Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 60: Lễ Cưới
Sau sự kiện trúng độc đúng một tuần là lễ cưới của gia chủ Lưu gia.
Hôm nay Bạch Ngân Hy phải thức dậy từ lúc 4 giờ sáng, tắm rửa sạch sẽ rồi trang điểm làm tóc
– Thiếu phu nhân, em giúp cô mặc y phục.
– Chị…muốn xem phòng tân hôn.
– Không được.
Mặc dù đó là phòng của cô nhưng từ sáng sớm đã bị quản gia khoá cửa lại rồi chưa bái đường ko ai được vào, ngay cả gia cũng vậy.
Em không dám làm trái đâu.
– Hôm qua gia ngủ ở đâu?
– Gia ngủ tạm ở phòng của Đường Hi Quân.
Lục Quân thì ngủ ở trong núi sáng nay mới quay lại.
Hai người vừa nói chuyện vừa mặc lễ phục lên.
Nạp Lan quấn yếm đào quanh ngực cô, rồi đến một lớp trung y lụa bóng một lớp váy, lại thêm một lớp váy.
Sau cùng là lớp áo tay rộng cổ đứng tà sau dài hơn tà trước được khuy áo may bên trong cài lại ở giữa, tất cả đều màu đỏ thêu chỉ vàng hoa văn phụng hoàng quyền lực.
Bên vai xuống đến ống chân trước sau là khăn quàng vai màu vàng thêu hình rồng phượng quấn nhau, khăn to chừng 10cm được quàng song song hai bên vai buông xuống trước ngực, phía dưới được cố định bởi một cái móc cài làm bằng bạch ngọc tinh xảo; phía sau là mảnh vải hình tam giác giữ lại.
– A…..nhiều lớp như vậy.
Còn…!rất nặng.
– Đây là cổ phục được may bằng tơ lụa thượng hạng, mỗi một mũi thêu đều là vàng nguyên chất.
Tất cả đều được làm thủ công.
– Thiếu phu nhân còn áo choàng dài sau khi ra ngoài sẽ được khoác thêm.
– Ừm…thật đẹp
– Cô ngồi đi, em đội mũ phượng lên cho cô.
Nạp Lan đội lên cho cô một chiếc mão vàng chói sáng.
Bên trên có trùng trùng điệp điệp các hoa văn làm nền cho chim phượng hoàng đang ngẩn đầu vương cánh ở giữa vô cùng xinh đẹp, hai bên sải cánh có một mạn che mặt lưu ly dài vừa qua cằm che mặt cô lại.
Nối dài hai bên đuôi cánh là hình suối mây bồng bềnh cũng rũ xuống hạt lưu ly lấp lánh.
Từng viên đá quý được phối màu và khảm vô cùng tinh xảo
– Thiếu phu nhân nặng đầu quá ko?
– Không sao chị chịu được.
– Tiểu Hy …..xong chưa con….?
– Mẹ …..
Diệp Hạnh Dung cùng Lưu Nhã Ngưng đẩy cửa đi vào
– Đẹp quá.
Con gái thật xinh đẹp.
– Cảm ơn mẹ.
– Bạch phu nhân vẫn ở bên ngoài.
Bà ấy sợ gặp con sẽ khóc.
Lưu Nhã Ngưng vuốt vuốt vai cô nói
– Không đâu.
Con sẽ không khóc….
– Đi thôi.
Con gái…..
Hai bà mẹ chồng một tiếng con gái hai tiếng cũng con gái không hề xem cô là người ngoài khác máu.
Bạch Ngân Hy bước ra ngoài.
Bên dưới nhà chỉ chờ đợi có một mình cô.
Lưu Trạch Nguyên cũng mặc cổ phục, tay anh cầm quạt tròn trên quạt khảm ngọc hình hoa mẫu đơn, anh nhìn cô khóe môi cong lên hạnh phúc trao quạt lại cho cô cầm.
– Ôi đẹp đẹp.
Thiếu phu nhân đẹp quá đi mất đúng là hoa khôi có khác
Đường Hi vui vẻ reo lên
Bạch Ngân Hy bước lên kiệu cưới.
Được tháp tùng bởi Lục Quân người của đông viện nối nhau thành đoàn đi đến nhà lớn.
Tiếng pháo nổ vang rền khắp nơi
– Hạ kiệu
Bạch Ngân Hy vịn tay Bạch Thiên Quân bước ra khỏi kiệu đi đến trước cửa nhà lớn.
Có rất nhiều khách khứa đã hội tụ đủ.
Nhất Mộc và Nhị Mộc bung tà áo choàng lớn khoác lên vai của thiếu phu nhân mình rồi để Nạp Lan cài lại cố định.
