Đọc truyện Con Nhỏ Du Côn – Chương 4
Trong lúc cô ấy đang nói truyện thì Thiên Phong đang nghĩ cô ấy là người như vậy sao?, cô ấy không hiền sao?, cô ấy không thích mình sao?(mơ mộng ^.^)-ê, tôi đang hỏi cậu là ai, cậu có hiểu tôi nói gì không vậy?
cậu ta giờ mới ngửng mặt lên chắc trong lúc đang xuy nghĩ vu vơ thì Trúc Loan đã gọi điện thoại xong và hỏi những câu hỏi như đang tra cứu tội phạm , khuôn mặt của cô ấy nhìn cậu ta như một vật cản trở
-cậu..cậu đang bực sao??
-đúng vậy, cậu làm tốn tổng cộng 7 phút 38 giây của tôi đó đó cậu có biết không?, cậu mau nói nhanh lên!!!!
Trúc Loan khá bực mình, còn tôi thì cứ đứng đó vừa ăn bánh quy vừa đọc sách tâm lý học tội phạm. Cả người cậu ta toát đầy mồ hôi hột mà vẫn chân chân chưa phát ra một chữ nào.
-Thanh Đình à chúng ta về lớp thôi, không nên lãng phí thời gian cho những tên như thế này.
-được rồi cậu về đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.
câu ta bước đi trong đau khổ , bỗng cậu ta gục xuống gào lên như một thằng điên. Trúc Loan hỏi tôi:
– cậu ta có bị điên không vậy Thanh Đình, tui không hiểu cậu làm sao mà cậu có thể làm quen được với thằng điên này.
-đang đau khổ vì tình. tôi lỡ mở miệng ra.
-gì?????
-không, không có gì đâu tui nói dỡn ý mà hihihi. tôi cố che dấu những lời nói vừa nãy
-tui chưa thấy cậu dỡn kiểu đó cả và cũng đừng giỡn nữa tui không thích vậy đâu.
-ukm
RÀO,Rào,rào
-hôm nay trời mưa to quá TRúc LOan à.
-ukm, tui cũng thấy vậy.
tôi và Trúc Loan đang đi trên sân trường thì gặp một tốp học sinh nữ đang bước ra chỗ chúng tôi, tôi thấy toàn những đứa tôi đã ăn hiếp.
-bọn tao chịu đủ lắm rồi, cứ bị mày ăn hiếp hoài nên cũng khó chịu lắm chứ bộ,à tao nghe nói mày đánh nhau với đứa trường khác xong thua chứ gì, hahahahha
-đứa nào nói với bọn mày??
tôi nhìn bọn nó với đôi mắt đỏ. bọn nó biết là tôi đang bực nên có vài đứa trốn để khỏi bị đánh
-à à thì là……..
-đứa nào!!!!!!!!!!!
tôi cảm thấy nhân phẩm của mình đang bị vấy bẩn.
-là Thùy Phương.
bọn nó run run, sợ sệt.
-oh, vậy sao. nhưng trước khi đó tao phải làm gì với bọn mày đây những lời bọn mày vừa nói với tao, tao sẽ trả công cho bọn mày cẩn thẩn
tôi thấy vui khi làm mấy việc này, có một đứa con gái chạy lên.
Trúc LOan cũng đang bực về chuyện lúc nãy nên nổi máu đánh nhau
-để tui xử lý bọn này cho, Thanh Đình không cần phải lo.
tôi đứng cười làm bọn nó nổi hết da gà
-không cần đâu, tui có thể xử lý được mà.
tôi cười
-trước tiên tao sẽ chưa làm gì tụi mày. Phòng học của con nhỏ đó ở đâu?
-mày nghĩ bọn tao nói á.
đứa đầu đàn lên tiếng.
Trúc Loan lên tiếng với khuôn mặt đầy khinh bỉ, làm cho người khác phải sợ
-vậy, mày có muốn chơi với chị không?
-mày nghĩ tao sợ à, mày sẽ phải khóc, tao đã đi học võ rất nhiều để mà có thể đứng trước mặt mày,mày chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đúng không, giờ tao sẽ cho mày thấy.
-vậy thì tao phải tiếp đãi mày thật chu đáo rồi.
Trúc Loan cười một cách nham hiểm mà tôi chưa bao giờ thấy trước kia
-Thanh Đình à, sorry vì đã nhúng tay vào chuyện của Thanh Đình nhé, có thể lấy cho tui cây gậy bóng chày được không?
tôi ném cho cậu ấy cây gậy ở gần đó.
sau một hồi đánh nhau chí chóe, Trúc Loan bị bong gân, còn người kia thì bị gãy sương sườn, gãy tay,….và đã đến bệnh viện.
__Tối hôm đó___
-đây là lần đầu tiên, tui bị nặng đến vậy đó.
Trúc Loan nói với cái giọng đầy nghiêm túc
-có cần phải đánh nó nặng đến như vậy không? đến nỗi phải vào phòng cấm túc 1 tuần.
-có sao đâu. :))
TRúc Loan đã vui vẻ hơn lúc nãy 1 chút