Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 38: Nên Kết Thúc Rồi
Cô giữ sự đờ đẫn đó diễn vai cô gái mù; chịu sự cưỡng ép của bọn họ hết đêm này đến đêm khác; chịu ánh mắt khinh miệt của gia nhân trong nhà, hầu hết bọn họ đều nghỉ cô là bạn tình của chủ nhân nhà họ, ko đáng đc tôn trọng dù ngoài mặt vẫn rất dửng dưng; chịu sự khảo nghiệm của bọn người Thanh Long Quân, bọn họ rất ranh mãnh đều là cọp là cáo, nhẹ nhất là nhìn chằm chằm vào mặt cô sau đó hết chắn ghế trước mặt cô lại đến cầm dao nhọn doạ đâm đến.
Nhưng Bạch Ngân Hy chính là ko để tâm đến thứ cô tìm kiếm ko phải là sự đồng tình hay thương cảm của bọn họ mà cô muốn thử thách bản thân liệu rằng cô đủ can đảm chấp nhận dc những gì đang xảy ra hay không? Liệu tình yêu đó có còn tồn tại hay không? Liệu bọn họ có thể bắt đầu lại hay ko? Liệu cô còn cứu rỗi được linh hồn minh nữa hay không? Ngàn vạn câu hỏi hiện ra trong đầu, cô thông mình như vậy nhưng cô ko tìm đc câu trả lời…
******
Hôm nay trời không có lấy nổi một tia nắng ấm, gió thoang thoảng đưa hương hoa nồng nàn cuốn lấy trái tim, cô rất thích mùa thu; lá thu buồn xao xác, gió thu cuộn tóc mai, nước thu trong như mắt, tình thu khó nhạt phai.
Cô gái mặt một chiếc váy voan trắng dài đến tận mắt cá chân nằm trên chiếc ghế dài cạnh bàn trà được chạm trổ tinh xảo ở vườn hồng.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận thật rõ ràng cái không khi khô hanh của mùa thu
– Bạch tiểu thư dạo này cô trông rất ưu phiền.
Có chuyện gì sao.
– Ưu phiền? tôi dựa vào cái gì mà ưu phiền…
– …._ Nhất Mộc thấy có điểm ko bình thường, anh ta có chút bất an.
– Có người từng dạy tôi…!Nếu có quá nhiều ưu phiền thì hãy cất nó vào hư vô.
Nhưng anh không có dạy tôi cách cất anh vào hư vô…!làm sao bây giờ.
– Chuyện này…_ Nhị Mộc khó hiểu nhìn sang Nhất Mộc.
– Có một số chuyện cần nghĩ thoáng một chút_Thần Hi muốn khuyên cô.
Cô cong cong khoé môi mỉm cười mở mắt, đôi mắt long lanh thần khí sáng ngời.
Có lẽ ngày hôm nay nên chấm dứt tất cả rồi.
Có một số chuyện cần dứt khoát một chút không nên mãi day dưa.
Cho nhau một sự giải thoát cũng chính là giữ lại cho nhau chút tự tôn cuối cùng.
Bạch Ngân Hy ngồi dậy, mái tóc nâu đen mượt mà dài tới eo uốn lượn bồng bềnh theo dáng ngồi mà quét đuôi trên gối.
Thong thả nhận cốc trà hoa từ Nạp Lan đưa đến uống vào một hớp.
Rồi cô lê đôi chân trần bước thẫn thờ đến giữa vườn hoa hồng đỏ, nhẹ nhàng dẫm lên từng thân hoa gãy, những chiếc gai nhọn hoắt của bụi hồng đâm vào da thịt sau lớp vải trắng, máu dần nhuộm lên tà váy.
Cô không hề đau, nụ cười mỉm môi kia cũng không giấu được nét mặt buồn bã của cô.
– Shit_Nhất Mộc không nhịn được mắng lên một tiếng kum tay lại thành nắm đấm.
Nạp Lan muốn chạy theo liền bị Thần Hi chụp vai ngăn cản, Tam Mộc và Tứ Mộc cũng vừa vặn đi tới, mấy người bọn họ quay sang nhìn Thần Hi đang lắc đầu thở dài, rồi họ nghe đc một giọng hát ấm áp dịu dàng, giọng hát như thiên thần đang trần tình lại một câu chuyện bi thương.
Bọn họ hướng ánh mắt về phía cô gái.
(Tát dã- Kaiser Meow/ Tư Nam)
” Một chân em dẫm vào hư không
Sắp phải bay lên rồi.
