Bạn đang đọc Còn Nhớ Tên Nhau – Chương 3: Ra Mắt Bạch Gia
9h sáng ngày 15/08, vươn tay kéo rèm ra đón ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng tràn vào phòng mang theo hương trời thoan thoảng, Ngân Hy hít lấy một hơi dài cảm nhận cái khí trời mà cô yêu thích nhất trong năm, sau khi thoả mãn bản thân chào ngày mới cô quay lại bàn trang điểm chuẩn bị cho bản thân thật chỉnh chu xinh đẹp để đến ra mắt nhà họ Bạch.
Bạch gia chính là ân nhân của cả cuộc đời cô, cô không cha không mẹ lớn lên ở cô nhi viện Bạch gia, nhờ trí tuệ thông minh tư chất xuất chúng mà được Bạch gia tài trợ học bổng để cô theo học đến lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh.
Bạch gia mang lại cho cô cuộc đời mà biết bao con người mơ ước.
Hôm nay chính là sinh nhật lần thứ 22 của cô, Bạch Thiên Quân nhận cô là em gái cũng đã được 3 năm trời từ lúc cô tốt nghiệp đại học năm 19 tuổi.
Nhưng đến cô vẫn chưa có cơ hội chính thức ra mắt Bạch phu nhân.
Cũng chính 3 năm trước cô được vào tập đoàn Diamond của Bạch gia làm việc từng bước leo lên vị trí CEO.
Điều hành công ty giải trí D.A ngày một phát đạt.
Hôm nay Bạch phu nhân đã đánh tiếng muốn tổ chức sinh nhật cho cô.
Cũng chính ngày hôm nay cô đặt một chân vào hào môn.
Ngân Hy mặc một chiếc váy lụa tay phồng, màu xanh ngọc bích dài qua gối, tóc dài ngang eo màu nâu trà được uốn bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng trong trẻo làm cô trông vừa xinh đẹp lại vừa trang nhã dịu dàng.
Đeo thêm chiếc vòng tay có khảm viên đá sapphire hình giọt nước, vội vã mang giày đi ra khỏi sảnh lớn khu chung cư cao cấp cô liền bắt gặp chiếc Maserati Levante màu đen.
Tự nhiên mở cửa ghế phụ lái ngồi vào thắt dây an toàn.
Cả một quá trình chủ nhân chiếc xe vẫn ngồi im đó.
– Bạch Ngân Hy
Anh nghiên đầu nhìn cô vs ánh mắt hết nói nổi.
– ???
Cô chính là không hiểu, nãy giờ cô có làm chuyện gì kỳ lạ hay sao? Hay là hôm nay cô ăn mặc kỳ lạ? Rõ ràng là rất ổn mà?
– Anh đã nói biết bao nhiêu lần rồi, e ko cần xa cách với anh, lần nào em lên xe a đều ko cần mở cửa ko cần che chắn cũng ko cần a thắc dây an toàn.
Làm a trai như anh đây cảm thấy vô dụng ah.
Anh tuông một tràng đạo giáo khiến cho Ngân Hy trên mặt càng có nét nghi hoặc nhiều hơn.
– Anh không thể xem như là chúng ta thân thiết quá nên em mới tự tiện như vậy sao?
– Không thể.
Còn nữa hôm nay mẹ anh tổ chức sinh nhật cho em mà nhìn em xem có chút nào gọi là chủ tiệc không? Em đi dự tiệc xã giao nhà ai đấy à
– Bạch Thiên Quân lão đầu, lái xe đi!
Ngân Hy cười cười trên môi ra lệnh cho anh trai đại nhân đang giảng đạo mà quên mất đã sắp trễ giờ.
– Được được, chúng ta đi gặp Bạch phu nhân nào
Đối với Ngân Hy, Bạch Thiên Quân chính là sủng ái tuyệt đối.
– Quân ca, thật ra anh không cần ga lăng với em.
Cái gì mà mở cửa, thắt dây mấy thứ đó chẳng phải dành cho cặp đôi đang yêu sao.
