Đọc truyện Con Nhà Bên – Chương 71: Nữ Sinh Thanh Lịch Iv
Vậy là tôi và Vy dắt díu về nhà Dương.
Vy thì rất hồn nhiên và tốt bụng giúp đỡ Dương ngay mà không biết rằng đây chỉ là trò con bò Dương bày ra để gán ghép tôi với Vy.
Không biết Dương cố tình hay vô tình quên đồ để bày ra trò này, nhưng kệ cụ nó đi, thâm tâm tôi cũng muốn có khoảng thời gian riêng tư với Vy.
Suốt ngày trò chuyện với Vy dưới hai cặp mắt cú vọ của Dương và Thắng đã đủ khốn khổ và bức bách lắm rồi.
Chúng tôi cùng nhau ra nhà xe, não tôi vận động hết công suất chỉ đủ nghĩ ra một câu để hỏi Vy:
– Rốt cuộc con Dương quên gì thế?
Vy chỉ phì cười, tỏ vẻ bí ẩn:
– Mày không muốn biết đâu.
Nhìn khuôn miệng nhỏ xinh đấy cười, tôi cũng chẳng buồn gặng hỏi gì nữa, vu vơ cười theo.
Ra đến nhà xe, tôi nghĩ ra được câu thứ hai:
– Mày hay tao lái?
Vy thuần thục lấy xe nó ra, thuận miệng trả lời:
– Để tao cho, tao quen xe tao hơn.
Xe tao hay dở chứng lắm.
Tôi nhún vai vô thưởng vô phạt thuận theo.
Mặc dù cũng muốn mình là người chở Vy nhưng thôi không nên thể hiện quá, không quen xe rồi lao xe xuống mương thì muối mặt lắm.
Và thế là dưới sự hướng dẫn tận tình của thằng ngồi đằng sau là tôi, Vy cũng mò ra được nhà Dương.
– Đấy, đấy, rẽ trái vào ngõ đấy.
Ấy, ấy, không phải ngõ này.
Ngõ thứ hai kia cơ.
– Trời đất.
Gì mà trong hang cùng ngõ hẻm thế này.
– Vy vừa lụa một vòng vừa thốt lên.
May là trong ngõ nhỏ này ít người qua lại, không thì chúng tôi cũng bị ối người đi đường chửi cho rồi.
Tôi chép miệng:
– Thực ra có đường đi đơn giản hơn, nhưng hồi nãy ở ngã tư kia, mày lỡ đi thẳng rồi nên thôi tao chỉ đường này luôn.
– Chỉ đường không có tâm gì hết á.
– Vy lên án tôi.
Lần này, tôi im bặt vì không nghĩ ra lí do gì để bao biện.
Chẳng lẽ tôi lại bảo với Vy là: “Tại tóc mày thơm quá.”
Lúc nãy đi trên đường, gió thổi mạnh và tóc Vy lại dài nữa thế là cứ quật đen đét vào mặt tôi.
Tôi lấy cả hai tay để gỡ đống đấy ra khỏi mặt nhưng hết sợi này đến sợi khác cứ bay phấp phới mắc mệt.
Rồi tôi ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc từ tóc của Vy, giống dầu gội đầu của mẹ hay của Dương nhỉ? Thế là tôi buột miệng hỏi:
– Mày dùng dầu gội gì thế?
Vy lúc đó đang lái xe mà cũng phải quay hẳn mặt về phía sau nhìn tôi, với vẻ mặt nghi ngại một thằng biến thái ngồi đằng sau lưng mình.
Tôi vội vàng phân bua:
– Ê, ê, tại tóc mày đập vào mặt tao!
Đến lúc đó, Vy mới phá ra cười rồi vén bộ tóc được búi lên gọn gàng của mình ra phía trước để nó khỏi đập vào bản mặt đáng thương của tôi.
Đến khi nhận ra thì chúng tôi đã đi qua ngã tư mất rồi.
Đang miên man suy nghĩ vậy thì Vy phanh xe cái két trước cổng nhà có dàn hoa giấy.
– Đây đúng không?
Vy quay lại hỏi và tôi gật đầu cái rụp đầy chắc nịch.
Tôi vươn người lên để cầm lấy tay lái lúc Vy nhảy xuống xe, bảo:
– Mày vào nhà lấy đồ đi.
Tao chờ ở đây.