Trước em là khoảng không mờ mịt
Nhìn xuống, anh nói với em thế giới này chỉ là hư vô….”
Bạch Ngân Hy dừng lại giọng hát, rưng rưng nước mắt khụy gối ngồi xuống bất chấp thân gai đang đâm vào đôi chân đau đớn tà váy đã điểm đỏ màu máu.
Cô đưa đôi tay giữa vườn hoa đỏ thẫm hái đúng một bông hoa hồng trắng trơ trọi còn là hoa hồng ngậm ngọc, nó đang nở, từng lớp từng lớp cánh bên ngoài tinh khiết bung cúp ra bao quanh những lớp cánh bên trong vẫn còn cuộn chặt no tròn như một viên ngọc trắng.
Tay cô bị gai đâm cũng bắt đầu rỉ máu ra như trái tim cô hiện tại, cô nâng niu đoá hoa áp lên má mình nước mắt rơi xuống tiếp tục hát.
Gia nhân trong nhà đã bắt đầu bỏ việc hướng ánh mắt về vườn hoa.
Giọng hát đó…!thật là thương tâm…
” Anh đếm một…hai…ba
Đập tan quá khứ
Biến mất
Gió thoảng qua
Cuốn theo cả lối về
Anh có nghe thấy ko, là e đang hát.
Anh đếm một…….hai…………ba…
Xoay người
Anh có nghe em đang cố nén sự thản thốt…”
Cô gái đứng dậy, nhắm mắt mặt hướng về phía ngọn gió thu, cô như muốn làn gió xoa dịu đi tâm hồn đang thương tổn.
Ngọn gió thổi tới, thổi bay giọt nước mắt vươn trên mi cô.
Thanh thoát yêu kiều váy trắng tung bay nổi bật giữa vườn hoa đỏ.
Giọng hát ngày càng nức nở, đứt quãng…
“Em muốn…!ngẩng đầu đón nắng ấm hoa xuân
Anh ôm lấy em thật giản dị.
Em muốn…xua tan mịt mờ xuyên qua thời gian
Để khi mở mắt anh liền nghe thấy tiếng em.
Em muốn…một bên tựa vai anh, một bên mỉm cười
Em muốn…ở trong mắt anh, em cuồng dã chạy đến.
Em muốn…một ánh mắt…!liền bên nhau đến già”
– Bạch tiểu thư cô ấy nhìn thấy rồi?_ Nhị Mộc hỏi mấy người đứng cạnh mình nhưng đáp án anh ta nhận được lại là:
– Nữ nhân này tổn thương đến tan nát vậy mà vẫn rất cao ngạo.
Thần Hi cảm thán.
Anh ta rất nể phục cô.
Lục Quân lợi hại thế nào, đều bị cô qua mặt hết, dù cho Thanh Long Quân có nghi ngờ có tìm cách từ nhẹ nhàng thăm dò đến tàn nhẫn thử cô lần này đến lần khác vẫn không tìm ra kẽ hở.
Cậu ta bị sự cao ngạo của cô gái đó vùi dập đến tức giận rồi
Cô gái vẫn cầm chặt nhánh hoa bước ra ngoài, cô lê đôi chân thấm đẫm máu, tà váy của cô từ đầu gối trở xuống loang lổ màu đỏ máu tươi.
Bạch Ngân Hy đến trước mặt bọn họ cười hắc ra, mỉa mai Tam Mộc.
– Tam Mộc…Tam Mộc.
Nhất Nhị Tam Tứ……Trong tứ tượng anh là Bạch Hổ rồi…đúng không?
Tam Mộc cúi thấp đầu.
Anh là người biết cô đầu tiên, thời gian qua đều ko dám lộ diện sợ cô sẽ phát hiện, hôm nay vừa vặn quay về liền đụng trúng cơn thịnh nộ của cô.
– Đừng cúi đầu…vương miện sẽ rơi…
– Bạch tiểu thư cô nhìn thấy được bao lâu rồi…?_ Thần Hi nhẹ nhàng hỏi cô.
– Bạch tiểu thư mệt rồi dìu cô ấy lên phòng đi_ Nhất Mộc độc đoán ra lệnh.
– Ai dám động vào tôi_ Bạch Ngân Hy trầm giọng xuống lạnh lẽo gầm lên một câu.
Quả nhiên không ai dám bước đến nữa.
Cô đanh thép nhìn thẳng vào mắt Nhất Mộc nhưng giọng nói rất thản nhiên.
– Gọi anh ấy về đây
– Bạch…
– Lưu Trạch Nguyên…Nhị thiếu gia của các anh.