Anh đào hoa đến mơ hồ rồi ư ?
– Em còn dám chê anh đào hoa? Em nói xem mấy người Lưu Trạch Uyên đâu? Bình thường đều cướp em gái của anh.
Hôm nay sinh nhật em lại không thấy bóng dáng.
– Anh đừng có dùng cây hoa đào khác lấp liếm cây hoa đào của anh.
– Thì ra Hy nhi cũng biết bản thân mình là một cây hoa đào ahhhh
Suốt quảng đường đi đều là tiếng cười đùa rôm rả của cặp anh em cùng họ khác máu này.
Chẳng mấy chốc đã tới biệt phủ Bạch gia.
Xe vừa dừng lại, một ông lão tầm 50-60 tuổi vs nụ cười rạng rỡ chào đón cô.
Nhìn ông ăn vận tây âu chỉnh tề có thể đoán ra ông chính là quản gia nơi này.
– Thiếu gia, tiểu thư ông bà chủ đang đợi hai người ở phòng khách.
Ông cúi đầu chào anh và cô kính cẩn
– Ngân Hy, đây là Lâm quản gia.
Ông ấy là bà con xa của gia đình anh, là 1 trong 3 quản gia ở đây.
Anh giới thiệu Lâm quản gia với cô.
Vì theo ý mẹ sau này cô chắc chẳn sẽ tiếp xúc rất thường xuyên với ngôi nhà này và những người này
– Chào Lâm quản gia ạ! Cháu là Bạch Ngân Hy.
Chú cứ gọi cháu là Ngân Hy được rồi không cần phải tiểu thư này tiểu thư nọ nghe rất xa cách.
Cô cúi đầu chào ông đáp lễ.
Ông lão cười hiền vui vẻ trả lời
– Được được, vậy cháu cứ gọi ta là chú Lâm giống như Thiên Quân là được rồi.
Nhanh nhanh vào trong phu nhân đợi đến sốt ruột rồi.
Băng qua cây cầu bắt ngang một hồ cá lớn đi thêm qua một khoảng sân cỏ đi vào phòng khách nhà họ Bạch.
Ngôi nhà được xây dựng theo kiến trúc hiện đại cửa kính hồ bơi nhìn rất thoáng mát nhưng ko kém phần xa hoa.
Người hầu hơn 10 người đứng thành hàng xung quanh phòng khách.
Ngồi trên ghế sô pha đắt đỏ đặt ở giữa phòng là người đàn ông tóc đã lâm râm bạc vs gương mặt phúc hậu, trên trán ông đã in hằng ko ít dấu vết thương trường.
Người phụ nữ ngồi cạnh cũng sở hữu tướng phu thê vs vị lão gia, khuôn mặt phúc hậu đôi mắt cười nhìn rất đẹp.
Nếu nhìn ngang qua ai cũng chỉ nghĩ vị phu nhân khoảng chừng 40 tuổi.
Nhưng đôi vợ chồng đó đều ngoài 50 rồi.
– Ngân Hy, nhanh lại đây với ta.
Thiên Quân sao lại lề mề thế hả, hai đứa đến trễ làm mẹ sốt hết cả ruột.
Bạch phu nhân vừa gặp cô gái nhỏ đi bên cạnh con trai liền mau chóng đứng dậy đi nhanh đến nắm lấy bàn tay cô ân cần kéo cô lại ghế ngồi.
Bà quở mắng con trai không hề chừa lại chút mặt mũi cho anh.
Thiên quân bất mãn lên tiếng.
– Ba! mẹ vừa gặp Ngân Hy đã không cần con trai nữa rồi.
Ba nói xem.
Ngân Hy cười cười, cô cúi chào vợ chồng Bạch phu phụ.
– Chào Bạch phu nhân, Chào Bạch lão gia.
Là tại con chậm chạp nên đến trễ, không phải tại anh ấy đâu ạ.
– Ngân Hy ko cần khách sáo.
Lâu lâu phải cho nó nếm mùi vị bị hất hủi.