Vy có hơi chần chừ một chút, chắc nó ngại bố mẹ Dương nhưng rồi cũng lấy hết dũng khí bước vào nhà.
Còn tôi, ngồi trên xe máy điện của Vy trước cổng nhà Dương, ngẩn ngơ nhìn hoa giấy cười.
Tôi chưa bao giờ để ý đến dàn hoa giấy của nhà Dương cả, suốt ngày từ bé đến lớn nó đập vào mắt rồi nên chẳng quan tâm mấy.
Sao bây giờ lại nhìn thấy nó đung đưa trong gió nên thơ thế nhỉ?
Chợt, một ánh mắt sắc lẹm xuyên qua hàng hoa giấy nhìn vào tôi.
Tôi lạnh cả người, quay trở lại với thực tại.
Vy hớt hải chạy ra:
– Được rồi Việt ơi.
Đi, đi thôi, không muộn giờ Dương ra biểu diễn mất.
Tôi thì to mồm kêu lên:
– Con chào mẹ ạ!
Mẹ tôi lù lù đi ra sau hàng hoa giấy, gật đầu một cái lạnh lùng hơn cả băng giá Nam Cực.
Vy tất nhiên không thể ngỡ ngàng hơn, quay qua nhìn người phụ nữ ngoại tứ tuần mới xuất hiện một cách thần thần bí bí.
Nó lắp bắp:
– Con…!con chào cô ạ.
– Ừ.
– Mẹ tôi trả lời – Hai đứa đi đâu đấy?
– Bọn con đi lấy đồ cho Dương ạ.
Tôi mồm mép nhanh nhảu giới thiệu cho mẹ:
– Đây là bạn cùng lớp với con.
Thực ra nội tâm tôi đang gào thét: “Đây là con dâu tương lai của mẹ đấy ạ!” Nhưng thôi, sống phải có liêm sỉ chứ.
– Ừ.
Hai đứa đi đi.
– Mẹ tôi bảo.
Và thế là Vy thẽ thọt cúi đầu chào mẹ tôi lần nữa rồi lên xe, hai đứa tôi lại phóng vụt ra đường lớn.
Ngay sau khi vừa khuất bóng mẹ tôi, Vy kêu lên đầy xuýt xoa:
– Ê, vậy là nhà ngay cạnh đó là nhà mày hả?
– Ờ.
– Tôi thờ ơ trả lời.
– Úi, tao nghe nói mày với Dương gần nhà nhau nhưng không ngờ gần vậy luôn đó.
– Vy vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– Lúc mày vào nhà, có thấy bên hông nhà có bức tường mới xây không? Trước đây còn không có bức tường đó cơ.
– Tôi thêm thông tin cho Vy.
– Trời.
Thiếu điều sát nhập vào nhau luôn còn gì.
Ê, có đứa bạn gần nhà thế thích nhỉ? Chơi với nhau, đi học gọi nhau,…
– Nhầm to rồi bạn ơi.
– Tôi ngắt lời Vy, để tưởng tượng nó không đi quá xa – Đây là một câu chuyện buồn chứ không vui vẻ gì đâu.
Không, phải gọi là bi kịch luôn ấy chứ.
Vy thì cười lên cười xuống với cái điệu bộ chán nản của tôi.
Còn tôi nhìn phản ứng của Vy thì lại nhớ đến Phương, nó chuyển trường năm lớp bảy, đúng khoảng thời gian tôi và Dương giận nhau.
Nhớ hôm đấy, Phương hình như lần đầu tiên đến nhà Dương chơi.
Hai đứa đang gọt ổi ở ngoài bàn đá dưới gốc cây lộc vừng ở sân nhà Dương thì tôi đạp xe đi ngang qua.
Phương đang ăn ổi mà suýt sặc, chỉ vào tôi, ú ớ:
– Ơ kìa, bạn đấy không phải học cùng lớp với bọn mình à?
Dương bỏ miếng ổi vào miệng, không trả lời câu hỏi của Phương, chỉ nhìn tôi vẻ không ưa nổi:
– Lại đi chơi game đấy.
Tao méc mẹ mày.
Tôi chống xe đạp, cười khểnh đầy thách thức lại với nó:
– Thử đi.
Rồi mẹ mày sẽ phát hiện ra đống đồ ăn vặt độc hại mày giấu ở phòng, nhé.
Dương lúc đó đầy căm hận nhìn tôi.
