy là xong cứ phải chui vào đống lửa đó lôi mớ tro tàn như anh ra chính là ngốc.
Em có biết ngày hôm đó là ai sắp xếp sau lưng ông ta hay ko?
– Tạ thị?
– Tạ thị là cái thứ gì.
Là Lam Tinh Vũ.
Bạch Ngân Hy đơ ra.
Sao lại là Lam Tinh Vũ?
– Làm sao anh biết?
– Lúc em vừa đến đó.
Anh ta gọi cho Chính Đình để cậu ấy tận mắt nhìn em, khiêu khích Phó Chính Đình.
– Chính Đình, anh ấy…
– Chính Đình ko sao, nó đến Dạ Nguyệt rồi.
Đi ăn cơm.
Nhìn em tiều tụy đi rất nhiều.
Anh đau lòng.
Lưu Trạch Nguyên vuốt tóc cô rồi hôn lên trán cô một cái sau đó mới kéo cô đứng dậy đi xuống lầu
– Dạ.
Bạch Ngân Hy quệt quệt nước mắt cùng anh xuống lầu ăn cơm trưa.
Quản gia thấy cô mặc váy lụa đi xuống thì đuôi mắt cong lên.
Ông cho người dọn thức ăn lên bàn rồi đứng qua một bên hậu hạ hai vị chủ nhân.
– Chỉ có hai chúng cháu.
Bác ngồi xuống cùng ăn đi._ Lưu Trạch Nguyên ko câu nệ chủ tớ gọi quản gia qua ăn cùng.
– Dạ, Thiếu gia_ Quản gia Lâm ko từ chối ông kéo ghế ngồi xuống.
– Nạp Lan, dặn đầu bếp nấu cho Đường Hi bát cháo cá.
Cậu nhóc đó thích ăn cá.
– Dạ.
– Ngân Nhi, em quan tâm cậu ta như vậy ko sợ anh ghen sao?
– Anh ghen thì tốt, em ko phải giữ anh nữa cho anh giữ em.
– Nhị thiếu gia, cậu đừng nói lão nhiều chuyện.
Thiếu phu nhân thật sự là người rất tốt, cậu giữ cho chặt vào
– Vâng.
– Bác Lâm, sao tự nhiên lại…
– Thiếu phu nhân, hôm qua nhìn cô ko màn sức khỏe, ko màn danh dự, ko ăn ko ngủ mà tìm mọi cách đi cứu thiếu gia lão thật phiền não trong lòng.
Lão sợ cô trụ ko nổi nữa.
Nhưng hôm nay lão thấy cô quay về vs tính cách thoải mái phóng khoáng như những ngày đầu ở đây, lão rất vui.
– Bác Lâm nói rất đúng.
Hôm nay nhìn em buông bỏ lễ nghi anh cũng thấy vui.
– Chỉ là…!em mệt rồi.
Sau giông bão em nhận ra được sống cạnh anh là điều quan trọng nhất.
Lễ tiết chỉ để che mắt người ngoài.
Em ko muốn gánh vác những thứ phù du đó trước mặt anh nữa
Lưu Trạch Nguyên xoa đầu cô cưng chiều
– Hiểu được là tốt
Ăn cơm xong bọn họ cùng nhau đi dạo quanh Đông viện hữu ý vô tình lại gặp Lưu Nhân Đình từ xa đi đến
– Nhị ca anh ko sao chứ, em đến thăm anh.
– Không sao, chỉ có Đường Hi bị thương thôi
– Vậy thì tốt quá rồi, Nhị ca anh ko biết đâu thời gian anh gặp chuyện Nhị tẩu rất khổ sở ngay cả Lưu gia cũng mang ra uy hiếp chủ tịch Tôn luôn rồi
– Mang Lưu gia ra uy hiếp?
– Nhị ca, Em nghe đầy tớ đồn đoán Nhị tẩu bảo nếu ko thả anh ra Nhị tẩu sẽ giao Lưu Thị & các trung tâm kinh tế trọng điểm cho nước N thao túng, em lo tin đồn ngay một lan xa…hay là anh đi đính chính một chút đi
– Hửm?_Lưu Trạch Nguyên làm bộ làm tịch nhìn qua Bạch Ngân Hy giả đò dò hỏi.
– “Đầy tớ” đó cũng giỏi thật, chuyện đàm phán cứu gia chỉ có tôi Thanh Long & Thất Lục cùng lão Tôn biết.
