Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 33: 2 Ngày 2 Đêm P421
Lưu Trạch Nguyên ngồi thẳng chân trên giường, để cô gái ngồi lên đùi mình, đưa cự vật vào trong rồi ôm sát cơ thể cô vào người bắt đầu hôn môi kịch liệt.
Cô gái vòng chân qua lưng anh, tiếp xúc toàn bộ cơ thể với anh, mỗi tất da thịt của cô đều dán lên người anh.
Môi lưỡi triền miên, anh dùng lưỡi lôi kéo cái lưỡi đang trốn chạy của cô, nút vào nhả ra lại nút vào.
Cuộc chơi này từ lâu đã do anh làm chủ.
Anh hiểu rõ thân thể của cô, khiến cho cô mụ mị trầm luân.
– Ưʍ…hư…hưʍ…động đi..tôi ngứa…ân
Xô môi anh ta ra úp mặt lên bờ vai rộng cô muốn động, cô ngứa ngáy…
– Được…làm em sướng đến chết.
Nói xong, anh bắt đầu đâm lên.
Bạch Ngân Hy ngửa cổ ra rên suиɠ sướиɠ, tay cào cấu lưng anh, ngón chân cô co quắp lại.
– Á….ân…aaa….a..a..
ưʍ….a…mạnh quá…a…thật sâu …!Ân…
– A…Sướng không …!Bảo bối
– A…a…a…ư…sướng…quá..a…sâu ….!Đến đáy huyệŧ….ân….sướng…chết mất
– Anh lợi hại không….hưʍ….a
– A…a…ân…lợi hại….quá sâu …huhu…ô
Cốc cốc cốc Nhị thiếu…
Là tiếng của Lưu Trạch Uyên.
Anh ta muốn đến cứu cô gái nhỏ.
Nam nhân đang rong ruổi trên người cô thấy cô đang dục tiên dục tử mất hết lý trí liền hỏi
– Nạp Lan lo cưng sẽ bị anh ức hiếp đến chết…Em có muốn nói với nó ko
– A….á…a…anh thao…ân…!thao thật sướng…!Em chịu…ko nổi nữa…ưʍ…á
Lưu Trạch Nguyên giữ nguyên tư thế đó vừa đâm tới đáy huyệŧ vừa hé mở cửa lớn.
Nạp Lan vẫn quỳ ở đó cúi đầu, từng âm thanh kíƈɦ ŧìиɦ rơi vào tay cô, cô càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
– A….ân…đừng đi…quá sâu…ân…ư….
– Đừng rên…Nạp Lan sẽ nghe thấy …
– Huhu…ko đc…ưʍ…!a tha cho Nạp Lan đi…ân…a
Cô đưa môi đến hôn anh lấy lòng.
Lưu Trạch Uyên thấy một màn kíƈɦ ŧɦíƈɦ này nhanh chân bước vào khoá cửa nhìn cô gái đang ý loạn cuồng si.
Giọng của Tiêu Chính Kỳ có thể tùy ý chỉnh để cô ấy không phát hiện ra, Lưu Trạch Nguyên và Phó Chính Đình từ ngày cô ấy đi cũng đều trầm giọng đi rất nhiều.
Nhưng Lưu Trạch Uyên thì không.
Chỉ khi cô ấy đang mụ mị đầu óc mới không nhận ra giọng nói của a.
Lưu Trạch Uyên đi đến kéo ngăn tủ lấy ra một mũi thuốc để lên bàn trà.
Quay sang hai người đang vận động trên sô pha kia hỏi
– Nhị thiếu bắt đầu bao lâu rồi.
– Ân…đừng ….có người…a…a…dừng lại
– Đừng siết…a…có người ở đây nhìn em thích đến vậy sao…hưʍ…!5 tiếng.
– A…đừng nói…a…ư…a…cứu e …a…!Em ra…cho em ra…a…á…
Anh đâm thêm vài cái liền gầm lên bắn hết vào trong thân thể cô.
Cô lên đỉnh rồi đổ ập xuống vai anh ngất đi.
Lưu Trạch Uyên bước đến tiêm mũi thuốc đã chuẩn bị cho cô rồi bế cô vào nhà tắm kỳ rửa sạch sẽ, mặc váy ngủ vào ôm cô ra ngoài đắp chăn cẩn thận.
Một mình anh ta trở lại phòng tắm tự giải quyết hạ bộ đang cương cứng của mình, một trận rêи ɾỉ vang lên trong phòng, anh ta bắn ra.
******
Sáng hôm đó cô thức dậy, thân thể đau nhứt, khẽ cử động trên giường không có người.