Gọi anh ta về đây.
Nhất Mộc nhất thời đơ mất mấy giây.
Anh ta nhìn bóng lưng thanh lãnh của cô gái đang bước vào nhà giữa những ánh nhìn của gia nhân.
Tam Mộc vội vã gọi cho lão đại cùng mấy vị thiếu gia quay về nhà.
Bạch Ngân Hy đi vào nhà bếp lấy bật lửa và chai cồn già lớn.
Rồi lại bưng dĩa trái cây trở lại khu vườn.
Không ai dám ngăn cản hay hé môi nói một lời nào.
Cô bước đến ghế dài ngồi xuống cầm dao nhỏ gọt một trái lê.
Cắn một miếng…rất ngọt lại vô cùng mọng nước nhưng cô chỉ cắn đúng một miếng.
Sự ngọt ngào đó quá trái ngược vs sự đắng chát trong tim cô, cô không muốn ăn nữa.
Cô nhấc một cái ghế đến ngồi giữa vườn hoa lả lướt gặm nhành hoa trắng đầy gai nhọn lên miệng, trực tiếp đổ cồn y tế lên hai chân bị thương….!rát buốt nhưng cũng không buốt bằng tim cô.
Cồn và máu dính đầy lên lá cành và cánh hoa.
Ngũ Quân đứng cách xa nơi đó, họ không dám lại gần.
Người phụ nữ đó có máu “điên” thân phận cũng quá đặt biệt, họ không dám chọc vào chỉ biết đứng từ xa nhìn cô tự hành hạ mình mà trong lòng lo lắng.
Nhất Mộc giải tán gia nhân vào trong nhà, không cho bọn họ nhìn thấy những chuyện này.
Bạch Ngân Hy đợi đến buồn chán, trên tay kéo lê nhánh hoa hồng trắng chạm vào kẽ lá đi đến khóm mẫu đơn gần đó nhất, đưa ngón tay mảnh khảnh ra sờ đoá hoa đẹp đẽ, loài hoa được mệnh danh là quốc sắc thiên hương.
Rồi lại đi đến bàn trà lấy bật lửa: bật…tắt…bật…tắt…bật…tắt…bật
Bạch Ngân Hy bước từng bước như người ko hồn, nhẹ vung tay ném ngọn lửa vào khóm hoa hồng ước đẫm máu và cồn ngọn lửa gặp cồn liền phụt cháy phừng phừng.
Nước mắt trân châu rơi xuống cô nở nụ cười như điên dại.
Định ném nhành hoa trắng trên tay vào biển lửa thì sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.
– Ngân Hy……
Họ đi đến đứng cách cô chừng 15 bước chân.
– Quay lại rồi…Thứ đã bị vấy bẩn nên dứt khoát hủy đi…!Anh nói có đúng ko?_ Bạch Ngân Hy hỏi
– Ngân Hy…..
– Anh quên rồi sao? Bạch Ngân Hy chết rồi…
Cô cắt lời Lưu Trạch Uyên
– Từ cái ngày mà các cường hãn tôi…!Tôi đã ko còn là Bạch Ngân Hy nữa rồi
– Không phải đâu.
Ngân Hy
– Lưu Trạch Nguyên.
Anh thao túng Diamond? Vì tôi họ Bạch?
– Ngân Hy, bình tĩnh một chút…!Có được không…!_ Tiêu Chính Kỳ ko chịu nổi.
Cô gái trước mặt anh như hoá điên dại, tóc tai bị gió thổi hơi loạn, quần áo lấm tấm máu me.
– Tôi đã ở bên anh cả thời niên thiếu.
Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy…!Lưu Trạch Nguyên?
Bạch Ngân Hy giọng run rẩy cố gào lên chất vấn bọn họ
– Là anh thu mua Diamond rồi nhưng chuyện không phải như em nghĩ.
– Ngân Hy bình tĩnh lại một chút…!_ Phó Chính Đình khuyên cô một câu.
– Phó Chính Đình, Anh kêu bọn họ bắt cóc tôi, anh xem tôi là cái gì?
– Ngân Hy anh xin lỗi…
– Xin lỗi…!Các người xem tôi là cái gì?