Tà áo rất dài phủ xuống hết 5 bậc thang nhà họ Lưu, bên trên tà áo được thêu chỉ vàng cả một con phượng vô cùng lớn; mắt, mỏ rồi đến những mắc trên lông đuôi cũng được đính rất nhiều đá quý lấp lánh.
Phải nói hôm nay Bạch Ngân Hy vác cả gia tài trên người
– Đi thôi…anh dìu em vào…cửa lớn nhà anh.
Lưu Trạch Nguyên đứng cạnh cô, anh đưa tay ra cẩn thận dìu cô gái nhỏ vào nhà.
Bạch Ngân Hy bước từng bước vững chãi, vén lên tà váy đỏ bước qua ngạch cửa cao.
Quan khách trầm trồ trước đôi trai tài gái sắc tấm tắc khen ngợi.
Họ rẽ vào từ đường thắp cho tổ tiên một nét nhang.
Rồi bắt đầu tam bái.
Lưu quản gia hô vang.
– Nhất Bái thiên địa .
– Nhị bái cao đường.
Một lễ bái đất trời, một lễ bái cha mẹ.
Hai người quay sang Lưu gia gia cùng ba mẹ Lưu và ba mẹ Bạch cúi đầu sát đất.
Lưu gia gia rưng rưng
– Tốt …tốt lắm
– Phu thê giao bái.
Mặt đối mặt, Bạch Ngân Hy nhìn sâu vào mắt anh, trong đó chỉ có nhu hoà và hạnh phúc.
Anh mỉm cười cúi đầu đối bái với cô.
– Lễ thành.
– Hai đứa giao bôi ở đây luôn đi.
Đợi Nhị cô mẫu ghi tên Ngân Hy vào gia phả rồi sẽ cho con bé ăn Há cảo .
Lưu gia gia chỉ đạo lễ cưới.
Hai người rất nghe lời, câu tay nâng ly nhấp một ngụm rượu.
Rồi rót rượu kính ông và ba mẹ hai bên nhận lì xì cưới.
– Anh hai chị hai.
Em đã tặng quà cưới cho anh chị rồi, khi nào anh chị mới tặng cháu cho em đây.
Lưu Trạch Hoàng ngả ngớn trêu chọc
– Anh em không gấp em gấp cái gì.
Phó Chính Hiền liếc xéo Phó Chính Đình rồi buông ra một câu hùa vào trêu chọc.
– Mấy đứa này nghịch quá, chọc con bé đỏ mặt hết rồi_ Emma Lưu vỗ vai hai cậu cháu trai xô ra chỗ khác.
Lưu Trạch Nguyên và Bạch Ngân Hy đi đến sô pha ở phòng khách ngồi xuống.
Lưu Nhã Tịnh bưng ra một bát sủi cảo trắng phao thơm phức.
Bà gắp lấy một miếng đưa đến bên miệng cô dâu.
– Ăn đi con, cẩn thận nóng….
Bạch Ngân Hy cắn một miếng nhai hai cái liền hô lên làm mọi người cười rộ.
– Còn sống*
– Ayyy đúng rồi…..
* Từ sống trong tiếng hoa đồng âm với sanh( sanh con).
– Bạch Ngân Hy.
An Hiền Tiếp đi tới, nhìn cô xinh đẹp sáng chói trong vòng tay Lưu Trạch Nguyên, trên mặt toàn là vui vẻ hạnh phúc
– An sư huynh/ An tổng
– Lưu tổng chúc mừng anh.
Mong là anh sẽ mang lại cho Ngân Hy một cuộc sống hôn nhân thật mỹ mãn.
– Nhất định sẽ làm được.
– Ngân Hy, anh…!thật sự rất thắc mắc.
Xung quanh em có rất nhiều người đàn ông xuất sắc, cũng yêu thương em mưu cầu có em bên mình.
Sao em vẫn chọn anh ấy vậy?
Bạch Ngân Hy cười cười, anh chàng An già này đúng là rất chung tình nhưng cô không yêu anh ta.
Cô cũng không biết tại sao.
– Vì a ấy trao cho em tình yêu trọn vẹn nhất.
Lưu Trạch Nguyên ôn nhu nhìn cô.
Cô cười một cái tiếp tục nói.
– Anh yêu em nhưng anh không hiểu em, Vương Khánh Đông yêu em nhưng anh ta còn yêu nhiều em khác nữa, người khác yêu em nhưng yêu vẻ ngoài của em…!
– Anh hiểu rồi….Nếu có kiếp sau, em dành cho anh có được không?
Rất nhiều người xung quanh đó nghe xong liền ngớ người nhìn Bạch Ngân Hy.