Cô thở phào nhẹ nhỏm.
Cô khẽ gọi
– Có ai không?
– Bạch tiểu thư, cô dậy rồi.
– Nạp Lan, em có sao không, anh ta có làm gì em ko.
– Bạch tiểu thư, Nhị thiếu gia chỉ phạt em quỳ thôi.
Chị đừng lo cho em.
– Chị xin lỗi.
– Bạch tiểu thư, đừng nói vậy.
Em dẫn chị đi rửa mặt.
Nạp Lan vào phòng hai đầu gối đã bầm bầm hơi sưng lên.
Dìu Bạch Ngân Hy đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng.
– Bạch tiểu thư, Nhị thiếu gia có dặn không được mở cửa sổ nữa nhưng được dẫn cô xuống dưới nhà hít thở không khí.
Ăn xong em dẫn cô đi
– Được.
Nạp Lan….!Nhị thiếu gia nhà em mang họ gì?
– Bạch tiểu thư, Nhị thiếu gia ko cho phép nói với cô, cô đừng làm khó em.
Nếu ko …
– Chị hiểu rồi.
Nạp Lan nghĩ thầm trong lòng, cô gái này rất thức thời cũng rất hiểu chuyện sao chủ nhân lại phải giam cầm cô ấy như thế.
Bạch Ngân Hy cùng cô hầu nhỏ đi ra vườn hoa hồng ngồi xuống bàn trà cùng Nhất Mộc và Nhị Mộc.
Cô gái mặc váy ngủ màu trắng có áo khoác ngoài.
Dấu vết hoang ái còn lấp ló khiến cho hai tên cấm dục này hơi nhăn mài khó chịu.
– Bạch tiểu thư, ở đây còn có 2 người nữa, là Thanh Long Quân và Chu Tước Quân.
– Chào .
– Nghe nói Bạch tiểu thư am hiểu trà đạo, ở đây có sẵn dụng cụ có thể thỉnh giáo không.
Người của Lưu gia đều thích uống trà kể cả bọn họ.
Nên rất muốn thử qua tài nghệ của cô gái này.
– Được…!Có điều, mắt tôi không nhìn thấy phải nhờ Nạp Lan giúp rồi.
– Mời.
– Nạp Lan, đưa ấm qua đây, nước đã sôi chưa._ cô dùng ta sờ vào thân ấm, là ấm trà làm thủ công bằng đất sét có khắc hình hoa sen rất tinh tế cũng rất đắt tiền.
Cô xác nhận qua một lần độ lớn của ấm trà.
– Dạ sôi rồi.
– Tráng ấm và chén đi.
Tráng xong thì để ấm nước lên bếp lại.
Nạp Lan cẩn thận tráng ấm và chén tống chén quân (chén lớn, chén nhỏ) sau đó để bình lại trên bếp than cho sôi từ từ lại.
– Đưa hủ trà qua đây_ Cô cầm thìa gỗ xúc lên một thìa lưng đưa lên mũi ngửi qua.
Là Thiết Quan Âm
– Bỏ vào ấm hai thìa lỡ
– Dạ được
– Nhấc ấm nước xuống mở nắp ra cho mặt nước tĩnh lại
Nạp Lan nhất mực làm theo, cô không biết pha trà ahh.
– Bàn cao đến bụng thì nhấc ấm nước cao đến ngực rồi châm nước vào ấm đi, châm tràn ra, rửa trà hết bụi thì để ấm nước lên bếp lại.
Chắc hết nước rửa trà ra.
– Dạ ….!
– Nước sôi rồi? Tiếp tục làm giống lúc nãy mở nắp cho mặt nước tĩnh lại.
Cũng vs độ cao đó lần này châm đến 3/5 ấm trà thôi.
Đậy nắp lại.
– Bạch tiểu thư, thật phức tạp.
– Cô thì biết cái gì.
Thế này mới gọi là thưởng trà_Nhị Mộc cười cười lên tiếng, cô gái này ưu nhã hơn anh nghĩ
– Để tôi tráng chén cho _ Thần Hi phía sau đi đến nhấc ghế ngồi xuống cầm bình tráng chén .
– Anh là?
– Bạch tiểu thư, đây là Thần Hi Quân.
Anh ấy là bác sĩ.
– Có thể uống rồi.
– Để tôi rót _ Nhất Mộc nói xong liền cầm ấm lên rót ra chén tống, từ chén tống chia lại chén quân rồi đẩy đến trước mặt cô một chén lịch sự mời cô
– Mời cô
– Nạp Lan, chị pha không đậm, e uống thử đi.