Bạch lão gia là người chứng kiến quá trình trưởng thành từ bé đến lớn của cô, ông xem cô như con gái mà bồi dưỡng.
Chỉ là sợ phu nhân nhà ông phản đối nên ông và Bạch Thiên Quân đành giấu đi ý định nhận con với cô.
Nhưng xem ra là cha con ông lo xa rồi.
– Bạch phu nhân, Bạch lão gia từ trước đến nay cháu vẫn chưa có cơ hội nói với mọi người.
Cháu thật sự rất biết ơn mọi người đã mang lại cho cháu một cuộc đời mà bao người mơ ước.
Dù cháu có làm trâu ngựa hết kiếp này cũng không đủ trả ân tình của người.
Hôm nay còn làm phiền phu nhân làm tiệc sinh nhật cho cháu.
Cháu không có gì để đền đáp người.
Ngân Hy càng nói nước mắt càng rưng rưng.
Cô đứng dậy cúi đầu cảm ơn ân nhân cuộc đời mình.
Bạch lão gia bất ngờ, Bạch Thiên Quân cũng thu lại vẻ đùa vui trên mặt.
Bạch phu nhân đau lòng đỡ cô gái nhỏ dậy.
– Ngân Hy, nếu năm đó không phải vì tai nạn ở công trường công ty, cướp đi ba cháu thì bây giờ cháu cũng đã có một cuộc đời trọn vẹn.
Là Bạch gia nợ cháu trước, cháu hiểu chuyện như vậy lại xinh đẹp tài giỏi những gì cháu có được ngày hôm nay là xứng đáng.
Chúng ta không cần cháu làm trâu ngựa gì hết, chúng ta chỉ mong cháu có cuộc sống bình an hạnh phúc.
Bà hiền từ vuốt nhẹ mái tóc cô, nhớ lại năm đó cô vừa tròn 2 tuổi mẹ cô mắc bệnh qua đời, ba cô đơn thân độc mã nuôi con, ông là quản lý dự án của Bạch gia.
Một lần Bạch lão gia đến thị sát công trình bó thép trên cao bị đứt dây cố định mà rơi xuống vì cứu ông chủ mà ông qua đời.
Từ đó về sau Bạch gia đưa cô gái nhỏ vào cô nhi viện chăm lo cho cô đến tận bây giờ.
– Ngân Hy, vừa hay chúng ta không có con gái, cháu có đồng ý làm con gái của chúng ta không?
Bạch Ngân Hy ôm chầm lấy bà, nước mắt cứ rơi không ngừng.
– Cô bé ngoan cô bé ngoan, sau này ba mẹ sẽ cho con một gia đình trọn vẹn, không ai có thể ức hiếp con gái Bạch gia nữa.
– Bạch Ngân Hy, nào ,gọi mẹ xem nào.
Bạch Thiên Quân ngả nghớn ghẹo cô em, trong lòng anh biết rõ anh chính là người cầu mong ngày này hơn ai hết, cô em gái anh thương nhất chính thức về với vòng tay gia đình của anh.
– Mẹ! Ba !_ cô nhẹ giọng gọi
Bạch Thiên Quân ngồi sau lưng cô nghi hoặc “????”
Cô nhẹ nhàng quay sang ôm chầm lấy anh trai.
Gọi nhỏ
– Anh ơi!
Anh dịu dàng vỗ vỗ lưng cô
– Cái đồ mít ướt, bình thường có đấm cô 2 cái cô cũng không khóc cơ mà.
Hôm nay cô khóc bù đấy à.
– Bạch Thiên Quân, ai cho anh làm Ngân nhi khóc .
Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang bên tai.
Người đàn ông cao khoảng 1m8 tóc màu đen nâu, có khuôn mặt lai tây với đôi mắt xanh và cái mũi cao thẳng, hôm nay anh mặc sơ mi trắng được là ủi kỹ càng áo vest cầm tùy ý trên tay nhưng vẫn trông vô cùng lịch sự.
Anh nhã nhặn cúi đầu chào 2 vị Bạch gia.
Sau đó lại tùy ý chen giữa anh em Bạch Thiên Quân.