Họ muốn biết câu trả lời của cô.
Bạch Ngân Hy buông tay Lưu Trạch Nguyên ra, cầm lấy tay của An Hiền Tiếp
– Hiền Tiếp.
Nếu có kiếp sau em vẫn sẽ hối lộ Mạnh Bà để được gặp lại “họ”.
Xin lỗi anh, hẹn anh kiếp sau, kiếp sau nữa nhé.
Anh chúc phúc cho em đi, có được không?
– Ahhhhhhh…..thua rồi…..thu triệt để đến tận 3 kiếp.
Lưu Trạch Nguyên anh lợi hại thật.
Tôi tâm phục khẩu phục anh rồi
An Hiền Tiếp cười xòa tay vô trán chịu thua như không hề để ý đến việc mình vừa bị từ chối xong.
Còn Lưu Trạch Nguyên thì từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một ánh nhìn hướng về cô dâu của mình, trong mắt toàn là chiều chuộng.
– Ngân Hy.
Chúc em hạnh phúc.
– Cảm ơn anh.
An ca ca.
– Tiểu Hy.
Xem ai đến này con.
Mẹ Bạch hô lên, dắt tay cô gái trẻ, mặt toàn nét ngây thơ trong trẻo.
Là Thẩm Hoa Đào
– Tiểu Hoa Đào.
– Chị ….chị ơi em nhớ chị muốn chết.
Thẩm Hoa Đào định nhào lên người Bạch Ngân Hy liền bị Tiêu Chính Kỳ cản lại.
– Ngồi xuống, quần áo chị ko tiện ôm e
Cô gái mếu mếu trách móc một câu
– Chị quay về mấy tháng liền cũng không gọi cho em.
– Chị gặp một số chuyện, không nhớ gọi cho em.
Ba mẹ Thẩm có khoẻ không?
– Vẫn khoẻ ạ.
Ba mẹ gửi lì xì cho chị.
Bạch Ngân Hy cầm lấy túi gấm tròn màu đỏ được thêu tay hình hoa đào.
– Chị ơi, anh ấy là chồng chưa cưới mà lúc trước chị nói đúng không?
– Ừm….em gặp anh ấy rồi?
– Gặp lúc anh ấy đến tìm chị….em nói rồi anh ấy chắc chắn còn rất yêu chị.
– Đúng vậy_ Lưu Trạch Nguyên sảng khoái trả lời.
Mọi người xung quanh cười phá lên trước sự ngây ngô của cô bé.
Tiêu Chính Kỳ lấn tới
– Ngưng tỷ của em còn nói gì nữa ko?
– Chị ấy nói anh rất xuất sắc, còn xuất sắc hơn chị ấy nhiều.
– Nói rất đúng nha…_Lưu Trạch Nguyên lại chọc cô
– Còn nữa?
– Chính Kỳ…anh dụ dỗ con nít.
Bạch Ngân Hy nhìn Tiêu Chính Kỳ đang nổi máu tò mò
– Còn, chị ấy nói nếu sau này có chết đi, gặp được Mạnh Bà chị sẽ cầu xin cho kiếp sau nguyện lấy một thân tài mạo đổi lại cho anh một đời bình an.
Thật ngốc…
Bạch Ngân Hy dùng tay vội vả che miệng Thẩm Hoa Đào lại.
– Ohhhhhhhhh
– Thẩm Hoa Đào, đúng là bịt miệng ko kịp em mà.
Bạch Ngân Hy ái ngại mắng yêu cô bé
– Ngại gì chứ…._ Lưu Trạch Nguyên vuốt vuốt lưng cô.
– Bạch Ngân Hy….em thật giàu nha thích đút lót Mạnh Bà như vậy
Lưu Trạch Uyên trêu chọc cô nàng.
– Em có kim chủ nhiều tiền, được không.
– Hahahaaaaa
– Mấy đứa còn ở đây làm gì, về đông viện ăn uống vui chơi đi.
Khách khứa có người lớn lo rồi.
Gia ở lại tiếp rượu.
Lưu lão gia gia đuổi đám trẻ giải tán.
– Tân nương tử về phòng ko được ra ngoài nhé con_ Lưu Nhã Ninh nói với theo cô.
Tiêu Chính Kỳ dìu cô về đông viện lên thẳng phòng tân hôn.
Anh không dám đi vào.
Căn phòng này hôm nay vẫn là của Lưu Trạch Nguyên anh ko xâm phạm được.
Anh dặn dò hạ nhân trong nhà dọn tiệc đãi khách của đông viện rồi dặn Nạp Lan nấu cho cô chút đồ ăn, lát nữa mang lên cho cô.
Xong xuôi mới đi tiếp khách uống rượu.