Chúng tôi mà đại chiến thật thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu, mà chỉ toàn thiệt hại to lớn cho cả hai bên.
Phương bị ra rìa chỉ biết há hốc miệng nhìn hai chúng tôi.
Vì ở lớp nhìn tôi và Dương như chẳng có tí tẹo liên quan gì, về nhà hóa ra lại là hai con người nắm thóp nhau thế này chắc khiến Phương được phen bối rối không hề nhẹ đâu.
Tôi vào nhà, để lại Phương với một ngàn dấu hỏi trên đầu và Dương với khuôn mặt khinh miệt.
Nếu tôi ở lại, chắc cũng nghe Phương hỏi một ngàn câu hỏi như Vy bây giờ:
– Ê, thế hai đứa mày chơi với nhau từ nhỏ luôn hả? Đánh nhau lần nào chưa? Ủa, thế bố mẹ hai đứa mày cũng phải quen thân nhau lắm nhỉ? Hai nhà kèo nhau đẻ ra một cặp đôi trai gái hay gì? Hai nhà mày không có giao ước cho hai đứa mày lấy nhau đấy chứ? Úi, hôm sau cưới nhau khỏi cần rước dâu luôn ấy chứ.
Tôi đưa tay lên trán, hay rồi đấy.
Dương bày trò để gán ghép tôi và Vy, còn bây giờ Vy đang gán ghép tôi với Dương.
Tôi mở điện thoại ra, thấy đã hai giờ mười lăm rồi liền giục:
– Thôi, thôi, đi nhanh nhanh.
Hai giờ bắt đầu khai mạc rồi mà bây giờ hai giờ mười lăm rồi này.
Vy nghe thấy thế liền vặn mạnh tay ga, hai đứa chúng tôi đều không muốn bỏ lỡ phần trình diễn của Dương.
Nhìn nó tấu hài trên sân khấu là một lí do chủ chốt, nhưng chúng tôi cũng muốn cổ vũ để cho nó cảm thấy bớt lẻ loi.
Từ đằng xa chúng tôi nghe loa nhà trường lanh lảnh: “Và tiếp theo là phần trình diễn của thí sinh mang số báo danh 03, cô gái đến từ lớp 12D…”
Vy dựng xe trong nhà xe rồi cùng tôi chạy bạt mạng về phía sân khấu.
– Mình phải ra sau cánh gà đưa đồ cho Dương chứ nhỉ? – Tôi vừa chạy vừa hỏi.
– Không.
Dương chưa cần thứ này vội.
Bọn mình lại chỗ sân khấu cổ vũ cho nó phần thi trang phục truyền thống đã.
Nhưng sân khấu đã bị bu kín không chừa chỗ trống nào cho chúng tôi chen vào.
Người người đông nghịt, hào hứng ngắm những cô gái tươi tắn hết đi ra lại đi vào, bình phẩm náo nhiệt.
Tôi và Vy hoàn toàn không thể chen vào phía trước được.
Tôi khoanh tay lại, thở dài:
– Thôi, đứng đây nhìn cũng được.
Vy đứng bên trái tôi hết nhón chân rồi lại nhảy nhảy, nghe tôi nói thế thì lườm một cái:
– Mày thì hay rồi.
Những đứa lùn như tao mới là vấn đề này.
Khỉ gió, lại quên kính chứ.
Rồi Vy đập đập vào khuỷu tay tôi:
– Thuyết minh, thuyết minh cho tao đi.
Đến ai rồi, có xinh không?
– Ờ…!một chị gái lớp 12.
Xinh tuyệt vời.
Rồi một bạn gái lớp 10, xinh tuyệt cú mèo.
– Xinh như nào? – Vy sốt ruột.
– Mắt xinh, mũi xinh, miệng xinh.
Cái gì cũng xinh.
– Tôi bất lực trả lời.
– Xinh bằng Dương không?
Tôi thôi dán mắt vào những khuôn mặt tươi roi rói trên khán đài mà quay qua nhìn Vy, tất nhiên Vy đang cười tinh quái, câu hỏi có dụng ý sâu xa cả.
Tôi cục lên:
– Không thuyết minh nữa.
– Ơ kìa.
Đúng lúc đó, Dương đi ra sân khấu.
Tôi không khỏi phấn khích mà kêu lên với Vy:
– Dương! Dương kìa!