– Nạp Lan có rồi.
Cô uống đi.
– Đúng là có khác biệt nha, Thanh Long Quân anh thua cô ấy rồi_ Thần Hi cảm thán, độ nóng vừa phải, nước trà trong vắt, hương thơm lưu luyến đắng chát vừa phải dư vị ngọt thanh.
– Anh ấy là nam nhân, tỉ mỉ không bằng, ko trách anh ấy…_ Bạch Ngân Hy ko hề ngại nhận lời khen của Thần Hi còn cao hứng châm chọc Thanh Long một câu.
– Hahaa, Thanh Long Quân anh hết giá trị rồi, sau này tôi sẽ nhờ Nạp Lan pha cho tôi uống không cần đến anh nữa_ Nhị Mộc cũng trêu đùa anh ta.
– Có Bạch tiểu thư chỉ dẫn tỉ mỉ Nạp Lan mới làm được, ko có cô ấy chỉ e Nạp Lan sẽ nấu trà như nấu thuốc đông y mất thôi_ Thanh Long chuyển đối tượng sang Nạp Lan.
Bạch Ngân Hy cười mỉm một cái rồi ngửi được hương hoa quen thuộc.
– Nạp Lan gần đây có trồng nhiều hoa lắm à?
– Dạ đúng vậy, cô ngồi sát vườn hoa hồng đấy.
– Còn có…mẫu đơn…
– Có một chậu mẫu đơn gần đây_ Thanh Long Quân nói lm mấy người kia đưa mắt nhìn anh, Nạp Lan ú ớ ko dám nói thêm.
– Ra là vậy…!Rất thơm chắc là hoa đã nỡ rồi.
Nhất Mộc là người điều ra cô ấy cho lão đại làm sao không biết ngày đó vì cô ấy thích mẫu đơn nên Thất thiếu gia đã trồng ngập lối toàn loài hoa thiên hương này .
– Nạp Lan chúng ta về phòng thôi.
Cô đứng dậy để Nạp Lan dìu cô đi về phòng ngủ.
– Cô ta…?
– Cô ấy thích hương hoa mẫu đơn.
Trước đây đều dùng.
Sau khi mất thị lực thì không dùng mẫu đơn nữa.
– Dùng hoa hồng?
– Ừm.
– Trà …!Rất ngon.
Tôi đi sắp xếp ca mổ đây_Thần Hi đứng dậy vung vai rời đi
– Nhất Mộc anh nghĩ xem sao cô ta lại bỏ hương mẫu đơn?
– Có lẽ là vì …mất đi sự cao ngạo
– Hả?
– Anh chưa thấy cô ấy ngày xưa toả sáng như thế nào đâu.
Còn bây giờ…
– Hiểu rồi.
Liên tiếp mấy ngày sau đó sáng nào cô cũng đến vươn hoa đó uống trà thưởng hoa, là ngửi hoa, cô lưu luyến hương mẫu đơn thanh cao đó, say đắm hương hoa hồng quyến rũ.
Người đàn ông đi từ trong hang núi ra vừa vặn thấy thuộc hạ đang bồi cô uống trà liền không vui trong lòng, nữa tháng qua anh bận chuyện nghiên cứu với Tam Mộc và Tiêu Chính Đình, Lưu Trạch Nguyên thì bận chuyện bên Lưu thị, ko có thời gian quản cô, cô liền chạy đến uống trà thưởng hoa vui vẻ như vậy vs người khác.
Anh bước đến từ phía sau chống tay lên hai tay vịn của ghế mây cúi thấp xuống phà hơi thở vào cái cổ bạch ngọc
– Bạch Ngân Hy.
Trà ngon không.
Cô cố tìm ra sự quen thuộc trong giọng nói hay hơi thở của người đó nhưng đều tìm không ra.
Phó Chính Đình chỉ là trên người có sát khí còn người đàn ông này giống như bước từ chốn tu la ra.
– …._ Bọn người Nhất Mộc thấy lão đại lấy hết khí thế tức giận nồng đậm trên mặt ra hù Bạch Ngân Hy liền hoảng hồn cúi đầu chào ko dám nói một tiếng chạy mất dép.
– Nè, lão đại là tuyên bố chủ quyền sao? Nét mặt đó giống như sắp bẻ cổ chúng ta đến nơi rồi.
– Im đi.
Làm việc thôi.
…….
– Trà rất ngon, muốn uống không
– Không cần cố tỏ ra bình tĩnh với tôi.
Chuyện sắp xảy ra đây sẽ khiến cô mất hết bình tĩnh sớm thôi.
– Đau, mau buông tay.