Sao lại bức bách tôi? Tại sao lại vũ nhục tôi…? Sao lại chà đạp lên lòng tự trọng của tôi…? Sao lại hết lần này đến lần khác hành hạ tôi…? Tiêu Chính Kỳ chẳng phải anh hiểu tôi nhất hay sao? Sao anh lại trói buộc tự do của tôi? Lưu Trạch Uyên sao anh không dám đối mặt với tôi, thời gian qua anh trốn trốn núp núp cái gì? Vì sợ tôi nhận ra sự giả dối của anh sao? Còn anh nữa Phó Chính Đình anh luôn nói sẽ chờ đợi tôi, dù có bao lâu cũng chờ đợi tôi, nhưng bây giờ anh đang làm cái gì vậy? Phó Chính Đình?
Bạch Ngân Hy đau đớn nước mắt không ngừng rơi xuống thấm ướt gương mặt xinh đẹp.
Lưu Trạch Nguyên trong lòng rối loạn.
– Tất cả chẳng phải là vì em rời bỏ chúng tôi sao Bạch Ngân Hy?
– Lưu Trạch Nguyên…3 người họ bất kỳ ai…!bất kỳ ai…cũng có thể trách tôi nhưng anh thì không.
Năm đó là ai cùng anh hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp? Là ai cùng anh trả mớ nợ nần đó? Là ai ở cạnh anh lúc anh thất bại? Lúc anh trắng tay là ai ở lại cùng anh, dù một bát mì chia đôi tôi cũng ko rời bỏ anh? Không hề cầu anh đáp trả, không hề cần anh tiền tài, danh phận cũng không cần anh trao lấy….là ai? Là Bạch Ngân Hy….Đúng không? Hahahaaahaaaaaa là Bạch Ngân Hy, là Bạch Ngân Hy yêu kiều hiểu chuyện dù có ngậm đắng nuốt cay cũng không cau có dỗi hờn……..chứ không phải tôi……..ko phải tôi.
Cô gần như phát điên lên, những năm tháng đó cô cùng anh trải qua gian khổ, cùng anh đi qua biển núi.
Anh ko còn nhớ nữa sao?
– Ngân Hy, em vẫn mãi là Ngân Hy, dù cho em có như thế nào em cũng sẽ mãi là Bạch Ngân Hy…!
Bạch Ngân Hy khóc oà lên điên cuồng thống khổ bóp nát bông hoa hồng trắng trong tay hồi tưởng lại từng dòng quá khứ
– Em của năm 15 tuổi ngây ngô khờ dại chạy theo sau lưng anh.
Em của 17 tuổi yêu anh trong một lần chạm mắt thâm tình.
Em của 18 tuổi chập nhận lời yêu thương từ anh.
Em của 22 tuổi cùng anh bàn về lễ cưới.
Em từ của thời niên thiếu vì muốn xứng đáng với anh đã mặt lên chiếc váy mang vào đôi cao gót.
Em của những năm tháng đó là một Bạch Ngân Hy hiểu biết ngoan hiền yêu kiều thuần khiết.
Em bây giờ không còn là em nữa, cái tên đó em không còn đuổi theo nổi nữa rồi, e không còn xứng vs các anh nữa, tại sao phải níu giữ em? Sao phải cố chấp như vậy? Sao phải đày đoạ nhau như vậy? Sao lại đối với em như vậy? Em dùng hết những thứ đẹp đẽ nhất cuộc đời mình để yêu anh, sao lại đối xử với em như vậy?
Bạch Ngân Hy nước mắt rơi như mưa gương mặt ẩn chứa toàn là phẫn hận, cô không u uất anh, là cô u uất bản thân mình.
Bạch Ngân Hy nhìn bông hoa nát bấy trong tay, rồi khờ dại nhìn anh hỏi
– Anh còn yêu em không?
Bạch Ngân Hy hỏi họ, cô dùng ánh mắt sâu thăm thẳm như đại dương nhìn họ.
– Ngân Hy, những ngày không có em bên cạnh bọn anh sắp điên lên hết rồi em có biết không?
– Sao em có thể nghi ngờ tình cảm của anh Ngân Hy?
– Anh sẽ mãi chờ đợi em
Lưu Trạch Nguyên không thở được, tim anh như bị bóp nghẹn theo bông hoa trong tay cô gái nhỏ.
Anh im lặng.
Bạch Ngân Hy nghiên đầu nhịn lại tiếng khóc.
– Lưu Trạch Nguyên, a còn yêu em ko?
– Bạch Ngân Hy, 8 năm rồi.
Chúng ta cạnh nhau 8 năm rồi.
Anh chưa từng đánh mắng, chưa hề doạ nạt em đúng không? Sao em lại phụ lòng anh? Bạch Ngân Hy dù em có thành như thế nào em vẫn sẽ mãi là Bạch Ngân Hy của anh.
– Trạch Nguyên…..chúng ta chia tay đi.