Đầy tớ này……!thật cao cấp.
– Nhị tẩu, muội chỉ là nghe ngóng được nên đến xác nhận vs tẩu một chút thôi.
Muội sợ chuyện này đồn đến tai Đại cô mẫu và ông nội sẽ bị xé ra to.
– Đúng vậy.
Là tôi nói đấy thì sao? Tôi vì cứu gia mà trầm mình xuống hồ nước lạnh lẽo, liều mình đi vào hang hùm động hổ.
Còn cô ở nhà chỉ biến diễn trò khóc lóc.
Cô có tư cách gì mà chạy đến đây “xác nhận” vs tôi?
Bạch Ngân Hy mới nói mấy câu Lưu Nhân Đình lại nước mắt lưng tròng lên uất ức giải thích.
– Ko phải.
Em ko có ý đó.
Nhị ca em ko có ý đó, em nghe người ta đồn bậy nên đến cho anh chị biết vậy mà nhị tẩu lại hiểu lầm em.
– Về nhà đi đừng chọc giận tẩu tẩu em.
– Chuyện gì mà khóc lóc om sòm thế.
– Lục ca, anh về rồi.
Nhị tẩu hiểu lầm em, em thật sự ko có ý xấu.
– Gọi Lục tẩu_Bạch Ngân Hy nổi cáu lạnh lùng quát một câu
– Huhu…Lục…lục tẩu…sao lại đối xử vs em như vậy.
Tẩu ở đây vũ nhục em.
– Tôi nói cô 2 câu, tôi vũ nhục cô cái gì? Cô nói cô đến xác nhận vs tôi nhưng từ đầu cô chỉ nói chuyện vs một mình Nhị ca cô, cô là chạy đến mách anh ấy tôi tâm cơ có đúng ko? Tôi dùng Lưu thị để cứu gia chủ Lưu gia chứ ko phải cứu người nhà họ Bạch của tôi.
– Ngân Hy…đừng tức giận.
Nó còn nhỏ ko biết ăn nói
– Còn nhỏ ko biết ăn nói? Chỉ có anh nghĩ cô ấy như vậy thôi.
– Xin lỗi chị dâu đi rồi lục ca đưa em quay về nhà_Lưu Trạch Uyên nói vs Lưu Nhân Đình.
– Xin lỗi chị.
Em ko có ý xấu, Nhị tẩu bỏ qua cho em.
Bạch Ngân Hy quay lưng đi ko thèm trả lời cô ta.
– Được rồi về đi_Lưu Trạch Nguyên lên tiếng ra hiệu có thể đi về.
– Trạch Uyên, đưa em về phòng.
Bạch Ngân Hy lạnh lùng bước đi, ko nhanh ko chậm nghe ko ra ý tứ nói với Lưu Trạch Uyên một câu.
Lưu Trạch Uyên đơ ra mấy giây rồi bỏ Lưu Nhân Đình âm thầm dậm chân mà bước nhanh theo Bạch Ngân Hy.
Lên đến phòng cô tức đến uống một cốc nước thật lớn rồi ms ngồi xuống ghế, lại nghe Lưu Trạch Uyên gọi mình.
– Ngân Hy…
– Còn biết quay về là tốt.
Lúc nãy anh mà theo nó, em cho anh ngủ ngoài đường luôn.
Lưu Trạch Uyên ôn nhu kéo cô vào lòng hôn lên chóp mũi cô.
– Ghen rồi?
– Em tức.
– Đừng tức giận, anh bôi thuốc cho em.
Lưu Trạch Uyên với tay lấy hộp thuốc mỡ dưới gầm bàn nhẹ nhàng bôi thuốc lên mấy vết li ti do bị sen cắt trúng trên cánh tay cô
– Mặc kệ nó, còn chuyện làm sao nó biết cuộc đàm phán đó thì anh kêu Chính Đình điều tra
Lưu Trạch Nguyên xoa đầu trấn an cô, anh biết sau chuyện hôm qua cô bị kinh sợ ko ít, tâm trạng rất dễ nổi cáu.
Cô bị đoạt đi cảm giác an toàn mà bọn anh gây dựng bao lâu nay, thứ cảm giác mà anh muốn cho cô cả đời.
Bạch Ngân Hy gật gật đầu, an tĩnh ngồi dựa vào lòng Lưu Trạch Uyên một lát liền ngủ ngon lành.
Anh cười cô, âm thầm mắng yêu một câu
– Cô gái vô lương tâm.