Đọc truyện Con Nhà Bên – Chương 34: Sức Mạnh Của Ngôn Tình
Cuối cùng tôi vẫn phải mua thứ khác làm quà sinh nhật cho Dương.
Hôm đó, lớp tôi có buổi học thêm tiếng anh.
Nói đến tiếng anh, Dương vô cùng giỏi cái khoản mà tôi đã sớm mù tịt sau một năm không được bồi dưỡng, vậy nên học thêm đối với nó chỉ là đi chơi mà thôi.
Học bồi dưỡng nó cũng chơi chứ đừng nói là học thêm cùng tụi gà mờ bọn tôi.
Hai đứa tình cờ gặp nhau trên đường đi học.
Nó kêu chán bảo muốn bày gì đó chơi trong buổi học.
Đúng lúc lượn qua hiệu sách, mắt nó lóe sáng lên rồi kêu gào bắt tôi mua cho nó cuốn ngôn tình.
À, đúng rồi, ngôn tình.
Năm chúng tôi ôn thi vào cấp ba một làn sóng mới mẻ mang tên ngôn tình len lỏi về thôn quê chúng tôi.
Và bọn con gái cuồng ngôn tình đó còn hơn cả mấy oppa trước đây.
Giờ ra chơi hay là mỗi lần có dịp lại tụm năm tụm bảy bàn về những cuốn ngôn tình.
Thậm chí kể cho nhau nghe cả câu chuyện dài ngoẵng mà không biết mệt.
Nhà đứa nào có máy in còn in ra đem đến lớp để đọc.
Tôi nhìn qua những tệp giấy đầy chữ ấy đã thấy phát ngấy không hiểu sao tụi con gái có thể kiên nhẫn tranh nhau đọc hết.
Tóm lại là có một trào lưu mang tên cày ngôn tình đêm ngày đó.
Và con nhà bên tôi thì có bỏ lỡ bất cứ trào lưu nào đâu?
Thế là tôi và nó nhảy vào hiệu sách để chọn mua cho nó một cuốn.
Những cuốn sách dày cộp với bìa được thiết kế vô cùng bay bổng và bắt mắt bày ra trước mắt.
Những tựa đề vô cùng nên thơ và nghe có vẻ hay ho khiến nó liên tục đưa lên đặt xuống không biết nên chọn cuốn nào.
“Bên nhau trọn đời”
“Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu”
“Tịch mịch”
“Ngủ cùng sói”
…
Sau một hồi lựa dựa trên bìa truyện nào đẹp nhất nó chọn ra “Bên nhau trọn đời” và “Ngủ cùng sói”.
Rồi cứ phân vân không biết nên chọn cuốn nào vì nó thấy hai cuốn đẹp như nhau.
Tôi nhìn đồng hồ, sắp muộn học rồi.
Nó là con cưng của cô giáo dạy Anh thì còn sợ gì, tôi chỉ lo cho cái mạng nhỏ của tôi thôi.
Nghĩ đến việc cô giáo xổ cho một tràng sắp thi tốt nghiệp đến nơi rồi mà ý thức vẫn chẳng ra gì khiến tôi rùng mình.
Tôi giục cái con rùa bò kia:
– Nhanh lên má nội ơi.
Sắp muộn học rồi.
Đọc đoạn rồi chọn lẹ giùm con với.
Nó ngoan ngoãn nghe lời tôi, mở cuốn “Ngủ cùng sói” ra đọc một đoạn bất kì.
Nhưng nó mới chỉ mở chưa được mấy giây, tôi cũng đang định thò đầu vào đọc ké thì nó đóng cuốn sách lại cái sập.
Hành động của nó khiến tôi chững mất mấy giây không hiểu nó bị gì.
Nó quay sang nhìn tôi nhe nhởn cười, vơ lấy cuốn “Bên nhau trọn đời” rồi đi thẳng ra quầy thanh toán:
– Tao chọn cuốn này.
– Ủa? Nhanh vậy? Tao còn chưa đọc được chữ nào cơ.
Cuốn đấy dở thế cơ à?
– Mày không cần biết.
– Nó trả lời lạnh lùng.
– Dương, sao mặt mày đỏ thế?
Nghe tôi nói thế, Dương kiểu như chịu đựng đủ lắm rồi, nó rít lên một hơi rồi ngửa mặt lên trời như muốn tống cục tức đi.
Tôi rụt người lại, biểu hiện của nó như sắp giết đứa lắm mồm là tôi vậy.
Nhưng mà ủa, tôi có làm gì đâu?
Nó thấy tôi rụt cổ lại cũng cố kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn không tránh được việc dằn từng chữ lúc nói:
– Việt thân mến, mình chọn cuốn này.
Bạn làm ơn đừng hỏi lí do được không? Mình sẽ vô cùng cảm kích nếu bạn im lặng và thanh toán giùm mình.
Yêu Việt, hì.
Nó đổi cách xưng hô làm tôi nổi hết cả da gà.
Nhưng tôi cũng hiểu rằng tốt nhất đừng lớ phớ thêm câu gì mà lặng lẽ thanh toán cho an toàn.
Sau khi đi ra khỏi nhà sách, Dương lại tưng tửng như bình thường.
Đúng là đồ con gái dở hơi.
Nó vừa đạp xe vừa mở sách ra đọc.
Tôi phải đi phía ngoài để đảm bảo an toàn cho con bạn mười bốn năm, tránh việc nó lớ ngớ rồi container hốt đi luôn.
Nó đọc được vài chữ thì nói với tôi cả chục câu:
– Nam chính tên là Hà Dĩ Thâm.
Ủa? Sao cái tên kì cục thế? Nghe chả hay gì cả.
Nữ chính đi du học về à? Ui, chưa gì đã chia tay ngay đầu truyện thế này? À, kể chuyện theo kiểu hồi tưởng lại hả?
Tóm lại là một mình nó bô lô ba la cả quãng đường, đọc một câu thì bình phẩm mười câu.
Nhờ nó mà tôi chẳng cần đọc cũng dần dần hiểu sơ bộ cuốn đó kể về chuyện gì.
Nào thì là nữ chính theo đuổi nam chính thời đại học, nào là có hiểu lầm thế là nữ chính đi du học, nào là nữ chính giả kết hôn với một người đàn ông khác,…
Đến lớp, dĩ nhiên, Dương trở thành tâm điểm bu lại của bọn con gái khi cầm trên tay cuốn ngôn tình với cái bìa đẹp xuất sắc.
Bọn con gái lớp tôi suốt ngày cắm mặt vào điện thoại hoặc đọc trên mớ giấy photo cỡ chữ bé bằng con kiến.
Một cuốn ngôn tình hẳn hoi quá ư là xa xỉ.
Tôi kệ, bay về với đội của Trung và Thắng.
Đến cuối buổi, tôi lập tức thấy được sức mạnh của ngôn tình khi Dương phi lại phía tôi:
– Ui, sách hay lắm mày ơi.
Ôi, Hà Dĩ Thâm, ôi, cái tên đẹp vờ lờ.
Chỉ phát âm thôi cũng biết là soái ca, thâm tình,…
Wow, sức mạnh tẩy não của ngôn tình đúng là không đùa được.